Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 7



Đợi hai người Dương Hoằng trở về, bên chỗ Thẩm Tiêu chỉ riêng ốc biển cỡ lớn đã có tầm 10 con, cua cũng có sáu con, còn lại sò, ốc nhỏ thì khỏi cần phải nói, có thể xào ra một bàn đồ ăn to.

So sánh với đám người Thẩm Tiêu, thu hoạch của hai người Dương Hoằng ít hơn rất nhiều, chỉ có hai con cua, ốc biển cũng chỉ có ba con, còn lại gần như không có, hơn nữa quần áo của bọn họ cũng ướt.

“Coi chừng bị cảm lạnh đấy, hai người vẫn nên về sưởi ấm trước đi.” Thẩm Tiêu không đi sâu vào tìm tòi nghiên cứu xem vì sao quần áo của bọn họ đều ướt, mà chính là bảo bọn họ mau trở về hong khô.

Dương Hoằng giống như có chút xấu hổ: “Tôi không sao, để tôi giúp đỡ tìm đồ ăn.”

Phương Minh Tuyết lại khuyên nhủ: “Trước khi chưa bị bệnh, chẳng ai biết trước mình sẽ không sao, chúng ta vẫn nên đi sưởi ấm trước thì hơn, đến lúc bị bệnh chỉ tăng thêm gánh nặng cho mọi người mà thôi.”

“Đúng đó, mau đi đi.” Phương Phương cũng nói.

Sau khi khuyên hai người kia rời đi, Thẩm Tiêu chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm ở bãi đá ngẫm, lại nghe Phương Phương ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Vừa rồi mặt Minh Tuyết rất đỏ.”

Nghĩ đến nước trên người bọn họ, Thẩm Tiêu cười, làm thủ thế im lặng với Phương Phương.

Trong lòng mọi người biết rõ là được.

Tìm đại khái ở bãi đá ngầm một lần, đám người Thẩm Tiêu thắng lợi trở về trại.

Tiểu Vân nhặt được rất nhiều rong biển, đầy một giỏ nhỏ, những thứ này có thể giữ lại lâu, cho nên Thẩm Tiêu cũng không có ý định ăn ngay bây giờ, chuẩn bị hong gió giữ lại, còn hải sản mang về, giống như cua và ốc biển, thứ này tạm thời không có cách nào bảo tồn được, tối nay bọn họ có thể ăn.

Đống lửa ấm áp, Thẩm Tiêu rửa sạch khoảng 10 con cua kia, xiên vào một que đặt trên đống lửa, con cua nóng lên, xác cua nhanh chóng chuyển sang màu cam, không bao lâu, mùi thơm đã bay ra.

“Thơm quá.” Mấy người ngồi cạnh đống lửa, nước miếng không khỏi ứa ra, ăn vẹm vỏ xanh mấy ngày liền, bọn họ đã rất muốn ăn thứ khác rồi.

“Còn chưa chín hẳn. Chờ thêm lúc nữa.” Bây giờ không phải ở nhà, một khi không nấu chín, ăn vào sẽ rất dễ xảy ra chuyện, Thẩm Tiêu không ngừng lật cua, chờ đến khi xác định bên trong cua đã bị nướng chín, lúc này mới đưa cho Dương Hoằng, để anh ta chia cho mọi người, cô thì tiếp tục nướng bạch tuộc và ốc biển.

Lúc Dương Hoằng chia cua thì hơi khó xử, bọn họ có 6 người, nhưng cua chỉ có 11 con, hơn nữa còn có size to nhỏ, làm sao chia cũng không đều.”

“Sức khỏe Anh Tử không tốt, hay là con cá kia để cho cô ấy ăn?” Dương Hoằng hỏi thăm Thẩm Tiêu.

“Con cá này không thể ăn được.” Trước đó Thẩm Tiêu đã lấy con cá chết kia bỏ qua một bên: “Tuy nhìn qua giống như vừa mới chết không bao lâu, thế nhưng ngửi vào vẫn thoang thoảng có mùi ôi, thứ này cho dù có hoàn toàn nấu chín thì ăn vào vẫn dễ bị tiêu chảy, chúng ta có thể không ăn thì đừng ăn, con cá này sẽ để dành làm mồi nhử, nhìn xem có thể câu cua hay không.” Con cua rất có thích mấy thứ đồ hư thối nhất, cho nên cô mới mang theo con cá kia về.

