" Thưa Cô! Em chỉ muốn nói với cô một điều, không phải ai đều thông thấu tất cả, em cũng vậy! cô cũng vậy! ai cũng có một sở trường riêng của mình, cô không nên quơ đũa cả nắm, rồi tự nhận mình hơn người! muốn nói sao thì nói! Nếu cô không tin điều em nói là sự thật! về một danh nhân như thế! Thì sao khi kết thúc tiết học này cô có thể lên thư viện mà tìm hiểu. còn nếu như cô không biết tìm chỗ nào thì cứ tùy tiện hỏi em!" Phạm Long lời lẽ đanh thép, mỗi từ ngữ giống như những viên đạn xuyên tim giáo viên chủ nhiệm.
" Tốt! Tốt! đúng là trò giỏi hơn thầy!" nói đoạn bà cô cũng không muốn mình bị mất mặt thêm nữa, nên tiếp tục bài giảng của mình. Còn cả lớp thì ánh mắt trân trân nhìn Phạm Long như một con quái vật.
" Này! long! Có phải là mày không! Má nó! Mày bị thánh nhập! hay con ma nào phụ thể thằng bạn của tao!" ngồi phía sau hắn là bạn chơi chung với hắn ngoài tiệm nét, cũng là một trong những tên bị gọi phụ huynh ngày hôm qua.
Phạm Long chưa kịp trả lời thì đã nghe một tiếng " Cốp!" thì ra cái tên chí cốt của hắn vừa mới bị heartsot, một viên phấn đâm thẳng vào đầu.
" Trật tự!" trên bảng có tiếng gầm truyền xuống.
Và thế là bái bầu không khí trong cái lớp này kéo dài suốt hai tiết liền tất cả mọi người đều cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình không thể nào tả nỗi.
Còn Phạm Long tiếp tục lơ đễnh suy nghĩ về những chuyện trước kia và tương lai trước mắt của hắn.
Nếu như hắn cứ mặt cho số phận, đi theo con đường vận mệnh như trước kia, vậy thì hắn được ông trời ban cho sống lại lần nữa để làm gì.
ở cái tuổi 15 chính là cái độ tuổi trẻ trâu, sốc nổi, muốn chứng minh bản thân bằng mấy cái trò ngu ngốc. nhưng hắn đã sống hai đời, bi thương, đau khổ, khốn cùng, hắn đều đã trải qua, kinh nghiệm sống hơn 50 năm sống giống như một con sâu đang oằng mình trước tự nhiên khốc liệt.
không một ai để ý thấy ánh mắt của hắn trở nên lãnh đạm với sự đời, một sự kiên định dần dần thể hiện rỏ, nét mặt cương nghị trầm ổng của một người đàn ông trưởng thành.
" Nhiệm vụ trước mắt chính là làm sao để không bị rớt tốt nghiệp! Tốt! ta chỉ còn thời gian một tháng mà thôi! bao nhiêu đó cũng đã đủ rồi!" Phạm Long.
Tuy một năm qua hắn bỏ bê việc học, nhưng năng lực của hắn đương nhiên hắn rõ ràng, nếu như hắn không có năng lực học tập, thì sao có thể từ một tên bụi đời bỏ học ba năm mà vẫn có thể học bổ túc đậu tốt nghiệp cấp 2 rồi đến cấp 3, thậm chí là còn đậu đại học ngay từ nguyện vọng một.
Nếu như Phạm Long nhớ không lầm thì năm nay tốt nghiệp sẽ thi sáu môn: Toán, Văn, Anh, Sử, Địa, Hóa. Toán thì hắn hoàn toàn không hề lo lắng, nếu ai đã từng thông qua Toán Cao Cấp C1 và Toán Cao Cấp C2 thì những bài toán giải phương trình hai ẩn, đạo hàm cấp thấp sẽ vô cùng đơn giản, hầu như chỉ là thay công thức vào tính toán mà thôi. chỉ cần ôn lại chút ít đủ điểm tốt nghiệp mà không thành vấn đề.
