Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 47: Đừng quay đầu nhìn lại



"Trên cửa viết đầy chữ "Chết", bên dưới cửa còn có máu rỉ ra, liệu hàng xóm kiểu này có chắc là thích hợp để làm bạn bè không nhỉ?"

Bà cụ Mạnh Thi nói Từ Cầm sống trong căn hộ 1052, còn nói tuy Từ Cầm điên điên khùng khùng đó, nhưng con người thực chất không tệ.

Ban đầu, Hàn Phi cũng có chút hy vọng đối với Từ Cầm, cảm thấy mọi người có thể chung sống một cách hài hòa với nhau. Thế nhưng sau khi nhìn thấy cánh cửa bị viết đầy chữ "Chết" kia, hắn bỗng ý thức được rằng, lý do mà bà cụ Mạnh Thi cảm thấy con người Từ Cầm không tệ là vì bà đang dùng hệ quy chiếu từ những người hàng xóm khác cùng tầng kia.

Trong một đám toàn những tên sát nhân biến thái điên khùng, lệ quỷ, quái vật,... chỉ cần trên người Từ Cầm có một vài ưu điểm thì sẽ được phóng đại vô chừng.

Giờ đây, Hàn Phi đã rơi vào trạng thái cực kỳ rối rắm. Hắn nhất định phải hoàn thành một nhiệm vụ thì mới có thể thoát game. Cơ mà ở chỗ mấy vị hàng xóm "quen thuộc" đã chẳng còn nhiệm vụ nào cho hắn nhận. Hắn chỉ có thể đi thăm dò ở các tầng lầu xa lạ mà thôi.

Có điều, các tầng lầu xa lạ thì rõ ràng sẽ vô cùng nguy hiểm. Hắn lại không nắm chắc 100% việc có thể chạy trốn trở về.

"Nhiệm vụ mới xuất hiện chắc là để ép mình đi thám thính những khu vực chưa biết đến. Mình nhớ là vào lần đầu tiên quite game, hệ thống từng nói hy vọng mình có thể tăng tốc độ thăm dò."

Nhìn hành lang tối đen như mực, Hàn Phi nắm chặt con dao phay trong tay rồi chậm rãi nhấc chân lên.

"Nếu đã không thể trốn tránh, vậy thì chỉ có thể tiến lên phía trước thôi."

Vừa giẫm chân lên bậc thang, Hàn Phi chợt nghe thấy tiếng động "loảng xoảng" từ tầng trệt truyền tới. Dường như sợi xích sắt khóa cánh cửa sắt chỗ đầu hành lang dưới kia vừa bị ai đó tháo xuống.

"Cánh cửa sắt ở đầu hành lang dưới kia đã bị mở ra rồi ư? Vậy là có người đi ra khỏi tòa chung cư, hay là có người từ bên ngoài đi vào tòa chung cư thế?"

Khi bóng đèn cảm ứng âm thanh dưới tầng 1 sáng lên, Hàn Phi bèn âm thầm dựa sát vào tay vịn cầu thang. Hắn tìm một góc độ thích hợp rồi nhìn xuống tầng dưới.

Tại khoảng tường giữa tầng 1 và tầng 2 xuất hiện một cái bóng, giống như có người đang nằm bò dưới nền đất.

"Tình hình có vẻ không ổn rồi."

Sau khi nhìn thấy cái bóng kỳ quặc kia, Hàn Phi lập tức chuẩn bị quay trở về căn hộ ma ám của mình. Thế nhưng đúng vào lúc hắn định xoay người lại, âm thanh lạnh lùng của Hệ thống bỗng vang lên trong đầu.

"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Vì bước ra hành lang vào lúc 3:04 sáng, bạn đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn ngoài hành lang -- [Đừng quay đầu lại]."

"Nhiệm vụ ẩn: Trong [thế giới mở] này đang tiềm ẩn đủ kiểu nhiệm vụ ngẫu nhiên. Trị số may mắn càng cao thì xác suất kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên cũng càng cao.""Đừng quay đầu lại (một trong những nhiệm vụ ẩn trong hành lang): Trong vòng 15 phút, dù cho xảy ra chuyện gì cũng đừng lùi bước, đừng quay đầu nhìn lại phía sau. Nếu vi phạm, bạn sẽ chết."

