Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 16



Mở mắt ra lần nữa, thứ đập vào mắt Thẩm Tiêu là bãi cát vàng vô tận. Mặt trời trên đầu có hơi chói mắt, Thẩm Tiêu nheo mắt lại, quay đầu nhìn xung quanh, thấy mình đang đứng bên cạnh một cây xương rồng, và ngoài cô ra thì còn có sáu người khác xung quanh.

Đây chính là đồng đội mới của cô, nhưng hi vọng có thể nghe ngóng được thông tin mở cửa hàng từ trong bản đồ này……

Các đồng đội mới đều đội khăn trùm kín đầu và mặt, nhất thời không có cách nào nhìn rõ khuôn mặt của họ, chỉ có thể xác định giới tính của họ dựa trên hình dạng cơ thể, bọn họ có năm nam và một nữ.

Sự xuất hiện của Thẩm Tiêu khiến sáu người đó nhìn về phía cô, ánh mắt của hai người đàn ông trong đó lặng lẽ dừng lại trên khuôn mặt và thân thể của cô, ánh mắt quan sát đó khiến cô có chút không thoải mái.

Thẩm Tiêu kiềm chế biểu hiện của mình, bắt chước theo họ, cởi áo khoác ra che đầu với mặt lại. Có thứ gì đó cản tầm nhìn của những ánh mắt tò mò đó, cô cảm thấy cả người dễ chịu hơn một chút.

“Xem ra người đã đến đủ rồi.” Người đàn ông có vóc dáng vạm vỡ nhất trong bảy người họ nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, có lẽ bây giờ chúng ta đang ở trên sa mạc, cụ thể là nơi nào thì vẫn chưa biết được. Muốn sống sót kiếm tích phân thì phải nhanh chóng ra ngoài. Tôi nói thẳng, mất lòng trước, được lòng sau, mọi người muốn làm gì tôi không cần biết, nhưng trên con đường đồng hành này, tôi không muốn có người nào đó lén lút giở trò sau lưng, nếu không tôi sẽ là người đầu tiên xử người đó.”

Nghe đến đây, Thẩm Tiêu lặng lẽ quan sát những người khác, thấy mặt họ đều bị che lại bởi lớp khăn, không nhìn rõ được vẻ mặt, đột nhiên cô hiểu ra những người ở đây hoàn toàn khác với những người trên đảo hoang, trông mọi người như một tập thể, nhưng thực tế thì phòng bị lẫn nhau.

“Tôi cũng nghĩ như thế.” Một người đàn ông khác lên tiếng đồng ý.

Có anh ta phụ họa thì những người khác cũng đều biểu hiện điều quan trọng nhất là rời khỏi đây, về điểm này thì xem như là đã thống nhất.

Người đàn ông vạm vỡ nhìn nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, nói: “Lúc nóng nhất sắp qua rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào. Mọi người có thông tin gì khác về bản đồ này không? Chúng ta chia sẻ với nhau.”

“Thông tin mà tôi mua được chỉ có bốn chữ “Đại Chu, sa mạc”. Có người đáp lại.

“Tôi cũng thế.”

“Mọi người đều mất 20 tích phân để mua, chắc đều giống nhau cả.”

Thấy không có thông tin thừa, người đàn ông vạm vỡ cũng không thất vọng, anh ta chỉ tiện miệng hỏi, có thì tất nhiên là tốt, mà không có thì cũng bình thường.

Anh ta đã cắm một cây gậy dưới ánh nắng mặt trời và đánh dấu vào đỉnh bóng. Chờ hơn mười phút, bóng của thanh gỗ chuyển động, anh ta lại đánh dấu vào bóng mới, sau đó nối hai dấu bằng một đoạn thẳng và vẽ một đường thẳng đứng giữa chúng.

Anh ta chỉ chỉ về phía của đường thẳng đứng đối diện với mặt trời, nói: “Chúng ta nhất định phải xác định được phương hướng tốt, tôi đề nghị là đi hướng Bắc, mọi người thấy thế nào?”

Trong lòng mọi người đều rất rõ, sa mạc này vô tận, lại không có cách nào xác định được có còn trên mặt đất hay không, ai cũng không biết được biên giới ở đâu, chọn phương hướng chẳng qua chỉ là nhắm mắt xem vận may mà thôi.

Sau khi xác định xong phương hướng, tất cả mọi người đều đứng dậy. Thẩm Tiêu thấy vậy, cũng kéo kéo cái áo trên đầu, che ánh mặt trời chiếu vào mắt rồi đi theo họ.

Con đường mà họ đi không phải là con đường đi thẳng về hướng Bắc, mà họ chọn chọn một cồn cát có hướng chung về phía Bắc, leo lên cồn và đi dọc theo sườn cồn.

