Lê Đình Khương đã lỡ ném lao đành phải theo lao, hắn há miệng thật to dường như muốn nuốt trọn tô mì vào trong miệng, hắn muốn ăn thật nhanh rồi vào trong phòng vệ sinh móc họng ói ra hết! dù sao đi chăng nữa hắn cũng không muốn mất mặt trước người đẹp.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ngay đũa mì đầu tiên hắn đã cảm nhận được vị cay xộc thẳng lên não, hắn muốn ói ra, nhưng lý trí của hắn không cho phép hắn làm điều đó.
" Rột rột!" Phía bên này Tường Khánh cũng đã bắt đầu thưởng thức. Nàng tuy không phải dạng người thích ăn cay, thế nhưng các món cay nàng ăn đều được, cũng không có kén chọn như những đứa con gái khác. Hơn nữa mì cay cấp độ một này cũng không khác cấp độ cay của lẩu Thái là bao. Nàng vừa đói, nước dùng lại hợp khẩu vị, có chút chua chua, có chút cay cay, cách ăn lại đặc sắc cho nên nàng vô cùng thích thú ăn vô cùng ngon.
" Khương! Mày không húp nước à! Nước dùng này ngon lắm! ha ha ha!" thằng Long đầu bờm ngựa ngồi cạnh bên không ngừng khích tướng Lê Đình Khương. Thế nhưng nếu hắn lúc này có một tấm gương mang ra soi chính bản thân mình thì mặt hắn lúc này đã đỏ bừng bừng, môi đỏ mọng sưng lên vì quá cay.