“Con cá này không thể ăn à.” Đối với lời nói của Thẩm Tiêu, mọi người không chút hoài nghi, chẳng qua lại cảm thấy rất đáng tiếc, con cá này nhất định còn nhiều thịt hơn cua.

“Ừm, Dương Hoằng, anh tùy ý chia cua đi, dù sao cũng còn những món khác, chia không đều thì chúng ta có thể dùng những thứ khác để thay thế.” Thẩm Tiêu biết Dương Hoằng vì sao lại khó xử, có đôi khi không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, chia không đều vì thế mà giận nhau.

“Vậy tôi chỉ cần một con cua.” Phương Minh Tuyết lên tiếng trước: “Tôi có hơi thèm con bạch tuộc kia.”

“Con bạch tuộc đó, mỗi người một râu thì hơn, dinh dưỡng cân đối.” Thẩm Tiêu không đồng ý: “Những nó thứ khác, cô muốn ăn gì cũng được.”

Sau cùng Phương Minh Tuyết chỉ muốn một con sò biển.

“Dương Hoằng, anh đào hang vất vả, sò biển này cho anh.” Sò biển vừa được nướng chín, Phương Minh Tuyết đã đem nó để ở trước mặt Dương Hoằng, vẻ mặt vui cười nhìn anh ta: “Nơi ẩn náu của chúng ta đều nhờ cả vào anh đấy, không ăn no thì sao làm được.”

Lời nói của cô ta vừa vang lên, những người khác nhất thời lộ ra xấu hổ, Dương Hoằng vất vả như thế, Phương Minh Tuyết cũng đã đưa đồ ăn, bọn họ cũng không thể ngồi im.

Thẩm Tiêu bỏ một càng cua vào trong miệng cắn rột roạt: “Nói đến chuyện này, Dương Hoằng, tôi có chuyện muốn bàn bạc với anh, loại chuyện đào hang này rất tốn thể lực, để anh đi làm một mình, quả thực rất không công bằng, vì thế tôi nghĩ bắt đầu từ ngày mai, tôi và anh thay phiên nhau làm, hoặc là mọi người cùng nhau thay phiên làm. Tuy sức của tôi không bằng anh, nhưng ít ra cũng để cho anh nghỉ ngơi một chút.”

“Không cần đâu.” Dương Hoằng đặt sò biển lại ở trước mặt Phương Minh Tuyết: “Chúng ta đều có sở trường của riêng mình, hiện tại tôi cũng chỉ có sức lực trong nhóm chúng ta, bảo tôi đi bện lưới đánh cá gì đó, nói không chừng tôi còn chẳng bằng các cô, bây giờ chúng ta đều ngồi chung một chiếc thuyền, không cần thiết so đo với những thứ được mất này, cho dù tôi bỏ thêm sức thì sao chứ, tôi là đàn ông, việc này nên làm.”

Thấy Dương Hoằng biết thiệt hơn, Thẩm Tiêu cũng không nhắc lại chuyện này nữa, chuyển sang nói sắp xếp ngày mai.

“Hiện tại mọi người đã biết chưng cất nước, ngày mai không cần ở lại trại, chỉ để lại một người phụ trách việc này là được.”

“Vậy vừa hay việc này để Anh Tử đến làm.” Phương Phương có lòng tốt nói.

Đề nghị này được Thẩm Tiêu ủng hộ: “Ngày mai để Anh Tử ở lại, ngày kia thì đến lượt cô, cho dù là việc nặng hay nhẹ, mọi người thay phiên nhau đi làm, cố gắng làm công bằng, mọi người thấy thế nào? Có ý kiến gì thì sớm nói ra.” Cô nói xong, nhìn qua một lượt, thấy tất cả mọi người không có ý kiến gì, lại tiếp tục nói: “Nước đã có, thức ăn tạm thời không thiếu, vì thuận tiện lần sau có thể cất trữ đồ ăn còn lại, tiếp theo chúng ta nên phơi muối.” Có muối ăn, một số đồ không thể cất giữ lâu có thể dùng cách ướp để bảo quản.