Còn môn văn thì khỏi phải bàn, với kinh nghiệm cả một người, muối hắn ăn còn nhiều hơn cả người khác đi qua cầu, thì chỉ cần nhớ sơ sơ đại ý, bốc cục phân tích là tốt.
Còn sử địa ư! Cũng không đáng lo lắng là bao, Địa lý chính là chuyên ngành mà Phạm Long học, còn sử đó chính là đam mê của hắn.
Anh Văn thì cũng phải bàn, với cái trình Toeic 750 đủ để hắn cân cả giáo viên tiếng anh trong trường chứ nói gì là làm một bài thi nho nhỏ.
Và cuối cùng là cái môn khó nhằng nhất Hóa, học kỳ này chính là Hóa học hữu cơ, tuy không nâng cao trong chương trình đại học, nhưng cũng đủ làm cho một tên bỏ bê việc học như hắn đau đầu. chình vì lẽ đó hắn có thời gian một tháng để lấy lại kiến thức đã mất, đồng thời nâng cao trình độ các môn học của mình lên.
Vì đây là khoảng thời gian ôn tập cho kỳ thi tốt nghiệp cuối năm, nên một buổi học chỉ học hai môn có trong kỳ thi tốt nghiệp mà thôi.
Hai tiết văn trôi qua, lại đến ba tiết toán, Phạm Long cũng không còn nghĩ bấn loạn nữa, mà tiếp tục tiếp thụ ghi nhớ lại những kiến thức mình đã mất, đồng thời kết hợp các trí nhớ kiếp trước về toán học mà giống như một cái bọt biển không ngừng hấp thụ những kiến thức lãng quên trong ký ức.
Học được ba tiết cũng là thời gian nghĩ giải lao 20 phút, lúc này ngồi cạnh hắn cũng là người hắn yêu thầm trộm nhớ suốt bao nhiêu năm để rồi vị địa vị xã hội thấp, vì mặc cảm tự ti mà không dám đối mặt.
Cả hai ngồi cùng bàn suốt bốn năm cấp hai, từ cái ngày cả hai cùng bỡ ngỡ đến lớn, cho đến lúc cùng nhau giải bài tập. cả hai đều có cảm xúc mãnh liệt tuổi học trò. Nhưng số phận đẩy đưa, cái ngày hắn muốn tỏ tình, thì cũng là cái ngày mà hắn nhận đi tin cha hắn phá sản và sau đó là những tăm tối của cuộc đời hắn.
" Này Long! Chuyện khi nãy là thật chứ! Về Nguyễ Du đấy!" Phạm Long nghe được thanh âm giống như mật ngọt, đã khiến cho biết bao tâm hồn trẻ tuổi say đắm.
" Ukm! Này Phương! Bạn có thể cho mình mượn một ít đề thi thử tốt nghiệp!" Phạm Long có chút ái ngại hỏi.
" Long! Bạn chờ mình một ít!" nói đoạn cô gái nhỏ bước về phía sau tủ đựng đồ của lớp, từ trong đó lấy ra một sấp giấy photo.
" Tất cả là của cậu!" cô gái mĩm cười.
" Của mình ?" Phạm Long nghi hoặc.
" ừ! Trước giờ bạn có bao giờ lấy mấy đề thi này đâu, mình chỉ giữ lại để đó, nếu ai cần thì mình lấy ra thôi!" cô nàng mĩm cười tỏa nắng
" Long! Cố gắng lên nhé! Không có gì là quá muộn cả! hẹn gặp bạn ở Long Khang!"
Phạm Long có chút ngây người với nụ cười tỏa nắng kia, trái tim c·hết lặng cũng bắt đầu có từng nhịp đập, con tim muốn rực cháy theo tuổi trẻ nhiệt huyết.
Bao khát vọng ước mơ của cái tuổi trẻ vô ưu vô sầu bổng chốc ùa về trong tâm trí hắn.
