Ngày hôm sau, Thẩm Tiêu nhớ thương thứ ngoài cửa sổ nên dậy ngay lập tức. Cô mở cửa sổ ra, bên ngoài trời còn chưa sáng, chén gốm đựng nước ở cửa sổ đêm qua quả nhiên đóng băng. Cô bỗng mừng rỡ, vội vàng dùng thùng gỗ to đựng các khối băng, dùng chăn bông che kín xong đặt ở nơi râm mát giữ nhiệt, sau đó chỉnh đốn bản thân một chút, mặc áo da ra cửa.
Sáng sớm ở sa mạc mặt trời còn chưa lên, khắp nơi lộ ra vẻ lạnh lẽo, Thẩm Tiêu quấn áo bành tô trên người, mang theo thùng gỗ gia nhập đội ngũ xếp hàng mua nước.
Mua nước xong, sắc trời đã sáng lên, người cung cấp múc nước cũng theo đó kết thúc công việc, chuẩn bị đi ăn bữa sáng nóng hổi.
“Ông à.” Thẩm Tiêu tiến lên ngăn cản người múc nước, tiếp lời nói: “Tôi thấy xung quanh hồ có rất nhiều cây táo tàu, mấy thứ này có thể hái không?”
Người múc nước cũng là một ông già, một thân trang phục dị tộc, có thể là bởi vì tai thường nghe mắt thường thấy, ông ta có thể nghe hiểu một ít tiếng Hán: “Không được.” Ông ta xua tay nói, dùng tiếng Hán sứt sẹo trả lời: “Đều là của tôi.”
Đáp án này giống như Thẩm Tiêu phỏng đoán, chắc hẳn ông lão này ít nhiều gì cũng có quan hệ với người quản lý nơi đây mới có thể được phân công việc này. Tiền nước đều vào chỗ ông ta, cây táo quý xung quanh là của ông ta cũng chẳng có gì lạ.
Ông cụ không nghĩ tới cô sẽ muốn mua những quả táo mùi vị không hề ngon này, ông ta thoáng hăng hái một chút, đánh giá Thẩm Tiêu một hồi, vươn một bàn tay: “Năm văn một cân.”
“Như thế quá đắt.” Thẩm Tiêu xua tay, quay đầu bước đi.
Quả táo tươi mọng nước, năm văn một cân cũng không được mấy quả, nếu cô đồng ý ngược lại coi tiền như rác. Nơi này cũng không phải cảnh khu của thế kỷ 21, cho dù vật hiếm nên đắt đi nữa, những quả táo này ăn vào trong ngọt mang theo chua đáng giá ở đâu.
Ông cụ thấy cô không hề do dự quay đầu bước đi, tiến lên ngăn cản cô: “Vậy cô nói giá đi.”
Ở ốc đảo này lâu như vậy, bản thân chưa từng giao dịch cũng từng thấy thương nhân khác mua bán như thế nào, ông cụ biết cái này vẫn còn đường thương lượng.
“Tôi chỉ có thể ra giá một văn.” Thẩm Tiêu nói, cô thật sự nghèo.
“Không được, bốn văn.” Ông cụ nói.
Thẩm Tiêu cười cười, nhấc chân lại muốn bước đi.
Ông cụ đành phải ngăn cô lại, chủ động giảm xuống.
Sau khi mặc cả qua lại một phen, cuối cùng Thẩm Tiêu đồng ý lấy giá hai cân ba văn thu mua những quả táo này, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, hơn nữa đưa địa chỉ của quán trọ cho ông ta, bảo ông ta tự mình đưa hàng tới.
Bình thường ông cụ chỉ trông coi hồ, phòng ngừa có người trộm nước, chuyện hái táo chỉ là thuận tay, ông ta cân nhắc những quả táo này ít nhất có thể bán trăm văn, ngẫm lại cũng lập tức đồng ý.
Vì thế khi đến giữa chiều, Thẩm Tiêu ở quán trọ chờ nhận được hai sọt táo lớn, bỏ ra 132 văn tiền.
Nhìn thấy quả táo màu đỏ nâu trước mặt, Thẩm Tiêu cầm lên một quả nếm thử, không giống với táo bình thường, quả táo này ăn vào trong ngọt mang theo chua, vị có hơi cát, hương vị tổng thể mà nói không tính là ngon, nhưng trước mắt mà nói, vậy là đủ rồi.
Đưa một đĩa táo tàu đầy từ trong sọt cho tiểu nhị bảo cậu ta đưa đến chủ quán trọ, đồng thời lại thuận tay nắm một vốc nhét vào trong túi cậu ta, Thẩm Tiêu mới chuyển táo đến hậu viện quán trọ xử lý sạch sẽ. Dù sao chiếm dụng địa bàn của người ta cũng nên biết điều.