“Muối, không thể tạo ra cùng lúc với chưng cất nước ư?” Phương Minh Tuyết nói: “Một chén nước biển, sau khi chưng cất, trên cơ bản đều là nước muối, lúc này hàm lượng muối trong đấy tương đối cao, tiếp tục chưng cất, phí tổn bỏ ra không lớn, chẳng bằng trực tiếp dùng nước đó phơi muối.”

“Làm như thế không phải không được, chỉ là hiệu suất quá thấp.” Thẩm Tiêu đáp: “Ngày mai chúng ta chưng cất nước cũng chỉ là mấy chén mà thôi, mấy chén nước này toàn bộ phơi cũng chỉ được một lớp muối rất mỏng, còn thiếu rất nhiều so với nhu cầu của chúng ta, tôi có ý này, trước tiên chúng ta đi xung quanh đảo nhìn xem xem có thể thấy muối biển kết tinh tự nhiên không, giống như ở một số ở giữa bãi ngầm, có lẽ sẽ tìm thấy được một chút, nếu như có thể tìm thấy ngay trên đảo, chúng ta không cần tốn sức làm chỗ chứa nước muối, loại chuyện này chỉ cần một người là đủ, không biết mấy người ai tình nguyện đi.”

Dương Hoằng và Anh Tử đã được phân chia xong nhiệm vụ, còn lại Phương Minh Tuyết, Phương Phương và Tiểu Vân, Phương Minh Tuyết không nói chuyện, Phương Phương tỏ vẻ mình đồng ý: “Để tôi đi.”

“Vậy thì được, ngày mai, Phương Phương, cô đi tìm muối.” Thẩm Tiêu nói: “Tôi đi quanh đảo tìm xem có gì ăn, cần phải có người đi cùng tôi, Minh Tuyết và Tiểu Vân, hai cô ai đồng ý đi cùng tôi?”

Phương Minh Tuyết vẫn không nói gì, Tiểu Vân nhìn thoáng qua cô ta, sau đó biểu đạt cô ta sẵn lòng đi cùng Thẩm Tiêu.

Thấy Tiểu Vân chủ động, Phương Minh Tuyết lên tiếng: “Vậy tôi phụ trách tìm thức ăn ngày mai.”

Thẩm Tiêu dùng ánh mắt hỏi thăm ý kiến của mọi người, thấy tất cả mọi người đều im lặng, coi như bọn họ đồng ý với sắp xếp này.

Đến lúc này, chuyện ngày mai xem như đã được thu xếp ổn thỏa.

Hai con cua vào bụng, cuối cùng Thẩm Tiêu cũng cảm nhận được trong bụng mình có ít thức ăn, ngay cả lớp vỏ càng cua, cô cũng đang nhai, xem như bổ sung canxi, còn mai cua, tính cả của những người khác vứt ra, cô đều gom lại để qua một bên.

“Thịt ốc biển này rất béo.” Ăn xong cua, mọi người ăn đến ốc biển, con cua nhìn thì to, nhưng thịt trong đó chỉ có một xíu, ốc biển nhiều thịt hơn cua.

“Chẳng qua thứ này ăn như thế nào?”

Phần lớn bọn họ là người trong đất liền, sự hiểu rõ về ốc biển cũng chỉ dừng lại ở video và hình ảnh.

“Chỉ ăn thịt phía trên thôi là được rồi, giống như ăn ốc nước ngọt đấy.” Phương Minh Tuyết nói, cô ta chính là ăn như thế.

Phương Phương không đáp lời mà nhìn sang Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu thấy thế thì cầm một con ốc biển, dùng đũa trúc cắm vào trong thịt ốc, nhẹ nhàng linh hoạt bắt đầu xoay tròn, cả miếng thịt ốc biển bị kéo ra ngoài.

Con ốc biển này quả thật rất béo, Thẩm Tiêu ngắt nửa phần dưới màu đen của nó ra: “Đây là mật đắng không thể ăn, những thứ khác cô sờ lên thấy chỗ cứng là phần gan, cũng không ăn được, bỏ đi là xong.” Trong lúc cô nói chuyện, đồng thời phần gan màu nâu của ốc biển cũng bị ép ra ngoài: “Ngoại trừ hai cái này, hiện tại những thứ khác đều có thể ăn, phía dưới cùng là ruột, ăn quen sẽ cảm thấy thơm.”