" Long! Con bà nó Long! Khi nãy mày làm tao điếng cả người! con mẹ nó thật là đã ghiền! lần đầu tiên tao nhìn thấy cái bà heo mọi đấy! tức giận đến như thế! Ha ha ha! Má! xuống căn tin! Tao đãi mày một bịch bánh tráng xoài!" thằng Nhân khi nãy bị bà cô cho ngay viên phấn vào đầu lúc này cười ha hả ôm vai bá cổ với Phạm Long nói.
" Con Mụ đó! Tao cay bả từ lâu rồi! tưởng mình là giáo viên thì ngon cơm! Hôm nay bị tao chỉnh cho một phát! Ha ha! Cũng rất là đã nghiền!" Phạm Long cũng rất tùy hứng nói.
Pham Long tuy nói thế nhưng mắt cũng không thèm nhìn thằng Nhân, mà tiếp tục xem xấp giấy photo vùa Phương vừa mới đưa cho hắn.
" Thôi! dẹp mẹ mấy thứ này đi! Xuống dưới! tao bao mày bịch bánh tráng xoài! Con mẹ nó! Sáng giờ chưa ăn cái gì hết! đói xanh cả mặt!" Thằng Nhân tiếp tục nói.
" Thôi mày ăn đi! Nếu có lòng thì mua giúp tao ổ bánh mỳ!" Phạm Long tiện thể móc ra tờ 10 nghìn khi sáng.
" Oh! Mày vừa trúng mánh cái gì à! Sao lắm tiền thế!" Thằng nhân kinh ngạc hỏi.
" Tiền ăn sáng của tao mà!" Phạm Long không quan tâm trả lời.
" Vậy mày tính chiều nay lấy cái gì mà chơi! Chiều nay tổ chức giải CF đấy!" Thằng Nhân kinh ngạc hỏi.
" Tao tính cai net mày à! Còn một tháng nữa là thi tốt nghiệp rồi!" Phạm Long nói.
" A đù! Cái thằng này! nay đổi tính à! Con mẹ nọ nó! Long! Con mẹ nó!" Thằng Nhân kinh hãi hô lên.
. . .
Mãi đến trưa Phạm Long mới cưỡi trên con chiến mã cũ kỹ trở về nhà. có thể nói khi đi học sướng bao nhiêu thì khi đi về lại cực khổ bấy nhiêu, giữa cái nắng chói chan của những ngày cuối tháng ba, mà phải đạp xe lên một con dốc cao, quả thật khiến người phải phát điên.
Thông thường giờ này hắn cũng chẳng buồn về nhà, hắn sẽ trực tiếp vào tiệm net chơi cho đến khi nào bụng đói lã thì mới thôi. mà cho dù hắn về nhà giờ này cũng chẳng có ai. Mẹ hắn thì đi làm ở xưởng hạt điều tới tối mới về.
Còn cha hắn thì khỏi phải nói, sau khi thất bại trên thương trường thì vô cùng nãn chí từ một ông chủ xưởng trở thành một tên phụ hồ với mức lương rẻ mạt. còn chưa tính ngày nào đi về cũng say bí tỷ không biết trời trăn gì cả.
Nhưng hôm nay Phạm Long lại khác, hắn ngay lập tức bỏ đi cái thói quen xấu trước kia của mình, mà thay vào đó chính là bắt đầu một cuộc sống mới, có ước mơ, có lý tưởng có hoài bảo. điều mà sau này mẹ hắn mất, hắn mới cảm ngộ được.
Ngay sau khi hắn về nhà, việc đầu tiên là bắt một nồi cơm sau đó đi ra vườn sau, tìm một ít rau về chuẩn bị một cơm đạm bạc.
Chỉ là một quả trứng chiên, cùng mới một bát canh mồng tơi cũng đủ no bụng. sau khi ăn xong Phạm Long cũng không có nghỉ trưa, mà tiếp tục lao vào việc học tập, giải đề thi, chổ nào khó thì tìm lại trong những tờ đề cương, chỗ nào không hiểu thì đánh dấu lại ngày mai đến trường sẽ hỏi nhỏ Phương.