Rửa sạch táo xong, Thẩm Tiêu chuẩn bị thương lượng chuyện thuê bếp nấu với bà chủ, nào biết bà chủ quán trọ là một người phụ nữ hào sảng, bà ấy nhận táo của Thẩm Tiêu, trực tiếp bảo cô dùng nồi hơi bên bếp lò là được, không cần trả thêm tiền.
“Nồi hơi này dùng lửa xào rau, không cần thêm củi vào.” Bà chủ quán trọ nói: “Nhưng nước thì cô phải tự mình chuẩn bị.”
Đối với ý tốt này, Thẩm Tiêu không từ chối, cô luôn miệng cảm ơn, sau đó mang số táo đã xử lý sạch sẽ thêm nước bỏ vào trong nồi hơi nấu.
Bởi vì nước này cần trông coi liên tục, có đôi khi bà chủ bên kia có khách gọi món ăn, bà ấy không rảnh tay làm, Thẩm Tiêu giúp đỡ ở bên cạnh rửa đồ ăn thêm củi, bởi vậy bọn họ ở chung với nhau cũng càng ngày càng hòa hợp.
Đối với loại quan hệ có xu hướng tốt đẹp, Thẩm Tiêu cũng rất vui.
Mặc dù ốc đảo không lớn, nhưng nơi này là thị trường giao dịch nhiều mặt hàng. Quán trọ vẫn luôn mở ở đây, chứng minh bà chủ quán trọ cũng có bối cảnh mạng lưới quan hệ của mình. Thẩm Tiêu không cầu một đêm phất nhanh, chỉ cầu giữ quan hệ tốt đẹp với quán trọ, có thể làm cho cô an ổn sống hết bản đồ này là được.
Táo nấu gần một giờ đã có xu hướng hòa tan, hơi dùng đũa kẹp một cái, thịt quả đã tan. Lúc này đường trong quả táo cũng hòa tan vào trong nước, quả táo chỉ còn xá.c thịt.
Nước táo nấu xong vớt ra bỏ qua một bên để lạnh, Thẩm Tiêu lại tiếp tục nấu nồi tiếp theo.
Đợi khi trời chiều ngả về tây, nhiệt độ đốt người dần giảm xuống, Thẩm Tiêu đã nấu xong một thùng nước táo to. Cô nhìn thấy đám người bên ngoài dần dần náo nhiệt, mang theo thùng gỗ cố sức trở về phòng. Chờ sau khi tiểu nhị lại đây nói cho cô quán xiên nướng của lão Vương bên kia mở rồi, lúc này mới dùng chăn bọc thùng gỗ để vào trong sọt, sau đó nhờ tiểu nhị hỗ trợ nâng tới phố đối diện.
Khi hai người bọn họ đến bên cạnh quán thịt nướng, trong đám người có khách quen nhận ra tiểu nhị, trêu chọc nói: “Hai người chuyển bảo bối gì vậy, còn dùng chăn bông to che nữa.”
Tiểu nhị nhìn Thẩm Tiêu tiếp lời nói: “Đừng nói là ngài, vấn đề này tôi cũng muốn hỏi cô Thẩm, cô bán gì thế?
Vốn dĩ Thẩm Tiêu còn định dựa vào chính mình hét to để hấp dẫn khách, nhìn thấy có bậc thang, lúc này lập tức xốc một khe hở của chăn bông lên, múc một chén nước táo từ trong thùng gỗ đặt trước mặt mọi người, chất lỏng trong chén gốm không nhìn rõ màu lắm, nhưng miệng chén phả ra hơi lạnh màu trắng mọi người lại nhìn thấy rõ: “Đây là nước đường mà ở Trung Nguyên mới có thể uống được, bình thường quý tộc giàu có nhà cao cửa rộng khi ăn thịt nai nướng thì phối với một cốc nước đường ướp lạnh như thế.”
“Đồ của Trung Nguyên?” Ánh mắt của của tiểu nhị sáng lên: “Bao nhiêu một chén?” Cậu ta tiếp lời, làm cho Thẩm Tiêu có loại cảm giác nhờ cậy được.
May mà có hiệu quả, hai chữ “Trung Nguyên” này có ảnh hưởng rất lớn ở đây, không ít thực khách nhìn lại đây, đến ngay cả lão Vương đang nướng thịt cũng nhìn lướt qua Thẩm Tiêu.
“Chỉ cần một văn. Một miếng thịt nướng một ngụm nước đường, thứ này đến từ Trung Nguyên quý tộc mới hưởng thụ được, chư vị không đến thử xem sao?” Thẩm Tiêu nhân cơ hội thúc đẩy nói.