Nói xong cô bỏ cả phần thịt ốc vào trong miệng, thịt ốc ngập tràn khoang miệng, tuy không thơm như cua, thế nhưng phân lượng lại khiến cho người ta thỏa mãn.

Những người khác thấy thế cũng học theo, Phương Minh Tuyết bĩu môi, nhưng vẫn dựa theo lời Thẩm Tiêu nói, không hề lãng phí như trước đó nữa.

Lần này thu hoạch ốc biển rất khá, mỗi người được chia bốn con, mấy ngày nay bọn họ đã đói đến mức lép cả bụng, thịt của bốn con ốc biển này cũng đủ để cho bọn họ có cảm giác no bụng.

“No quá.” Ăn xong ốc biển, mọi người lại uống một ngụm to nước cất, trên bờ biển lại có trăng sáng, bọn họ đều thở dài thỏa mãn.

“Hi vọng sau này đều có thể ăn no bụng như thế.” Phương Phương cầu nguyện với ánh trăng.

“Tôi cũng thế, những con sò gì đó, sau này vẫn nuôi để chúng nhả bớt cát ra rồi hãy ăn, tối nay ăn mấy con kia, vừa bỏ vào miệng, trong miệng đã toàn cát.” Anh Tử ngáp nói.

“Vậy sau đó chúng ta thử đảo hố xem.”

Ăn uống no đủ, dạ dày được lấp đầy, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng kéo đến.

Trước khi đi ngủ, Thẩm Tiêu lại dùng than trúc làm vệ sinh miệng, sau đó đào một cái hố trên bãi cát, bỏ cá chết vào, con cua thích nhất loại thịt thối này, cụ thể có bắt được hay không, sáng mai là biết.

Ngày hôm sau, Thẩm Tiêu vừa mở mắt ra đã đi kiểm tra cái hố tối qua, cô cắm ở trước hố một chiếc lá chuối tây để đánh dấu, được lắm, mười mấy hai mươi con cua sa vào hố, con cá chết ngày hôm qua đã bị chúng nó ăn gần hết, lúc này đang cố gắng trèo lên, chẳng qua hố sâu, chúng nó vừa bò lên đã bị rơi xuống, đến bây giờ chẳng có mấy con có thể chạy thoát.

“Bữa sáng có rồi đây.” Thẩm Tiêu gọi mọi người cùng đến bắt cua lên, tuy một con chỉ lớn hơn đồng xu một chút, nhưng dựa vào số lượng này cũng đủ no bụng.

Rửa sạch cua, nướng trên lửa, bữa sáng đã được giải quyết.

Ăn sáng xong, sáu người dựa theo sự sắp xếp của ngày hôm qua đi làm việc, đáng ăn mừng là, cuối cùng Anh Tử đã khỏe, tuy cơ thể vẫn còn suy yếu, nhưng ở trong hoàn cảnh này cũng chỉ có thể chậm rãi dưỡng.

Trong rừng có rất nhiều loại côn trùng không biết tên, Thẩm Tiêu dẫn Tiểu Vân dùng nước biển và bùn loãng bôi lên phần da trần, lúc này mới cầm gậy trúc và chén nước cùng nhau vào rừng.

Vào ngày đi tìm nước, trong lòng cô chỉ nghĩ đến nước, không cẩn thận để ý đến thực vật trên đảo, hiện tại đến xem, thời gian dần trôi qua, quả thật để cho cô phát hiện một số thứ hữu dụng. Ví dụ như cây cỏ mọc ở dưới khe đá là Tiền Hồ, Thẩm Tiêu hái một chiếc lá cho vào trong miệng, quả nhiên là hương vị tinh dầu, ngoài ra cô còn tìm được Thổ Đại Hoàng, nếu như ăn nhầm thứ gì bị ngộ độc nhẹ, có thể dùng nó đun nước giải độc.

Tiểu Vân không hiểu những thứ này, thấy Thẩm Tiêu thử lá còn nhắc nhở: “Cẩn thận có độc.”

“Không sao, đây là thuốc Đông y.” Thẩm Tiêu đáp.

“Sao cái gì cô cũng biết thế?”

“Đây đều là những thảo dược thường thấy ở nông thôn, trước đó tôi theo thầy của mình đến nông thôn tìm nguyên liệu nấu ăn, có một vài loại rau dại vừa có thể nấu ăn, lại có thể làm thuốc.”