Trở Lại 2009 Ta Làm Lại Cuộc Đời

Chương 23: Mỗi Một Con Đường Là Một Trải Nghiệm Khác Nhau



Chương 23: Mỗi Một Con Đường Là Một Trải Nghiệm Khác Nhau

Phạm Long chỉ cần liếc mắt qua là đã cảm nhận được sự bí bách của Minh Phương liền lên tiếng trước để cho nàng tạm thời quên đi sự bí bách khó xử này.

" Phương này! mình nghe nói lớp bạn toàn là những con quái vật?" Phạm Long vừa trộn thịt vừa hỏi một câu không đâu.

" Hả!" Minh Phương ngạc nhiên hỏi lại.

" Không phải à! Lớp A1 là lớp chọn của trường! vào trong đó không phải là quái vật chứ là gì?" Phạm Long lộ ra vẻ ngạc nhiên.

" Ý bạn nói mình cũng là quái vật!" Bất ngờ Minh Phương xù lông lên.

" Không phải sao? Ngay cả cái đề vật lý khó thế kia bạn cũng đạt điểm tối đa! Được thầy Hùng không ngớt lời khen ngợi! ngày hôm qua mình bị t·ra t·ấn cả tiết 5 đấy!" Phạm Long cợt nhả.

" Mà bạn không tính vào đội tuyển nhân tài của trường hay sao? Mình thấy thầy Hùng khá là tiếc nuối!" Phạm Long lại nói.

" Vì mình thấy không cần thiết!" Minh Phương có chút không vui nói.

" Đúng đó! Học chi cho lắm! tắm cũng ở chuồn!" thằng Nhân lại không biết trời cao đất dày ồm ồm lên tiếng.

" Tao thấy học đủ là được! không cần học nhiều! học để không bị mù chữ là được! cái quan trọng nhất là phải kiếm thật nhiều tiền! có tiền thì mua tiên cũng được!"

" Mày thấy đó! Mày đi ra ngoài chợ mày mua rau mua thịt! mày có cần đến những kiến thức dạy trên trường dạy không! Toàn là dạy những thứ không đâu! Đau hết cả đầu!" Trọng Nhân tiếp tục giảng đạo lý của mình.

" Đúng! Mày nói đúng! Ra ngoài chợ mày chẳng cần dùng những kiến thức kia để làm gì! Nhưng khi mày học tốt những kiến thức đó! Nó sẽ quyết định mày mua những thứ kia ở đâu? ở trong chợ bẩn với thịt cá tràn ngập hóa c·hất b·ảo q·uản, thuốc bảo vệ thực vật. hay là ăn trong nhà hàng 5 sao. Có người hầu kẻ hạ người bưng trà người rót nước!" Phạm Long có chút khinh bỉ nói.

Ngay lúc này cả một đám nhìn Phạm Long bằng một cái ánh mắt cực kỳ khó tin, thậm chí mà Minh Phương cũng thế.



Nhưng ai biết được, những lời này là những cái lý sự cùn của Phạm Long. Nếu như đứng trên góc độ của học thuật, không phải nói là đứng trên lý luận của giáo viên, phụ huynh học sinh thì những lời này chính là chân lý.

Chỉ có học – học nữa – học mãi mới làm cho con người phát triển, để thành công cho sau này.

Nhưng nếu nhìn ở góc độ khác, những người làm giàu mà không cần bằng cấp, học thuật thì họ nghe xong sau đó sẽ lộ ra nụ cười khinh bỉ.

Đúng là học – học nữa – học mãi . Học để biết, học để làm, học để chung sống, học để tự khẳng định mình.

Bất kỳ ai trên đời này từ khi sinh ra cho đến lúc c·hết đi thì đều phải học cả. Nhưng học cái gì mới là quan trọng nhất. chẳng lẽ bất cứ ai khi đi học, sau này tất cả đều trở thành kỹ sư, doanh nhân, bác sĩ, nhà khoa học, giáo viên hay sao? Còn những ngành nghề sản xuất phục vụ khác ai sẽ làm?

