Lê Thảo Nguyên lúc này nhìn sang Phạm Long với đôi mắt long lanh, ngấn lệ giống như sắp khóc đến nơi, thậm chí môi nàng còn mấp máy một chút từ ngữ
" Long! Mình xin lỗi!"
Phạm Long liền cười trừ xoa xoa tay ý bảo không có gì. Đối với những học sinh khác điểm số có khả năng rất là quan trọng, thậm chí dẫn đến áp lực học đường. thế nhưng đối với Phạm Long đó lại là một câu chuyện khác.
Dù sao đây cũng chỉ là một bài kiểm tra 15 phút thông thường, với điểm hệ số một thì cho dù lần này hắn có ăn ngay một con zero thì cũng chẳng sao.
Nếu các môn tự nhiên hắn phải còng lưng ra mà học thì đối với các môn xã hội thì hắn thề chưa ngán bất kỳ bộ môn nào. Đặc biệt là ở hai bộ môn sử và địa, thậm chí nếu luận về kiến thức hai bộ môn này thì ngay cả giáo viên bộ môn đang đứng trước bục giảng kia chưa chắc bằng hắn.
Nhưng dù sao phận là học sinh thì phải biết kính trọng giáo viên, đồng thời trong sự kiện lần này hắn là người sai, cho nên im lặng cố gắng làm bài tốt hết sức có thể cũng sẽ gỡ gạc lại phần nào.
Đương nhiên lần này Phạm Long nghĩa cử cao đẹp của Phạm Long đã được ghi vào trong sổ đầu bài, đồng thời ăn ngay cái giờ B thần thánh.
Đảm bảo tiết 5 thứ sáu tuần này Phạm Long sẽ lãnh đạn đủ với lão Sơn Ròm chủ nhiệm.
Vừa kết thúc tiết học, Lê Thảo Nguyên vội quay sang hướng Phạm Long xin lỗi.
" Long! Mình xin lỗi! thật sự là mình! Là mình!" Lê Thảo Nguyên bộ dạng bí bách, sắp khóc bộ dạng.
" Thôi! có chuyện gì đâu! Cùng lắm là ăn con zero thôi mà! Khà khà! Bữa sau nhớ chỉ mình làm bài là được rồi!" Phạm Long bộ dạng thập phần tùy ý.
" Nè Long! Có phải là đang thầm thích Cẳng Bò rồi hay không?" bất ngờ nhỏ ngồi cạnh bên tên là Mai Huỳnh Châu lên tiếng chọc ghẹo.
( Thảo Nguyên : Thảo là cỏ, Nguyên là Bằng. Cỏ Bằng - Cẳng Bò).
" Bớt xàm đi! Ông đây mới lên sổ ngồi! không có vui đâu" Phạm Long ngay lập tức xù lông để cho qua cái vấn đề này.
Nhưng ai biết người người nói vô tình người nghe hữu ý, đặc biệt là cái nhân vật được nhắc đến trong lời nói.
Lê Thảo Nguyên sắc mặt đỏ rần xấu hổ ngồi xuống, giả vờ chuẩn bị cho tiết học kế tiếp.
Tiết cuối là tiết Giáo Dục Công Dân, đương nhiên cái bộ môn GDCD 10 này chính là các khái niệm cơ bản của triết học Mác – Lênin, cái gì mà quan niệm duy vật, duy tâm, cái nào có trước, cái nào có sau, cái nào quyết định cái nào.
Mà gặp ngay ông thầy Hùng Sử năm 90 từng được đi học tại đại học Lomonosov, chuyên về triết học. cho nên ông thầy này rất thích bắn tiếng Nga trong giờ học.
Tuy lũ học sinh nghe không hiểu gì cả, nhưng vẫn thấy khoái khoái thế nào, đặc biệt là đám nữ sinh. Mà trong cái lớp này hết 41 người là nữ rồi! nếu Phạm Long không hứng thú thì chỉ là đám còn lại.