Nghe âm thanh lạnh lùng được tạo ra bởi máy móc vang lên trong đầu, trong lòng Hàn Phi đột ngột cảm giác thật lạnh lẽo.

Cơ thể hắn đơ ngay tại trận, không còn dám tùy tiện xoay đi xoay lại cần cổ của mình nữa.

"Làm sao lại kích hoạt ra một nhiệm vụ ẩn rồi? Chẳng phải Hoàng Doanh từng nói tỷ lệ kích hoạt ra một nhiệm vụ ẩn là cực kỳ thấp, vô cùng hiếm gặp ư? Bây giờ mình mới lên level 3 mà đã gặp phải 2 nhiệm vụ ẩn luôn!"

Hàn Phi nín thở, dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng, hầu kết khẽ rung: "Trong vòng 15 phút không thể lùi bước, không được quay đầu, nếu như vi phạm thì sẽ chết? Kiểu mô tả nhiệm vụ thế này cũng quá là thẳng thắn đi, cơ bản không chừa đường sống cho người ta mà!"

Hàn Phi vẫn duy trì tư thế đứng khựng tại khu vực giữa tầng 4 và tầng 5 vốn có của mình. Hắn biết, dưới tầng 1 giờ đây có một người nằm rạp trên nền đất đang lao lên tầng trên. Hắn cũng biết trên tầng 5 có một bóng đen vừa mới vào nhà. Cả hai đều chẳng phải thứ tốt lành gì.

Hơi thở hắn ngày càng trở nên dồn dập. Nhiệm vụ yêu cầu Hàn Phi không thể lùi bước, nếu thực sự có thứ gì tiến đến, hắn chỉ có thể chạy thẳng lên tầng trên. Nhưng mức độ nguy hiểm trên đó hiển nhiên cao hơn rất nhiều so với tầng dưới. Lúc này, hắn còn nhớ rất rõ ràng, sau khi Khóc lên lầu thì đã bị xé mất đôi cánh tay.

"Làm sao đây? Có cần phải mồi một điếu thuốc để lấy bình tĩnh hay không?"

Đeo lá bùa hộ mạng mà bà cụ Mạnh Thi cho, Hàn Phi lại sờ đến chiếc bật lửa trong túi áo của mình. Hắn cũng không rõ chuyện gì sẽ xảy ra sau khi châm thuốc. Hắn chỉ muốn làm công tác chuẩn bị trước mà thôi.

Đèn cảm ứng âm thanh vẫn chưa hề sáng lên lại. Song, Hàn Phi lại loáng thoáng nghe thấy những tiếng bước chân hỗn loạn vang lên. Cái cảm giác ấy giống như đối phương vừa mới tập đi vậy.

Chậm rãi dựa vào tường, giờ phút này, Hàn Phi vô cùng hy vọng năng lực bị động [Chơi trốn tìm] của bản thân có thể phát huy hiệu quả. Chỉ đáng tiếc, kỹ năng [Chơi trốn tìm] chỉ có thể giảm thiểu cảm giác tồn tại của hắn, trong khi cả dãy hành lang chẳng có lấy một chỗ che chắn nào cả. Một người lớn như hắn thì chỉ cần là kẻ không bị mù đều sẽ nhìn thấy được.

Tiếng bước chân dưới tầng lầu đã càng ngày càng gần. Tâm trạng của Hàn Phi cũng dần dần khẩn trương hơn.

Trong yêu cầu của nhiệm vụ có một điều khoản là không thể lui bước. Mà chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì Hàn Phi cũng không dám tùy tiện đi lên lầu, càng lên trên sẽ càng "bị" cách xa căn hộ ma ám kia.

Đứng cô độc một mình trong dãy hành lang vào lúc rạng sáng, tiếng bước chân sau lưng vọng tới ngày một rõ rệt; đồng thời, nhịp tim của hắn cũng càng lúc càng đập nhanh dần.

Hắn nắm chặt con dao phay trong vô thức, vểnh tai lắng nghe tiếng bước chân hoàn toàn rõ rệt sau lưng mình. Nhưng bất chợt trong nháy mắt, tiếng bước chân kia bỗng dưng biến mất.

