" Anh Lý! Em kính anh một chén!" trên một bàn tiệc lớn, các đối tác đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ, các nhân viên không ngừng rót rượu mời khách nhân. Trong đám đó có một người đàn ông trung niên lớn tuổi, đầu tóc đã ngã sang màu xám trắng, trên trán là những nếp nhăn chằng chịt.
" Chú em! Ha ha ha! Chú em là uống hết chai rượu này! thì cái hợp đồng này! ông anh cho chú một cửa!" gã đàn ông to béo họ Lý kia cười khà khà chỉ vào một cai rượu trong suốt trên bàn.
" ha ha ha! Anh Lý! Khéo đù! Đó là Bầu Đá! Một chén đã làm người b·ất t·ỉnh! Huống gì là chai đó! Uống vào là c·hết người đó!" một cô gái sắc đẹp mê người, chiếc váy bó sát phô trương lên bộ ngực hùng vĩ, lắc lư theo từng nhịp cười của nàng.
" ha ha ha! Thì cái hợp đồng này cũng đâu có ít! Trị giá đến 10 tỷ! một cai rượu thì có nghĩa lý gì? Ta nói có đúng không chú em!" tên họ Lý kia cười ha hả nói.
" Anh Long! Chuyện này! công xưởng trăm sự nhờ anh! Nếu không ký được hợp đồng này! chúng ta phải ra đường ở mất!" cạnh bên người trung niên có một người khác cũng nhỏ giọng.
" Hey!" người trung niên được gọi là anh Long thở dài một cái. Quả thật không khác gì người kia vừa nói, công xưởng hơn một năm gần đây làm ăn không được, hàng tồn kho quá nhiều, nếu không sớm xử lý thì công xưởng sẽ bị phá sản, đến lúc đó không riêng gì lão mà còn biết bao nhiêu người khác trông chờ vào đó, cũng phải ra đường ở, ngay cả cơm cũng không có mà ăn.
" Tốt! vậy xin anh Lý giữ lời!" nói đoạn người kia liền cầm bình rượu nặng lên, ừng ực uống một phát cạn sạch.
" Tốt! tốt! hảo Hán Tử! Hảo Hán Tử" tên họ Lý nhìn thấy thế liều đứng lên vô tay cười ha hả.
p/s: Tên họ Lý là người Hoa.
Rượu Bầu Đá là một trong những loại rượu mạnh nhất của người Bình Định, chỉ cần một ly nhỏ cũng đủ làm người say b·ất t·ỉnh, chứ huống gì là tu nguyên một chai.
Lão Long uống cạn một bình, thì cả người thân thể không nhịn nỗi ngã gục xuống ghế. Từ miệng cổ họng, cuốn họng thực quản đến bao tử, không chỗ nào là không khô nóng, giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt ruột gan của lão vậy.
" Khụ! Khụ! Khụ!" Long lão ho khan một trận
" Hộc!" một ngụm máu tươi phún ra từ trong cổ họng, Lão Long nhịn không nổi nữa mà hôm mê bất tĩnh.
Trong lúc hôn mê lão chỉ nghe lại nhưng âm thanh vọng về, không biết là thanh âm gì, nhưng lão dần dần mất đi ý thức.
Tên lão là gì, là Phạm Long năm nay cũng đã hơn 50 tuổi, nhưng cuộc đời của lão lại rất là éo le, đến từng tuổi này rồi mà không vợ, không con, không nhà cửa lẫn sự nghiệp, là một kẻ thất bại trong một cái xã hội không còn tình người này.
Vào mấy chục năm trước lão từng là một chàng thanh niên trẻ tuổi và tràng đầy nhiệt huyết tin tưởng vào cuộc sống, tràn ngập vào đam mê của tuổi trẻ.
Thế nhưng không, từ cái năm mà gia đình hắn gặp bất trắc,gia nghiệp trong chớp mắt đã tan thành mấy khối, trên lưng phải gánh một cục nợ khổng lồ, mà mãi cho đến khi hắn 40 tuổi số nợ này mới được hắn trả xong.
ở cái tuổi 15 chàng thiếu niên vì biến cố gia đình mà học tập suy kém, ngay cả tốt nghiệp cấp 2 cũng không thể đậu, cuối cùng phải đi học bổ túc để tốt nghiệp cấp 2.
ở cái tuổi 15 chàng thiếu niên đi theo những kẻ xấu lăng lê trên các con đường phố, t·rộm c·ắp móc túi. Chuyện lên phường là như cơm bữa.
nếu không phải vì c·ái c·hết của mẹ hắn, đã thức tỉnh hắn thì có lẽ cả cuộc đời của hắn chìm trong bóng tối và tội lỗi.
18 tuổi hắn bắt đầu đi học lại, 20 tuổi cố gắng thi vào trường đại học, muốn thông qua việc học, sẽ tìm được một công việt tốt.
Năm đó, ngoài việc lên giảng đường thì hắn chính là đi làm bảo vệ, đi giao hàng, đi bưng bê tại các quán café. Một đời sinh viên cứ thế mà trôi đi.
Cho đến khi hắn gặp lại người tình trong mộng thì người ta đã có bạn trai, không những giàu có mà còn là con trai của tập đoàn thương nghiệp quốc tế.
Tưởng chừng sau khi tốt nghiệp hắn sẽ có một công việc làm tốt. nhưng không cuộc đời đẩy đưa, hắn đã đến tuổi thực hiện nghĩa vũ quân sự của một công dân Việt Nam.