" Ồ! Đồng Chí Long hôm nay lại lên sổ đầu bài ngồi rồi à!" Lão Hùng cợt nhả hỏi.
" Đâu! Long lớp trưởng! đứng lên phát biểu cảm nghĩ xem nào?" Thầy Hùng tiếp tục không buông tha Phạm Long, giống như là đang xát muối lên v·ết t·hương hắn vậy.
" Thầy có biết luật nhân quả không? Em chỉ bài cho bạn trong giờ kiểm tra là nhân! Nếu may trót lọt thì quả ngọt của em chính là những môn khác em sẽ được bạn ấy giúp lại! còn b·ị b·ắt gian tại trận như ngày hôm hay chính là rủi ro! Và kết quả là lên sổ đầu bài ngồi thôi! chuyện rất là đơn giản mà!" Phạm Long đang không vui, lại bị bêu tên lên đầu, đương nhiên hắn sẽ hung hăng quất lại rồi.
" Ồ! Mạnh dữ! còn biết luật nhân quả luôn!" Thầy Hùng tỏ ra hứng thú với Phạm Long rất nhiều.
" Nếu em đã nói đến nhân quả! Vậy thì em hãy cho thầy biết mối quan hệ giữa Nhân Quả và khoa học biện chứng!" thầy Hùng bất ngờ bẻ lái sang nội dung bài học, khiến cho Phạm Long có chút đổ mồ hôi hột.
" Hôm nay ra đường đạp phân chó hay sao mà đen đến thế!" Phạm Long trong lòng hung hăng chửi ầm lên.
" Nào! Trả lời được không? Không trả lời được thì lên sổ ngồi tiếp nhé!" Lão thầy Hùng cười gian giống như Phạm Long đã rơi vào tầm ngắm của lão.
" Thầy! em thấy thầy dường như đã đặt sai câu hỏi rồi! đáng ra câu hỏi này phải là mối quan hện giữa tôn giáo và khoa học mới đúng chứ!" Phạm Long không có trực tiếp trả lời mà chất vấn ngược lại.
" Tại sao em lại có ý nghĩ như vậy?" Thầy Hùng không những không khó chịu mà còn tỏ ra thích thú.
" Vì nhân quả này là dựa theo triết lý của Phật giáo. Mà Phật Giáo chính là Tôn Giáo thuộc về khoa học Thần Học. nó trái ngược hoàn toàn với khoa học hay nói cách khác là Triết Học Tự Nhiên!"
" Nếu như câu hỏi của thầy là mối quan hệ giữa Nhân Quả và Khoa Học Biện Chứng là hài điều trái ngược nhau, ngay cả câu hỏi đã có bốn mệnh đề thì ngay từ đầu câu hỏi này đã không có giá trị về mặt logic học!" Phạm Long thẳng thừng chặt chém không thương tiếc.
" Em nói vậy là sai rồi! Nếu Einstein không đưa ra thuyết tương đối – sự tương đương khối lượng nguyên tử thì Bom h·ạt n·hân không thể tạo ra đồng thời sẽ không có sự kiện hai quả bom h·ạt n·hân ném xuống Nhật Bản!" Thầy Hùng nghiêm nghị nói.
Phạm Long đối mắt với những lời này lại vô cùng bình thản.
" Dường như thầy lại đang cố gắng đánh lái vấn đề theo một chiều hướng khác rồi!"
" Thế biện chứng là gì? Đậy là một phương pháp của triết học đã có từ xưa, là một kiểu đối thoại giữa hai hoặc nhiều người có những ý kiến, tư tưởng khác nhau, hòng thuyết phục người khác hay nói cách là Hùng Biện!"
" Vậy Khoa Học Biện Chứng là gì? Chính là hùng biện dựa theo kiến thức khoa học, để chứng minh điều đó đúng! Những bằng chứng này phải dùng cơ sở lý luận khoa học để làm nền tảng!"