Vậy thử hỏi mà xem, một masterchef, một siêu đầu bếp họ có cần phải hiểu biết tích phân, đạo hàm hay không. Hay một nhà thiết kế thời trang bọn họ có cần hiểu biết đến tác giả, tác phẩm, vật lý lượng tử, từ trường hay là không? Hay là hỏi một một người làm kế toán xem bọn họ khi đi làm có vận dụng đến những kiến thức toán khi đi học như toán cao cấp, ma trận hay không?

Câu trả lời chỉ có một đó là không! .

Đúng là việc học rất là quan trọng. nhưng quan trọng nhất là học cái gì, bản thân thật sự muốn làm gì. Dù chỉ là một thợ làm tóc, làm nails. Nhưng khi chọn đúng nghề, đúng niềm đam mê thì việc làm giàu không khó.

Bây giờ cứ nhìn lại một thợ trang điểm phổ thông ở bất kỳ một địa phương nào trên cái đất nước này thu nhập hằng tháng của họ là bao nhiêu. Chỉ tính riêng vào các thứ bảy, chủ nhật. chỉ riêng hai ngày này tiền bọn họ làm ra còn hơn cả tháng lương của khối đứa làm văn phòng.

(trang điểm cô dâu 3-5tr. Trang điểm đám cưới 3-500. Chưa tính khi làm các dịch vụ này còn liên quan đến làm nails, cắt tóc cũng như là nhận giảng dạy đào tạo học viên. . )

Vào những năm này khi nhắc đến cụm từ nhân viên văn phòng. Đó là một cái thứ gì rất là cao siêu. Chỉ có những người tài giỏi, tốt nghiệp đại học mới có thể vào làm. Việc nhẹ, lương cao, ngồi trong phòng máy lạnh, ăn mặc sạch sẽ bảnh bao. Là niềm ao ước của rất nhiều thế hệ học sinh, sinh viên cũng như gia đình của bọn họ thời đó.

Nhưng sự thật có phải là nhà như vậy không. Làm nhân viên văn phòng, đúng là không tốt sức nhưng nó lại nặng đầu mà làm sấp mặt ra nhưng lương lại không bằng một anh chạy xe ôm công nghệ.

Đi làm thì không có chí chí, ham muốn làm việc vì đó không phải là công việc của bản thân mong muốn. họ chỉ đi làm vì trách nhiệm với bản thân, với gia đình, cũng là vì miếng cơm manh áo. Ngày nào cũng muốn hôm đó là thứ sáu. Vì làm xong ngày thứ sáu là sẽ được nghỉ cuối tuần.

Ai đã trải qua cảm giác này chắc sẽ hiểu. làm một việc mà bản thân không thích nó áp lực đến nhường nào, ngày làm 8 giờ như dài như 12 tiếng, cả ngày làm việc không một chút hứng thú, chỉ có áp lực. và đồng thời phải luôn trương ra cái bản mặt giả tạo, thảo mai, nụ cười lấy lòng.



Đương nhiên Phạm Long quá thấu hiểu chuyện này, thế nhưng tại sao hắn lại phản bác Trọng Nhân như thế. Đương nhiên tất cả đều có nguyên do của nó, còn tại sao Phạm Long lại hành động như vậy thì sẽ giải thích sau.

Nhưng trước mắt những lời này của Phạm Long đã khích lệ tinh thần học tập của một số người, trong đó có Minh Phương.

" Vậy bạn cho rằng mình nên tham gia lớp chọn kia!" Minh Phương dò hỏi.

" Vậy bạn từng nghe qua câu nói: Mỗi một con đường là một bí ẩn. Đừng nhận định nó tốt hay xấu khi bản thân chưa trải nghiệm qua!" Phạm Long giả bộ triết lý nhân sinh với Minh Phương.

" Nói thật! nếu mình có cơ hội như bạn! mình cũng tham gia thử một lần! nhưng rất tiếc a! mình không đủ tài năng a!" Phạm Long nửa đùa nửa thật nói.

Chỉ thấy Minh Phương trầm mặt không nói một lúc sau mới gật đầu nói " Mình biết rồi" .

Mà lúc này ánh mắt mẹ Phạm Long nhìn Minh Phương giống như là vật báu vậy. đương nhiên vào cái lúc này không ai nghĩ Minh Phương có cái gì đó với Phạm Long hay là những ý nghĩ đại loại như thế.