“Một văn một chén? Vậy cũng quá đắt.” Có người bất mãn nói: “Chỉ một chén nước mà thôi, tôi tiêu hai văn thì tôi có thể trực tiếp uống đến no.”
“Hai văn là nước lã trong hồ, tôi đây bán chính là nước đường. Đường đắt cỡ nào, chư vị đâu phải không biết.” Thẩm Tiêu nói: “Đường trong kho hàng một lượng bạc mới có thể mua được một hai cân, nước đường của tôi không bán đắt thế đâu, nhưng chi phí ở chỗ này thật sự không rẻ được.”
Lại là đường của Trung Nguyên, tung ra từng mánh lới, nghe mà lòng mọi người ngứa ngáy vô cùng. Có người ra tay hào phóng cũng không rối rắm chuyện một văn hai văn, trực tiếp bảo Thẩm Tiêu cho anh ta một chén trước: “Nếu mùi vị ngon, việc làm ăn của cô tôi đều bao trọn. Nhưng nếu cô dám lừa gạt tôi, về sau tôi thấy quán cô một lần sẽ đập một lần.”
Vừa nghe có làm ăn, Thẩm Tiêu vội đổi một phần mới cho anh ta, miệng vừa nói “Nào dám lừa gạt chư vị” vừa đưa cho anh ta. Về phần chén nước đá đầu tiên đã tan ra một chút cô trực tiếp nhét vào trong tay tiểu nhị.
…
Vị khách kia cầm lấy chiếc chén, thấy thức uống màu xanh nhạt nổi lên trong chén, anh ta ngửi thử trước, hơi lạnh và một chút mùi thơm của táo tàu xộc vào lỗ mũi khiến anh ta, người vừa nuốt xong xiên thịt dê, nhấp một ngụm dọc theo thành chén.
Ngay khi hương vị ngọt ngào lành lạnh xâm nhập vào cổ họng, vị béo ngậy và nóng hổi trong miệng lập tức bị dập tắt, anh ta không kìm được uống thêm một ngụm. Lần này, đá vụn trong nước đường cũng tràn vào.
Chỉ cần nhấp vài cái, cơn sảng khoái đồng thời nhảy từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân, khiến anh ta uống xong không kìm được hà ra một hơi lạnh: “Thoải mái!”
Tiếp theo anh ta vẫy tay với Thẩm Tiêu: “Thêm một chén nước, lấy cho mấy anh em tôi mỗi người một chén. Thùng này bao nhiêu tiền, tôi lấy hết.”
Thẩm Tiêu nghe vậy thì vui mừng: “Khách quan thật hào sảng!” Cô vội vàng xách cái thùng giấu trong chăn ra, vừa rót nước đường cho họ vừa nói: “Hôm nay là ngày đầu bán, tôi chuẩn bị không nhiều. Thùng này ít nhất cũng khoảng ba, bốn mươi chén, khách quan lấy hết một lần, thế thì tôi lấy ba mươi văn, anh thấy thế nào?”
Người đó cũng không thiếu tiền, anh ta lấy một xâu tiền đập lên bàn: “Để đồ xuống đi.”
Thấy lần đầu bán hàng mà có thể nhẹ nhàng hoàn thành vượt ngoài ý muốn của Thẩm Tiêu, cô cười rất chân thành: “Cảm ơn khách quan.” Giá thành của thùng nước đường này của cô chưa đến năm đồng, bán hết lời được 25 đồng, quả nhiên là thương nhân kiếm tiền nhanh.
Rót xong nước đường cho họ, Thẩm Tiêu lùi qua một bên đám người, đến lúc đó cô phải mang dụng cụ về, không thể đi như thế này được.
Nhìn vẻ mặt của mấy người đàn ông nếm thử nước đường, tất cả đều thích thú với nước đường trong đó, Thẩm Tiêu cũng dần dần thả lỏng.
“Quả thực rất ngọt.” Có người nói: “Nói không chừng là bỏ đường thật.”
Thẩm Tiêu nghe vậy cũng không nói gì. Lúc này cô chú ý thấy tiểu nhị ở bên cạnh vẫn chưa rời đi, bất giác cô nhìn cậu ta, thấy cậu ta đang bưng cái chén húp từng ngụm nhỏ, mặt mày tươi rói.
Thật ra, nếu nhìn kỹ, tiểu nhị chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, vẻ ngoài và sự siêng năng của cậu ta khiến người ta không chú ý đến tuổi tác của cậu ta, nếu ở thế kỷ 21, thì chúng vẫn là những đứa trẻ nũng nịu trong vòng tay của cha mẹ.
“Ngon không?” Thẩm Tiêu đi lại hỏi cậu ta.