" Còn nhân quả! Nó thuộc về phạm trù Triết Học Tôn Giáo, thần học, không thể lý giải các hiện tượng siêu bằng cơ sở khoa học được!"
" Như vậy em mới nói ngay từ đầu câu hỏi của thầy đã sai cho nên sẽ không có kết quả được! mọi câu trả lời mà thầy có thể nghĩ ra đều sẽ cố gắng ngụy biện cho sự sai trái ban đầu mà thôi!" Phạm Long không một chút kiên nể mà chặt liên liên hồi.
" Ồ!" Cả lớp cùng nhau kinh hô ánh mắt tràn ngập sự hoài nghi đối với Phạm Long.
Những lời của hắn tưởng chừng sẽ khiến cho thầy Hùng nổi giận thậm chí cho lớp ăn giờ C. thế nhưng sự thật nó lại trái ngược hoàn toàn.
" Bốp! bốp! Bốp!" không một ai có thể ngờ được rằng thầy Hùng không những không trách phạt Phạm Long mà còn vỗ tay khích lệ.
" Nghe danh lớp C2 năm nay xuất hiện một cái ngưu nhân không sợ trời không sợ đất! nay mới được được diện kiến! bái phục! bái phục!"
" Không những mạnh miệng, dám nói, dám nghĩ, dám làm! Đây là một biểu hiện, tố chất của một nhà lãnh đạo! hơn nữa em còn nắm trong tay một cái cơ sở kiến thức vững chắc, tài biện luận hùng biện xuất sắc vô cùng!"
" Em có muốn tham gia vào lớp bồi dưỡng tài năng hùng biện không? Thầy tin chắc trong môi trường này em sẽ như cá gặp nước!" Thầy Hùng lúc này lộ ra một nụ cười mời chào Phạm Long.
Ngay lúc này cả lớp trở nên im lặng như tờ, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.
" Oanh!" chừng mấy cái hơi thở toàn thể lớp C3 trở nên bùng nổ.
" Trời! lớp C3 cũng có người được chọn vào lớp tài năng! Ông trời ơi! Ta mộng!" đám nữ sinh như uống phải xuân dược kích động không ngừng.
Đồng thời bọn họ đều nhìn Phạm Long bằng một ánh mắt khác.
Lớp Hùng Biện theo một cái nói vui, chính là lớp chửi lộn, chửi lộn xuyên trường, có thể chửi từ trường này sang trường khác, từ trường cấp ba sang trường đại học, thậm chí là chửi xuyên quốc gia.
Cũng không như các lớp học sinh tài năng khác, bộ môn Hùng Biện rất được ban lãnh đạo nhà trường chú trọng, cũng không kém gì so với lớp học sinh tài năng Vật Lý cả.
Vì hằng năm trường Long Khang đều được vinh danh vì luôn có học sinh tiêu biểu về tài Hùng Biện. đồng thời những học sinh này đạ đa phần đều được tuyển thẳng vào học viện Ngoại Giao. Dù không được vào học viện Ngoại Giao thì cũng sẽ được các trường đại học chính quy tuyển thẳng vì ở bất kỳ trường đại học này cũng có một lớp biện luận cả.
Đồng thời những ai đi ra từ cái lớp Hùng Biện này thì đều làm những công việc liên quan đến lãnh đạo. ví dụ điển hình nhất chính là Trưởng Phòng Nội vụ thị trấn Long Khang chính là học sinh trường Long Khang, cũng như là đi ra từ cái lớp hùng biện này.
Cho nên việc Phạm Long được thầy Hùng mời vào cái lớp này thì chứng minh Phạm Long là một người có năng lực, thiên phú lãnh đạo, tương lai sau này cực kỳ sáng lạn.
p/s: Khụ khụ lại là lão tác đây! Cầu mấy bác đọc xong cho em xin ít ý kiến. để còn điều chỉnh, chứ càng viết vấn đề càng sâu, khi sai càng khó sửa.