Trở Lại 2009 Ta Làm Lại Cuộc Đời

Chương 16: Nỗ Lực Theo Đuổi Tương Lai



Chương 16: Nỗ Lực Theo Đuổi Tương Lai

" Long! chừng nào mày nhập học?" Thằng Nhân vừa làm bài tập vừa hỏi.

" Cuối tuần này tao thi chất lượng đầu vào! Hẳn là đầu tuần sau cũng chính thức nhập học!" Phạm Long vừa gặm trai táo vừa xem dỡ quyển sách.

" Mày ở đây thì sướng nhất rồi!" thằng nhân vừa làm bài tập vừa làu bàu.

" Mà tao nghe nói! Mấy bữa trước nhỏ Phương đến tiệm mình ăn thì phải!" bất ngờ Trọng Nhân đổi đề tài.

" Ừ! Phạm Long khẽ nhếch mắt lên nhìn thằng bạn.

" Bà Tuyết lại nói chuyện tầm phào gì nữa phải không?" Phạm Long thấp giọng hỏi.

" Ha ha ha! Làm gì có! Tao cũng tò mò thôi! Mà hình như mày học cùng trường với nó thì phải! dù sao trước kia mày với nó ngồi cùng bàn, chẳng lẻ không thèm nhìn nhau?" Trọng Nhân lại hỏi.

" Người ta học A1 đấy! còn tao thì tận C3! Về bản chất là không cùng đường rồi!" Phạm Long có chút ủ rủ.

" Long! tao thấy trước kia mày có ý với nhỏ Phương mà! Sao mày rụt rè nhát gái vậy! nhỏ Phương vừa học giỏi, vừa xinh đẹp, lại chưa có bạn trai! Sao mày không tiến tới! cấp 3 rồi! chứ phải là cấp 2 đâu!"

" Mày có biết lần trước Minh Phương đến là đi cùng ai không?" Phạm Long lúc này mởi bỏ quyển sách xuống hỏi.

" Ai! Tao nghe nói rất là xinh đẹp!" ngay lập tức Lê Trọng Nhân mắt sáng rực.

" Là mẹ của Phương!" Phạm Long thận trọng nói.

" A đù! Mẹ vợ coi mắt con rể!" Lê Trọng Nhân không có nhận thức được tình hình liền nói nhảm.

Phạm Long cũng không có để ý những lời kia của thằng Nhân tiếp tục nói.

" Mày có biết ngồi hôm đó hai mẹ con phương dùng phương tiện gì để tới ăn không?"



" Đó là một chiếc Nissan mang biển xanh! Điện thoại cô ấy dùng là viếc Vetur mạ vàng thậm chí còn đính kim cương! Thôi tao có nói thêm thì mày cũng không hiểu được cái gì!"

" Để cho mày dễ hình dung những thứ mà mẹ của Minh Phương sử dụng lúc đó thì cả gia đình tao, gia đình mày làm cả đời cũng không đủ mua. Thậm chí chiếc áo sơ mi mà mẹ Minh Phương mặt có cái giá bằng nửa tháng thu nhập của tiệm nhà tao!" Phạm Long có chút ngao ngán nói.

" Cái gì! Nhà nhỏ Phương vậy mà giàu gớm! ha ha ha! Giàu như vậy! mày làm con rễ nhà đó! Làm đại Chạn Vương rồi còn gì! Ha ha ha!" Thằng nhân vẫn không nhân thức được vấn đề tiếp tục cười đùa.

" Vậy mày có biết bố mẹ của Minh Phương là ai không?" Phạm Long lại hỏi.

" Chắc là giám đốc công ty nào đó!" Thằng Nhân rất tùy ý nói.

" Mẹ cô ấy chính là thầm phán tòa án nhân dân thị xã, bố cô ấy chính là chủ tịch tập đoàn thương mại Phương Nam!" Phạm Long lại tung ra một quả bom nặng ký khiến cho thằng Nhân há cả mồm.

" Mày nói thật?" Lê Trọng Nhân có chút không tin.

" Là sự thật!" Phạm Long thờ dài.