Mà vì Minh Phương chính là một thiên tài. Phải biết vào được Long Khang đã là một chuyện khó. Mà vào lớp A1 thì là chuyện khó hơn. Nhưng khó nhất tuyệt đỉnh nhất là được vào lớp chọn. đối với nhân vật này thì đi vào quán ăn. Được chủ quán mời ăn miễn phí là chuyện quá đỗi bình thường.

" Cháu là Minh Phương à! Long lúc trước thường xuyên nhắc về cháu! Bác thật không ngờ con vừa xinh đẹp vừa học giỏi đến như thế!" Mẹ hắn hết lời khen Minh Phương.

" Long! Mày thấy chưa! Đó chính là con nhà người ta trong truyền thuyết đấy!" Trọng Nhân lúc này không nhịn được mà châm chọc một phen.

" Phì!" Minh Phương lúc này không nhịn nổi cũng phải phì cười thành tiếng. rất nhanh chóng áp lực được giải tỏa.

Vì 10h30 cửa hàng sẽ mở cửa đón khách, cho nên muốn thử món mới thì 10 giờ Phạm Long phải dọn món lên bày cho mọi người ăn thử.



Phạm Long làm tất cả là 3 mẹt, hai mẹt phần bốn người và một mẹt phần hai người ăn.

Phạm Long dựa trên định lượng trong ký ức mà bắt đầu phân phối thức ăn kèm, bún, cà pháo, rau thơm,. . .

Thức ăn được bày trên một cái mẹt lớn, lót bên dưới là một tấm lá chuối xanh mang theo một chút phong cách làng quê.

" Long! Cái gì đây! Bún Đậu Mắm Tôm mà mày nói rao rảo mấy bữa nay đấy à!" Trọng Nhân nhìn Phạm Long cùng Nhi và Như dọn lên ba cái mẹt lớn liền tỏ ra ngạc nhiên hỏi. Minh Phương cũng tỏ ra rất là hứng thú.

" Đúng đây là đặc sản thủ đô! Trong nam không dễ gì ăn được đâu!" Phạm Long có chút tự tin.

" Mày bày thế này làm sao mà ắn" Trọng Nhân lại hỏi.

" Mày không biết dọn chén ra à! ở đó sủa cái mông gì!" Phạm Long trừng mắt.

" Bớt làm màu đi hai ông tướng!" chị Nhi không nhịn được mà lườm hai thằng ngáo cần này một cái.

Phạm Long cũng biết được bản thân cùng thằng Nhân diễn hơi quá lố đành đỏ mặt bắt đầu hướng dẫn mọi người phương pháp ăn.

" Khụ! Khụ! Người ta nói học ăn học nói học gói học mở! nên ăn cũng phải biết cách ăn!" Phạm Long mặt dày đứng ra thuyết trình.

" Bún Đậu thì phải có Mắm Tôm. Muốn ăn ngon thì Mắm Tôm phải chất lượng. đây là loại Mắm Tôm con đã đặc chế qua, độ nồng của nó được giảm đi đáng kể. ngay cả những người không chịu được các loại thức ăn nặng mùi cũng có thể ăn!"

Nói đoạn Phạm Long lấy một bình mắm tôm pha chế sẳn mang ra đặt trước mọi người đồng thời tự xịt một ít vào trong chén của mình.

" Mọi người có thể cho thêm một ít ớt cùng đường để điều vị sao cho hợp khới khẩu vị của bản thân. nên nhớ không thể không cho vào một quả tắc! mắm tôm không tắc xem như bỏ!" Phạm Long không quên nhắc nhở.

" À quên nữa! nhất định sau khi đánh cho sủi bọt lên không thể thiếu hành phi! Hành phi này sẽ giảm độ nồng của mắm tôm thêm một phần nữa! hương vị sẽ tốt hơn rất là nhiều!" Phạm Long lại nói

"Ăn món này có hai phương pháp. Thứ nhất là trực tiếp chấm bún vào mắm tôm! Cũng như là các loại thức ăn đi kèm."

" Phương pháp thứ hai chính là cuốn bánh tráng!"

" Cái này thì dễ rồi ha! cũng không cần con hướng dẫn tiếp theo đâu ha