"Không còn tiếng động gì nữa ư?"

"Hàn Phi cố kiềm chế niềm thôi thúc quay đầu nhìn lại. Hắn vẫn duy trì tư thế cũ của mình; nhưng chỉ vỏn vẹn vài giây sau, trong hành lang lại phát sinh biến cố.

"Lạch cạch..."

Chiếc ghế kẹp giữa cánh cửa của căn hộ ma ám bị dịch chuyển, cửa chống trộm của căn hộ số 1044 bị ai đó khẽ khàng đóng lại!

Vào giây phút cánh cửa căn hộ ma ám bị đóng lại ấy, Hàn Phi lập tức cảm thấy như bản thân đã mất đi sự gắn kết với căn hộ nhà mình. Một trận ớn lạnh truyền từ chân lên tới óc, cẳng chân của hắn cũng đang khẽ run rẩy.

Tí tách, tí tách.

Không rõ là giọt nước, giọt máu, hay là loại dung dịch sền sệt nào đó đang nhỏ giọt sau lưng hắn. Hàn Phi có thể cảm nhận được, có thứ gì đó đang đứng ngay sau lưng của mình.

Hắn vô thức bước về phía trước một bước. Vào lúc hắn nhấc chân lên, trong hành lang bèn vang lên hai tiếng bước chân.

"Đây mới chỉ hết 1 phút mà thôi..."

Hàn Phi cố gắng khiến cho bản thân phải bình tĩnh lại. Tuy nhiên, dù cho tố chất tâm lý có cứng rắn đến đâu thì vào lúc này, về mặt tâm lý, hắn cũng bắt đầu nảy sinh cảm giác sợ hãi.

"Không được hoảng, chỉ cần mình kiên trì không quay đầu lại trong 15 phút thì nhiệm vụ ẩn này sẽ được tính là hoàn thành. Đến lúc đó, mình đã có thể trực tiếp nhấn đăng xuất ra khỏi trò chơi."

Cắn chặt lấy đầu lưỡi, Hàn Phi dùng chính cơn đau để xua đi cảm giác hoảng sợ của mình: "Tạm thời đối phương chưa có ý định muốn giết mình, hy vọng đối phương có thể ôm tâm lý mèo vờn chuột, từ từ giày vò mình đến chết. Như vậy là mình có thể kéo dài được một ít thời gian."

"Ấy? Sao cậu cũng bị kẹt ở chỗ này thế?"

Vào lúc Hàn Phi còn đang suy nghĩ, bỗng phía sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc. Giọng nói ấy tạo cho hắn một cảm giác cực kỳ thân thiết, cứ như là giọng của một người bạn cũ nào đó của hắn trước đây vậy. Chỉ có điều, hắn có cố gắng thế nào cũng không nhớ ra được giọng nói ấy rốt cuộc là của ai.

"Không ngờ lại có thể gặp được cậu ở cái nơi quỷ quái này. Làm sao mà cậu vào đây được vậy?"

Giọng nói kia vang lên một lần nữa, nhưng Hàn Phi vẫn không dám quay đầu lại.

Tuy rằng giọng nói kia gợi cho hắn cảm giác vô cùng quen thuộc, giọng điệu nói chuyện cũng cực kỳ thân thiết, nội dung nói ra khiến hắn rất có hứng thú, cơ mà thâm tâm Hàn Phi hiểu rất rõ, cơ bản là trước đây hắn chẳng có bạn bè gì! Một người cũng không có!

Cho nên âm thanh kia nhất định là do con quỷ tạo ra nhằm lừa gạt hắn quay đầu lại.

Đoán chừng, con quỷ đứng sau lưng Hàn Phi cũng không ngờ đến điểm này, cho nên vẫn dùng giọng điệu hết sức thân thiết để lừa bịp hắn.

Mà bản thân Hàn Phi vì tranh thủ chút thời gian nên cũng nhanh chóng tiến vào trạng thái nhập vai. Hắn điều chỉnh âm điệu, cứ như đã sắp sửa nhớ ra đối phương là ai rồi vậy.