" Hôm trước bà ấy nhìn thấy tao có chút ý tưởng với Minh Phương liền lên tiếng cảnh cáo. Con đường của Minh Phương sau này sẽ là một con đường bằng phẳng, rải đầy hoa hồng. còn tao, nếu chọn sai đường sẽ tràn đầy chông gai!"

" Ha ha ha! Mày cứ làm quá vấn đề lên! Mày làm nó to cái bụng là xong hay sao? Không phải anh tý đầu xóm hay sao, gia đình hai bên ngăn cản. rồi chích cho phình bụng! ha ha ha!" Lê Trọng Nhân tiếp tục cợt nhã.

Phạm Long cũng lười giải thích với mấy đứa đầu to, nhưng không não như thế này.

" Có phải mày sợ không môn đăng hộ đối hăn không? Năm nay là cái năm nào rồi còn có lối suy nghĩ cũ rích như vậy! mày thích thì mày cứ triển thôi!"

" Chẳng lẽ mày tự ti vào năng lực của mày! Mày có biết! mày chính là thần tượng của tao không. Chẳng phải là mấy cái chức quan! Gì mà thẩm phán, gì mà chủ tịch tập đoàn! mày làm cao hơn, đè đầu bọn họ là được. không phải là nhà bọn họ có nhiều hơn một chút tiền thôi hay sao? Mà lấy tiền mày xây lâu đài xem có ai từ chối được mày!" Lê Trọng Nhân tiếp tục cợt nhã.

Thằng Nhân nói xong cũng tiếp tục quay lại làm bài tập. thế nhưng Phạm Long thì lại rơi vào trầm tư một thời gian thật lâu.

. . .

Sau mấy ngày ôn tập thì cuối cùng kỳ thi kiểm tra chất lượng đầu vào cũng đã bắt đầu. vì là kiểm tra chất lượng chung, cho nên 4 khối A B C D đều thi chung một một đề, có 8 môn tất cả bao gồm: Toán, Văn, Anh, Lý, Hóa, Sinh, Sử, Địa.



Đề thi lần này mang tính phân hóa rất cao. Phạm Long tuy không ôn kỹ, thế nhưng các môn Toán, Văn, Anh, cùng Sử, Địa cũng không thành vấn đề. Tuy không đạt được điểm tuyệt đối thứ nhưng cũng không đến mức quá kém. Còn Lý, Hóa, Sinh ba ông thần bên khối tự nhiên thì khiến hắn đau đầu không thôi.

Cũng may là thi với hình thức trắc nghiệm cho nên câu nào không biết liền cho thể áp dụng chiến lược Only C.

Thứ hai đầu tuần sau Phạm Long chính thức bắt đầu một khởi đầu mới, trong một môi trường mới, với những người bạn mới, tràn ngập tương lai tươi sáng.

Khối lớp 10 cùng khối lớp 11 ban B, C, D tất cả đều học buổi chiều. còn buổi sáng là khối lớp 12 cùng khối 11 A.

Hôm nay Phạm Long đến trường khá sớm, đương nhiên không phải là vì hắn quá háo hức đi học, mà hắn muốn tìm Minh Phương để nói chuyện.

Tối ngày hôm trước khi hắn nói chuyện với Lê Trọng Nhân thì hắn đã ngộ ra được một cái chân lý.

Nếu hắn cảm giác thấy tự ti, mặc cảm với thân phận, với gia thế của Minh Phương. Thì hắn có thể tự mình giành giật trở lại mà. Không phải là gia đình Minh Phương có tiền hơn một tý hay sao, bố mẹ làm quan to hơn một tý hay sao.

Hắn trong tay có chính là gì. Đó chính là quỷ đạo phát triển của đất nước, xu thế phát triển chình trị, xã hội của thế giới trong 40 năm kế tiếp.

Cho nên muốn kiếm tiền hắn có cách. Còn muốn thăng quan tiến chức trong giới chính trường hắn có cảm giác không được ổn cho lắm dù sao đi chăng nữa kiếp trước hắn không biết chút gì về quan trường.

Nhưng hắn có lòng tin, hắn có thể làm được, hắn phải theo đuổi giấc mơ của mình.