Hai năm trong môi trường rèn luyện q·uân đ·ội, hắn đã có khí chất của một quân nhân cương liệt với sóng gió, một cơ thể khỏe mạnh.
Tưởng chừng như bao nhiêu năm sóng gió cuộc đời đã trôi qua, lúc này hắn sẽ gầy dựng sự nghiệp, thế nhưng sự nghiệp của hắn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Năm 2019 đại dịch Covid bùng nổ tại Vũ Hán, sau đó làn nhanh đến toàn thế giới. một năm sau Vaxin đã được nghiên cứu thành công, thế nhưng đại dịch vẫn hoành hành trong suốt 3 năm sau đó. Cái thời đại thế giới mở cũng coi như bị chấm dứt từ đó.
Trong suốt khoảng thời gian đó, một chàng thanh niên vừa mới xuất ngũ, không có một công việc làm ổn định, trong tay chỉ có một chút vốn ban đầu, nhưng cũng vì đại dịch mà đã tan thành mây khói.
Hắn phải gia nhập vào đội ngũ giao hàng một lần nữa, vì miếng cơm manh áo mà phải chạy giữa đường phố tràn đầy virut nhiễm bệnh.
Và chuyện gì đến cũng sẽ đến, hắn cũng là một trong hàng trăm triệu người xấu số bị mắc phải loai virut quái ác này.
Nhưng rất may hắn đang sống tại Việt Nam, tuy hắn mắc bệnh, nhưng chi phí chữa bệnh được nhà nước chi trả, không giống như các nước phương tây phải tự chi trả.
Nhưng căn bệnh quái ác này lại tiếp tục lấy đi của hắn một năm thời gian, mà không thể làm được gì, cuộc đời cứ thế trôi đi, nhưng nợ vẫn phải trả.
Liên tiếp mấy năm cuộc sống của hắn cũng không có gì tiến triển, không tình yêu, không bạn bè hắn cứ thế làm việc và trả nợ như một cái máy không biết ngừng nghĩ.
Mãi cho đến hôm nay, hắn vì một cái hợp đồng mà uống hết cả một chai Bầu Đá. Quả thật cuộc đời thật trớ trêu, kẻ thì sinh ra ờ cái vạch đích, thậm chí còn phải đi lùi vài bước mới về vạch đích.
Vậy mà có người cho dù có lăn lộn, có bương chảy trày da tróc vảy, vẫn không ngoi được lên bờ, cả cuộc đời phải vờ sống tạm bợ. bao nhiêu hoài bảo, bao nhiêu ước mơ đều bị cuộc đời xô đẩy đập nát phá tan thành từng mảnh.
Trong lúc mơ mơ màng màng Phạm Long chỉ muốn gào thét lên một câu:
" Đ*T - MẸ - CUỘC ĐỜI"
Bao nhiêu uất ức, thống hận, tuổi ngục, khổ đau Phạm Long đều dồn vào đó.
. . .
" Long! Long! Hôm nay không đi học à!" trong lúc mơ mơ màng màng không biết là chuyện gì, hắn bỗng nhưng nghe thấy thanh âm quen thuộc, cái thanh âm mà mấy chục năm trước hắn không có thể nghe lại thêm một lần nữa.
" Chẳng lẽ ! ta đ·ã c·hết rồi sao! Hey! vậy cũng tốt! kết thúc đi một cuộc đời khôn khổ! Có phải mẹ đang gọi ta đi cùng bà!" Phạm Long mơ màng nghĩ ngợi.
" Cộp! Cộp! Cộp!" cửa phòng bị nện lên phát ra thanh âm giống như tiếng trống.
" Dậy mau! Hôm nay mới là thứ năm thôi!" Thanh âm kia lại một lần nữa vang lên.
" Ách! Chuyện gì thế này!" Phạm Long lúc này mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt hắn là một khung cảnh xa lạ nhưng đầy quen thuộc! đây không phải là căn phòng khi xưa của hắn hay sao. Nhìn bên cạnh bàn học, bên dưới còn có mấy tấm ảnh S*X vừa được mấy thằng bạn xấu cho hắn mượn hôm trước.
" Không đúng! Không phải ta đ·ã c·hết rồi hay sao! Hay là cái này được gọi là những thứ là n·gười c·hết nhìn thấy cuối cùng!" Phạm Long nghi hoặc.
" Cạch!" Cánh cửa một lần nửa mở ra.
Đập vào mắt hắn chính là một bóng dáng mà hắn không thể nào quên được. một người phụ nữ tần tảo vì gia đình, bà vì hắn mà đã rơi rất nhiều nước mắt, gì gia đình mà hy sinh rất nhiều, người mẹ kính yêu của hắn.
" Mẹ!" nhìn thấy mẹ mình Phạm Long không nhịn được nước mắt là khóc òa lên,hắn ôm chầm lấy mẹ mình khóc nức nở.
" Cái thằng khỉ này! hôm nay mắc cái giống ôn gì! Còn không mau xuống giường! hôm qua cô giáo mới gọi về nhà! Cái thằng này! mày hư lắm! vậy mà còn dám cúp học!" mẹ hắn không ngừng trỏ vào đấu hắn.
Phạm Long cũng không hề chú ý tơi, khóc bù lu bù loa. Mãi cho đến khi mẹ hắn nhịn không nôi dùng cây chổi lông gà không ngừng quất lên mông hắn, khiến hắn đau la lên oai oái mới chịu dừng lại.
Trong phòng tắm, Phạm Long nhịn không được mà thẩn thờ, hắn không có c·hết, hắn trọng sinh, hay tất cả chỉ đều là giấc mơ, một giấc mơ điên rồ.