Không có đối tượng tham chiếu đặc biệt rõ ràng trong sa mạc. Nếu chỉ đi trên một đường thẳng, ngược lại sẽ dễ bị lạc đường. Đi bộ dọc theo cồn cát sẽ tốt hơn nhiều. Mặc dù sẽ có sự lệch hướng, nhưng ít nhất sẽ không bị xoay vòng tại chỗ mà không biết.

Thẩm Tiêu biết rằng đi bộ trong sa mạc sẽ vất vả hơn bình thường, nhưng thực sự bây giờ leo lên những đụn cát vẫn khó hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Mỗi lần giẫm chân xuống, cát sẽ lún xuống, tiêu tốn nhiều sức lực hơn đi bộ bình thường, cô đã thở dốc sau khi leo lên đụn cát đầu tiên. Ngoài ra, cơ thể cô còn phải chịu ánh nắng nóng như thiêu đốt, lưng và trán cô chảy đầy mồ hôi, chỉ trong chốc lát, đôi môi cô đã khô ráp rồi.

Chống lại ý muốn liếm môi của mình, Thẩm Tiêu cố gắng hết sức để không nghĩ đến nước trong ba lô của mình. Nước của cô có hạn, nhất định phải uống có kế hoạch. Nếu như thấy khát thì uống thì sợ là cô không ra khỏi được cái sa mạc này.

“Hình như nhiệt độ hạ một chút rồi.” Có người trong đội khàn giọng lên tiếng.

Thẩm Tiêu khẽ cảm nhận một chút, thật ra lúc này với lúc nãy không khác nhau là mấy. Chẳng qua là mặt trời nghiêng về phía Tây, nghĩ đến chiều tối chắc sẽ dễ chịu hơn nhiều, ít nhất là không cần phải bị hấp nướng ở nhiệt độ cao nóng như thế này.

Nhưng cũng chính vì nhiệt độ mát dần, đây là thời điểm tốt nhất để đi nhanh.

“Mau đi thôi, hi vọng trời tối có thể tìm được một nơi thích hợp để nghỉ ngơi.” Người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu nói.

Sau khi mặt trời lại nghiêng về phía Tây thì Thẩm Tiêu đã cảm giác hơi chóng mặt. Cô biết đây là dấu hiệu mất nước, nếu như không mau chóng bổ sung nước thì không chừng cô sẽ choáng mà ngất đi.

Đồng đội ở bên cạnh có lẽ cũng như vậy, cái nóng gay gắt của mặt trời khiến mọi người mất nước rất nhanh, đã có người bắt đầu lấy nước ra uống. Nghe thấy tiếng nuốt nước bọt bên tai, Thẩm Tiêu nuốt xuống cổ họng khô khốc, cô cởi bỏ áo khoác trên đầu xuống, sau đó dùng môi hút lấy nơi ướt đẫm mồ hôi.

Đây có được xem như là lợi dụng tuần hoàn không?

Thẩm Tiêu tìm vui trong đau khổ mà nghĩ.

Mồ hôi ngoài áo khoác chỉ có thể miễn cưỡng làm ướt môi, cộng thêm tâm lý thoải mái một chút. Nhưng mà tạm thời đã đủ rồi. Cô thấy phía trước có cây xương rồng, có lẽ cô có thể tìm được gì đó từ cây xương rồng để bổ sung nước.

Hiển nhiên, cả đội cũng nhìn thấy cây xương rồng nhăn nheo đó, mọi người đều tiến sát lại. Khác với Thẩm Tiêu, Thẩm Tiêu chỉ muốn tìm được chút gì đó từ cây xương rồng, còn đám đàn ông rõ ràng thì có hứng thú hơn với thứ đồ được cất giấu dưới cây xương rồng.

Họ bắt đầu cố tình gây ồn ào khi còn cách cây xương rồng hai bước, khi thấy không có con rắn hoặc những thứ tương tự nhảy ra, họ bắt đầu dùng gậy mò vào chỗ bóng của cây xương rồng. Thẩm Tiêu nhân cơ hội nhắm ngay một quả xương rồng trên cao, nhanh chóng hái xuống. Lúc cô muốn tìm quả tiếp theo thì đồng đội của cô cũng không phải đèn cạn dầu, rất nhanh đã hái được quả khác trên cây xương rồng, Thẩm Tiêu chỉ có thể tiếc nuối lui vào chỗ bóng cây xương rồng.

Quả xương rồng hái được có màu đỏ sẫm, hình dáng teo tóp và trông khô ráp, không có bao nhiêu nước. Thẩm Tiêu dùng mũi ngửi thử, không có mùi thối rữa, cô thận trọng mở quả ra, thấy bên trong còn sót lại một chút thịt quả tươi, cô vui mừng khôn xiết, lập tức lấy vạt áo lau sạch những chiếc gai nhỏ và bụi cát trên đó và cho vào miệng. Thịt xương rồng teo tóp không ngon lắm nhưng độ ngọt rất cao, nguyên nhân có thể là do thiếu nước và chênh lệch nhiệt độ trên sa mạc.