Cho nên ngày hôm nay hắn muốn tìm đến Minh Phương để chính thức theo đuổi tình yêu của đời mình. Thanh xuân mà cháy rực lên như ngọn lửa thiên, nhiệt huyết đó mới là tuổi trẻ.

" Phương! Lâu rồi không gặp!" Phạm Long từ xa đã nhìn thấy Minh Phương đi trên một chiếc xe đạp Mattin. Diện lên một chiếc áo dài trắng thướt tha, càng tôn lên vóc dàng mỹ miều của Minh Phương. Phạm Long nhìn đến mà có chút thất thần.

Minh Phương bất ngờ bị gọi tên liền xoay đầu lại. khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc thì ngay lập tức lộ ra một nụ cười hiếm có.

" Long! đến trường sớm thế!"



" Ha ha ha! Không có gì! Nhà gần mà! Bạn học A1 à! Mình học tận C3!" Phạm Long đương nhiên biết Đặng Minh Phương học ở lớp nào nhưng vẫn cố ý giả vờ nói.

" Cũng đúng! Chuyện hôm trước! mẹ mình cũng không cố ý! Chỉ là tính tình của bà ấy có chút khác người! bạn đừng để bụng!" cả hai cùng nhau dắt xe vào nhà xe. Dọc đường Minh Phương khó khăn lắm mới lên tiếng.

" Có chuyện gì sao? Mình cũng không rõ ràng lắm" Phạm Long tùy ý.

" Phương này! Chiều nay bạn rảnh không! Cửa hàng nhà mình đang chuẩn bị ra món mới! mình muốn bạn dùng thử! xem có khả quan hay không ?" Phạm Long dựng chuyện.

" Chiều nay à! Hẳn là không được! 5 giờ rưỡi mình phải đi học Anh Văn!" Minh Phương nhỏ nhẹ từ chối.

Phạm Long thần thái có chút mất hứng.

" Nhưng thứ năm mình rảnh! nếu lúc đó bạn có thời gian thì! . ." Minh Phương chưa nói xong thì Phạm Long đã mạnh dạng gật đầu đồng ý.

" Tốt! vậy thứ năm nhé!" Phạm Long nhanh như chớp chộp lấy thời cơ.

Cả hai người nhanh chóng tách nhau ra, dù sao cũng là hai khối A và C khác nhau, một người chuyện khối tự nhiên, một người thì chuyên khối xã hội.

Thứ hai ngày học đầu tiên rất là nhẹ nhàng. 5 tiết ba môn trong đó tiết cuối là sinh hoạt dưới cờ.

Vẫn như thường lệ tiết đầu tiên trong tuần là tiết của giáo viên chủ nhiệm.

Văn, Sử, Địa, Anh là bốn môn nâng cao của ban C cho nên những môn này đều có giáo trình, sách giáo khoa riêng biệt với phần nâng cao.

Ông thầy Sơn ròm vẫn cái dáng người gầy còm chiếc lưng cong cong, tay xác chiếc cặp dù màu đen, chậm rãi bước vào lớp học.

" Good afternon teacher!" vẫn như thường lệ như bao trường học khác. Giờ anh văn khi giáo viên vào lớp đều phải đứng lên chào.

" sitdown pleas" thanh âm của lão ta có mấy phần khàn khàn.

" Thế nào? Các cô, các cậu thi tốt chứ?" chưa gì hết thì câu cửa miệng của ông ta là hỏi về kết quả cuộc thi. Điều này chứng tỏ ông thầy này rất là đặt năng vấn đề thành tích.

" Đề khó lắm thầy ơi! Khó lắm! làm không được! không hiểu gì luôn. . ." bên dưới có vô số lời kháng nghị.

" Được rồi! một người nói thôi! Đây là cái lớp! chứ không phải cái chợ!" lão ta quát lớn một tiếng, khiến cho cả lớp im phăng phắt.

" Lớp trưởng đâu! Nói cho tôi xem nào!" Phạm Long đang ngồi xem hôm nay học cái gì liền bị ăn đạn, hắn cũng không hiểu tại sao lớp 42 người, mà hắn là người bị ăn pháo đầu tiên. Hắn cũng đâu có làm sai gì à.