Trở Lại 2009 Ta Làm Lại Cuộc Đời

Chương 21: Mây Tầng Nào Thì Gió Tầng Đó



Chương 21: Mây Tầng Nào Thì Gió Tầng Đó

Kể từ khi trọng sinh cho đến nay Phạm Long vẫn cố gắng dậy thật sớm để rèn luyện thân thể. Hắn đã sống một đời rồi, nên hắn biết được sự quan trọng của rèn luyện thân thể là quan trọng đến mức như thế nào.

Hơn nữa lúc này hắn vừa mới 16 tuổi, đối với con trai mà nói thì đây vẫn là độ tuổi thân thể phát triển, cần phải tăng cường rèn luyện thân thể, bổ sung chất dinh dưỡng. như vậy Phạm Long mới có thể phát triển thêm được một chút chiều cao, cũng như là trình độ tố chất thân thể.

Khoa học đã chứng minh chế độ dinh dưỡng đặc biệt là chế độ dinh dưỡng trong giai đoạn dậy thì là cực kỳ quan trọng cho sự phát triển chiều cao cùng tố chất thân thể.

Cho nên Phạm Long dù có thức khuya học bài, thì hắn cũng sẽ thức dậy vào lúc 5 giờ sáng để rèn luyện thân thể. Đồng thời trước khi trở về nhà tắm rửa thì hắn còn uống một cốc sữa đậu nành thật lớn.

Vào thời gian này, không biết từ khi nào mà những thông tin thất thiệt đã được đồn thổi, và lan truyền khắp mọi nơi rằng nam giới uống sữa đậu nành thường xuyên sẽ bị vô sinh.

Thế nhưng sự thật đằng sau đó thì sao, giữa sữa động vật và sữa thực vật loại nào mới thực sự gây hại cho con người, loại nào mới thực sự giúp ít, bổ sung sức khỏe cho con người.

Mỗi một ngày Phạm Long rèn luyện thân thể bằng cách chạy bộ nửa giờ sau đó còn rèn luyện thêm các động tác rèn luyện thân thể khác như hít đất, gập bụng, plank và hít xà đơn. Đúng 6 giờ hắn sẽ trở về nhà.

Nhưng ngày hôm nay thời gian biểu có đôi chút khác là so với thường ngày. Sau khi hắn tập thể dục xong thì trực tiếp đi vào chợ lớn Long Khang.

Chợ Lớn Long Khang là khu chợ lớn nhất tại thị trấn, có đầy đủ tất cả các loại mặt hàng từ thực phẩm tiêu dùng hằng ngày, cho đến gia dụng, vật tự nông nghiệp, quần áo cho đến hạt giống.

Nói cho một cách đơn giản tại khu chợ Long Khang này chỉ cần bạn có đủ tiền là bạn có thể mua được những thứ mình muốn.

Vì để có một bữa ăn hoàn hảo Phạm Long đã lên một kế hoạch chi tiết từ khâu chuẩn bị nguyên vật liệu cho đến khâu bày trí thức ăn.

Vừa đúng 6 giờ 30 là Phạm Long đã có mặt tại cửa hàng để chuẩn bị cho bữa trưa tràn ngập sự chờ mong cùng kỳ vọng.



Lão cha của hắn, lúc nhìn cái bộ dạng của Phạm Long lúc này cảm giác thật là quen thuộc, cái cảm giác của một chàng trai khi tình đầu chớm nở. cái cảm giác đấy hạnh phúc biết bao nhiêu.

" Còn đứng đó làm cái gì nữa! không mau mang đồ vào?" trong lúc cha hắn đang hồi tưởng nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ thì ngay lập tức bị mẹ hắn gọi lớn.

Cha hắn lúc này chỉ biết thở ra một cái rồi cũng lên tiếng

" Rồi! biết rồi! tới liền!"

Vì là cửa hàng kinh doanh dịch vụ thức ăn, cho nên vào buổi sáng cũng là thời gian nhập nguyên liệu đầu vào. Ngoài các thành phần đóng gói như mì, gia vị, hương liệu là phải ra các đại lý mua. Thì những thứ khác như rau, thịt bò, tôm, mực, hành tây, ngò sẽ được các đại lý rau, thịt, hải sản ngoài chợ giao đến tận nhà.

Còn về phần bánh mì thì đã đặt ngoài lò bánh mì từ trước, một ngày hai cữ đúng 10 giờ sáng cùng 16 giờ là sẽ giao. Như vậy bánh mì luôn đảm bảo chất lượng về độ nóng, xốp. tạo nên hương vị đặc trưng của cửa hàng.

Lúc này Tuyết cùng Mai cũng cắp sách đến trường. hai cô nàng này là học sinh trường Trương Vĩnh Ký nên đồng phục của trường này là váy ngắn cùng áo sơ mi trắng.

Phải nói mới sáng đã được sáng con mắt ra, nữ sinh mặc váy ai mà chẳng thích ngắm, đặc biệt là con gái cấp 3 độ xuân thì xanh tươi mơn mởn.

Phạm Long nhanh chóng mang nguyên vật liệu vào trong bếp. lúc này trong bếp vẫn còn khá là bừa bộn vì tối qua sau thi đóng cửa dọn quán thì cũng đâu có dọn trong bếp đâu.

Từng chồng tô, đĩa, khay chất cao như núi. Nếu không thuê người làm phụ thì việc ăn hết cái đống bát đũa kia cũng hết cả ngày chứ chẳng chơi.

. . .

Trong lúc Phạm Long đang cao hứng thì lúc này cách đó không xa khoảng chừng 10 phút đi xe đạp trên đường Nguyễn Trãi.