Trong miệng có cái gì đó để nhai, nước bọt tiết ra nhanh chóng, cuối cùng bây giờ cơn đói khát lúc trước cũng dịu đi đôi chút. Sau khi nuốt quả xương rồng xuống, Thẩm Tiêu liế.m liế.m môi và thấy lúc này những người khác đã bắt được một con bọ cạp và hai con bọ cánh cứng từ trong bóng tối. Cô không có hiểu biết nhiều về động thực vật trong sa mạc, cô đang định xem con bọ cạp đó trông như thế nào, nhưng cô lại thấy họ kẹp chặt đuôi con bọ cạp và nuốt trọn nó.

“Các anh đúng là không sợ trúng độc thật.” Một cô gái khác trong đội nói ra tiếng lòng của Thẩm Tiêu.

“Tôi biết con bọ cạp này, mặc dù độc tính mạnh, nhưng chỉ cần đâm vào ngạnh tích trữ túi độc để loại bỏ là được.” Người đàn ông vạm vỡ nói: “Nhưng nếu như mọi người không biết thì tốt nhất không nên ăn bừa bãi.”

Người phụ nữ kia lắc đầu: “Tôi không dám ăn cái này.”

Người đàn ông vạm vỡ quan sát cô ta, chẳng ừ hử gì chỉ cười cười rồi bảo mọi người tiếp tục xuất phát: “Vấn đề nguy hiểm nhất khi ở trên sa mạc là say nắng và mất nước, mọi người có thể ngậm nước bọt trong miệng, như thế có thể bổ sung lượng nước mất đi bất cứ lúc nào.”

Nói xong, anh tự ngậm trước một miệng nước bọt, rồi tiếp tục đi về phía trước. Thẩm Tiêu thấy vậy cũng ngậm nước bọt rồi đi theo đội.

Đi bộ trong sa mạc rất khó khăn, không chỉ phải chịu đựng nhiệt độ cao mà còn phải đề phòng dưới chân có một thứ gì đó có thể nhảy ra và cắn mình bất cứ lúc nào. Thẩm Tiêu luôn quan sát bầu trời, lúc này đây, cô chỉ muốn trời nhanh tối, sau đó liền dừng lại nghỉ ngơi một chút. Nhưng càng chú ý, thời gian dường như trôi đi càng chậm, từng phút từng giây kéo dài vô tận.

Không biết ngây ngô dại dột bao lâu, Thẩm Tiêu từ bỏ việc quan sát bầu trời, đột nhiên cô ngẩng đầu lên thì thấy mặt trời lặn phía chân trời như máu, thiêu đốt bầu trời.

Cuối cùng, mặt trời cũng xuống núi rồi.

Không còn cái nắng gay gắt của mặt trời, sa mạc vào lúc chạng vạng trở nên thật phong tình. Hoàng hôn đỏ vàng phản chiếu trên sa mạc tối màu, những chấm và đường nét, sáng và tối, giống như một bức tranh sơn dầu đỉnh cao được vẽ bởi một bậc thầy tả thực.

Do nhiệt dung riêng của cát nhỏ nên nhiệt độ của hoang mạc giảm xuống nhanh chóng. Cơn gió buổi tối thổi vào đôi môi bong tróc của Thẩm Tiêu, mang theo một chút mát lạnh. Mồ hôi trên áo khoác của Thẩm Tiêu đã bay hơi hết, cô cởi áo khoác trên đầu xuống và khoác lên người. Nhiệt độ giữa ngày và đêm trên sa mạc chênh lệch quá lớn, đợi đến khi cô cảm thấy lạnh thì sợ rằng hơi lạnh đã xâm nhập vào cơ thể, trong điều kiện như vậy, cô không có tư cách bị bệnh.

Trời càng lúc càng tối, người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu có ý nghĩ dừng lại nghỉ ngơi. Cuối cùng anh ta đi đến nơi chắn gió của hai cồn cát rồi dừng lại: “Đêm nay nghỉ ngơi ở đây đi.”

Vào ban đêm, vốn dĩ tốt nhất là nên đốt lửa xua để đuổi những con vật chạy qua, nhưng giờ họ không có nhiên liệu và chỉ có thể nghỉ ngơi như thế này.

Thẩm Tiêu ngồi bệt xuống đất, thấy bọn họ đều đang uống nước, cô cũng lấy ra một chai nước. Nước trong ba lô bị nhiệt làm nóng lên, lúc này chui vào cổ họng cô như dòng suối làm ẩm mảnh đất khô cằn, mỗi một tế bào trong người Thẩm Tiêu đều háo hức muốn uống một ngụm nước, nhưng sau khi uống hết một nắp chai, cô dừng lại và bỏ nước trở lại túi.