Thấy cô, tiểu nhị có chút ngại, ánh mắt cậu ta sáng ngời, nhỏ tiếng nói: “Ừm, ngon.” Từ nhỏ đến lớn, số lần cậu ta ăn được đồ ngọt có thể đếm được trong một bàn tay: “Đây chính là đồ mà người Trung Nguyên ăn đây sao?”
“Xem như là một trong số đó, cái này tôi làm khá đơn giản.”
“Thế cũng rất lợi hại rồi.” Tiểu nhị đang định nói thêm gì đó thì bà chủ ở đối diện gọi tên cậu ta, cậu ta vội vàng uống ngụm nước đường còn lại, ưm ưm vài tiếng với Thẩm Tiêu rồi chạy về.
Thấy cậu ta như vậy, Thẩm Tiêu lấy chén lại, không biết đang nghĩ những gì.
Nước đường trong chiếc thùng gỗ đó nhanh chóng được uống cạn, hơn mười phút sau, chiếc thùng gỗ đã cạn sạch. Vì phải đợi lấy bát, Thẩm Tiêu tiếp tục đợi bên cạnh quầy thịt một lúc. Sau khi khách mua nước đường giải tán hết, cô mới thu dọn đồ đạc trở về nhà trọ.
Số dụng cụ này đều mượn ở nhà trọ, Thẩm Tiêu phải rửa sạch sẽ để trả lại.
Lúc cô ngồi xổm ở sân rửa chén, bà chủ thu chén đĩa về thấy thế thì đi lại nói: “Xem ra nước táo đó của cô bán cũng được, mấy chuyện làm ăn này vẫn là người Trung Nguyên các cô lợi hại.”
Bà chủ sinh ra và lớn lên ở sa mạc, ngoại trừ thông thạo tiếng Hán, chiếc mũi cao và đôi mắt sâu đều là dáng vẻ của người ngoại tộc.
“Ngày đầu tiên, mọi người đều muốn cái tươi mới.” Thẩm Tiêu cười nói, muốn dựa vào cái này để kiếm tiền lâu dài thì không thể được, ốc đảo cũng chỉ có chừng này người, những người chịu tiêu tiền thoải mái lại không được mấy người. Hôm nay buôn bán tốt là nhờ vận may của cô tốt.
“Tiểu Phàm nói với tôi là nước táo cô làm rất ngọt, cô bỏ đường vào trong thật sao?” Bà chủ hỏi. Bà ta cũng không phải là không biết táo có vị gì, lúc Thẩm Tiêu nấu nước ở phòng bếp thì bà ta cũng có nếm qua, ngọt thì cũng có một chút, nhưng nếu nói đến mức độ thêm đường thì tuyệt đối không có.
“Sao có thể chứ, đường đắt đỏ như vậy, khoan hãy nói là tôi không có, cho dù có tôi cũng không bỏ nổi.” Thẩm Tiêu không bận tâm mà nói bí mật của nước đường cho bà chủ nghe: “Sở dĩ ngọt như thế là vì bên trong ngoại trừ bỏ táo ra thì còn có nước ép cây cỏ mật.”
Cỏ mật là cỏ mà Trương Huy Quang đã dạy họ nhận biết khi ở trên đường đi, thân của nó dày ở gần rễ, vị ngọt tương tự như thân cây cao lương. Và có rất nhiều cỏ mật xung quanh ốc đảo, nơi nảy sinh ra ý tưởng làm nước đường của Thẩm Tiêu.
Sở dĩ cô phóng khoáng nói cho bà chủ biết, thứ nhất là bà chủ có lẽ cũng không thèm kiếm chút ít tiền này, thứ hai chính là số lượng cỏ mật ở cả ốc đảo có hạn, cô đã hái rất nhiều, bây giờ còn lại không nhiều.
“Thì ra là cái này.” Đột nhiên độ hứng thú của bà chủ giảm đi nhiều: “Tôi còn tưởng cô bỏ đường vào thật nữa cơ. Nếu như có thì có thể bán với giá tốt.”
Thẩm Tiêu cười cười, không tiếp lời câu nói này ngay. Sở dĩ muốn làm nước đường, thật ra cô có ý định lót đệm cho việc này, nhưng không thể để lộ con át chủ bài nhanh như vậy, cô phải từ từ.
Sau khi rửa sạch thùng gỗ với chén xong, Thẩm Tiêu tiếp tục chuẩn bị cho mẻ đá vào buổi tối.
Đến ngày hôm sau, cô xách thùng nước đường đá đến bên cạnh quầy thịt nướng, ở đó có khách hàng của ngày hôm qua, thấy cô đến thì mua một chén nước, nhưng không có người mua hết nguyên một thùng như ngày hôm qua. Khoảng hơn một tiếng trôi qua thì cô mới bán hết thùng nước đường này. Lại là ba mươi đồng vào túi.