Khu vực này tại Thị Trấn Long Khang vẫn còn chưa phát triển cho mấy, nhưng cơ sở vật chất hạ tầng đều đầy đủ cả. trên con đường này có một căn biệt thự cao hai tầng rất lớn, được xây theo phong cách kiến trúc châu Âu.

Bao quanh căn biệt thự là một hàng rào hoa hồng, hoa hồng nơi này có đủ màu sắc, đang không ngừng khoe hương, khoe sắc.

Bên trong sân vườn được trang trí cực kỳ trang nhã theo phong cách vườn bonsai Nhật Bản với ao cá Koi đặc trưng cùng nhiều cây thông đen Nhật Bản.

Lúc này bên cạnh hồ cá Minh Phương cùng mẹ nàng đang dùng bữa sáng.

Lúc này trên thân Minh Phương là một bộ váy ngắn Cardina chấm bi màu hồng phấn, mái tóc đen suôn mượt xõa ngang vai. Lúc này trông nàng không khác gì một tiểu công chúa sống trong cung điện xa hoa lộng lẫy.

Minh Phương có một đôi mắt to tròn, da trắng như tuyết, môi mọng đỏ thắm, làn da thì mịn màng như da em bé vậy.

Đối diện nàng không ai khác đó chính là Thẩm Phán Tòa Án Nhân Dân thị trấn Long Khang bà Đặng Tường Vy, một người phụ nữ lạnh lùng, quyết đoán, là nỗi kh·iếp sợ của rất nhiều người khi đứng trước vành móng ngựa.

Lúc này trên người bà là một bộ trang phục công sở với váy bút chì ôm gọn thân thể cùng chiếc áo sơ mi trắng hiệu Ariam. Khoác bên ngoài là một chiếc áo vest màu xanh thẫm, kết hợp với mái tóc búi cao, tạo cho người khác một cỗ cảm giác áp bức, cùng uy nghiêm.

" Khi tối thầy giáo của con có gọi điện cho mẹ!" hai người cùng nhau ăn sáng, bất chợt mẹ Minh Phương chợt nói.

Minh Phương cũng đã đoán trước được chuyện này, đầu cũng không có ngẩng lên mà tiếp tục ăn, một lúc sau, sau khi đã nhai nuốt hết thức ăn trong khoang miệng lúc này nàng mới ngẩng đầu lên nói.

" Con không thích Vật Lý cho lắm! hơn nữa nó cũng không phù hợp với định hướng sau này của con!" Minh Phương quá hiểu mẹ nàng. Cho nên chỉ cần bà nói một câu đơn giản nàng đã hiểu ý của bà ta muốn nói cái gì.

" Nếu con không muốn! vậy thì tốt! mẹ sẽ gọi điện cho thầy con!" bà Tường Vy cũng không có khuyên can gì thêm. Nguyên nhân rất đơn giản rằng bà cũng không thích con gái mình đi theo đường khoa học vật lý này.



Nhưng dù sao con gái mình cũng cần phải có sự lựa chọn của bản thân, bà cũng cần phải hỏi qua ý kiến của con gái, không nên quá quả đoán.

" Trưa nay mẹ có cuộc họp quan trọng! chắc không thể về ăn cơm trưa cùng con được!" Bà lại thản nhiên nói.

" Trưa nay con cũng có hẹn cùng bạn!" Minh Phương lần này lại có chút cúi đầu khiến cho một người có ánh mắt sắc bén như bà chợt cảm nhận được điều gì đó khả nghi.

" Tốt! đi cẩn thận! mà hình như tối hôm nay con có lớp đàn Dương Cầm! đi chơi nhớ về sớm!"

" Mẹ con biết rồi!" lúc này hai người cũng vừa vặn ăn xong. Lúc này chị giúp việc ra thu dọn bát đũa.

" Mà Phương này! Du mẹ biết từ trước đến nay con luôn có tính tự lập rất cao! Nhưng con nên nhớ bây giờ nhiệm vụ trước mắt của con chính là học tập cho thật tốt! đừng để những cám dỗ nhất thời mà xao nhãng nhiệm vụ!" trước khi đi mẹ Minh Phương còn tràn ngập thâm ý căn dặn nàng.

Minh Phương lúc này trầm mặt không nói chỉ khẽ gật đầu rồi đi vào trong nhà.

Ai nói Rich Kid là sung sướng, ai nói Rich Kid từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, không hề lo lắng bất cứ chuyện gì trên thế gian này. chỉ việc ăn chơi cho thỏa thích.

Ai ai cũng đều nhìn thấy mặt nổi của tảng băng trôi, nhưng tảng băng trôi chỉ có phần nổi bảy phần còn lại đều chìm dưới làn nước sâu thẳm, sâu không thấy đấy

Gió tầng nào thì mấy tầng đấy mà thôi. dù là bất kỳ ai trong xã hội này từ người giàu sang phú quý đứng trên tận đỉnh xã hội. hay một người vô gia cư nghèo nàn bữa nay bữa mai đều có những sự khó khăn, nỗi khổ của riêng mình.

Minh Phương cũng thế, tuy nàng là một tiểu công chúa nhỏ, từ nhỏ sống trong nhung lụa. nhưng nhìn qua bộ dạng lúc này của nàng ta có thấy nàng hạnh phúc hay không.

Giữa mẹ với con vậy mà nói chuyện một cách vô cùng lạnh lùng, áp lực, nội dung câu chuyện thì nhạt như nước ốc.

Thậm chí ngay lúc này hỏi Minh Phương rằng một năm cả nhà ba người bọn họ được mấy lần ăn cơm cùng nhau. chắc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay đi.

Người ở địa vị càng cao thì trách nhiệm càng lớn, áp lực càng nhiều.