Bên cạnh cô là một cô gái khác trong đội này, người phụ nữ đó thấy cô non nớt, chủ động chào hỏi: “Chào cô, tôi là Giang Vân Chỉ.”

Thẩm Tiêu khẽ gật đầu, không lạnh không nóng đáp lại: “Thẩm Tiêu.”

“Cô xem ở đây chỉ có hai người phụ nữ chúng ta, buổi tối chúng ta ngủ với nhau không?” Giang Vân Chỉ hỏi thăm.

“Được.” Thẩm Tiêu không hề thả lỏng cảnh giác với Giang Vân Chỉ chỉ vì cô ta là phụ nữ, cô đồng ý là vì cô không có ý định ngủ. Cho dù cô đã vô cùng mệt mỏi rồi, nhưng lòng hại người không thể có, lòng đề phòng người không thể không có, từ đầu đến cuối cô vẫn nhớ ánh mắt nhớp nháp nhìn người cô vào buổi trưa khi cô mới đến.

Để có thể nghỉ ngơi thoải mái, Thẩm Tiêu đào một cái hố cát nông, đặt ba lô lên ngực, ngồi trong hố cát dựa lưng vào hố cát, cong gối, kẹp ba lô vào giữa bụng và đùi. Đồng thời, cô cầm con dao găm trên tay, vừa uống nước vừa bí mật quan sát đồng đội xung quanh.

Vì không có gì che mặt nên cuối cùng cô cũng nhìn thấy mặt người khác. Người đàn ông vạm vỡ trông có vẻ thô kệch, còn ba người đàn ông bên cạnh đều có khuôn mặt của công chúng. Giang Vân Chỉ thì cũng khá ưa nhìn, nhưng dường như cô ta cũng có những lo lắng giống như cô, không biết từ khi nào có cát vàng lấm tấm trên mặt cô ta. Thẩm Tiêu đảo mắt, vô tình phát hiện người đàn ông ở góc xa, ánh mắt không khỏi dừng một chút trên gương mặt người đàn ông đó.

Nếu như nói vẻ ngoài của Giang Vân Chỉ là ưa nhìn thì khi miêu tả người đàn ông này, không chỉ dùng hai từ “đẹp trai” là có thể miêu tả hết được vẻ đẹp của anh ta.

Nhưng trong hoàn cảnh như thế này, đẹp không thể làm cơm ăn được.

Thẩm Tiêu âm thầm thu hồi ánh mắt, sau đó nhắm mắt lại, tranh thủ thời gian hồi phục thể lực.

Không còn cái nóng của ánh nắng, lúc này trên sa mạc có một làn gió mát thổi đến, trong hoàn cảnh như thế này, rất nhanh Thẩm Tiêu đã buồn ngủ.

Và lúc cô đang nửa tỉnh nửa ngủ thì đột nhiên nghe thấy bên tai có người kêu lên: “Đó là cái gì!”

Vừa nghe thấy động tĩnh thì Thẩm Tiêu liền mở mắt ra.

Cô nhìn theo tiếng kêu, chỉ thấy bầu trời màu vàng sẫm đang dần bị che khuất bởi một “đám mây đen”.

Lúc này gió vừa thổi qua thì có cát xào xạc trong không trung.

“Là bão cát!”

Thẩm Tiêu nghe nói rằng một cơn gió nhẹ trên sa mạc cũng có thể biến thành bão cát, nhưng cô không ngờ rằng họ lại “may mắn” như vậy, ngày đầu tiên đến sa mạc đã gặp phải một cơn bão cát. Cô vội cởi chiếc áo khoác thể thao dưới áo khoác da ra quấn quanh đầu, Thẩm Tiêu nằm xuống đất, treo ba lô lên ngực, vùi mặt vào ba lô, cong người lại, chỉnh sửa lại áo khoác ở trên đầu.

Cơn bão cát ập đến quá nhanh khiến cô còn chưa kịp khoác áo lên thì cát đã ập vào lưng. Rõ ràng nó chỉ là cát mềm và vỡ vụn, nhưng Thẩm Tiêu vẫn thấy hơi đau khi bị gió mạnh thổi trúng làn da trần của mình. Cô nhanh chóng mặc áo khoác da vào, người nép vào dưới áo khoác da, đầu ở giữa hai cánh tay, cố gắng nhích người ra không gian có thể hô hấp. Để tránh hít phải quá nhiều bụi, cô đã cố gắng hết sức để làm chậm từng nhịp thở.

Không biết qua bao lâu, lúc Thẩm Tiêu gần như bị chôn vùi trong cát thì động tĩnh bên ngoài mới dần lắng xuống.