Nhưng thời điểm có Phạm Long cũng không có vui sướng được bao lâu, cũng chỉ được vài tháng kể từ khi hắn đi theo làm đàn em của Nguyễn Phi Long thì tai họa bất ngờ ập đến. Không phải nói chính xác hơn là tai họa cho tất cả những kẻ đầu cơ chuộc lợi, lợi dụng chức quyền mà chiếm đoạt tài sản làm thất thoát cho quốc gia tại thị Trấn Long Khánh này.
Lúc đó vì Phạm Long có địa vị rất thấp trong xã hội, nên cũng không biết bên trên có vấn đề gì đã xảy ra. Nhưng có một điều hắn có thể xác thực rằng. bố của Nguyễn Phi Long là Nguyễn Văn Phi b·ị b·ắt vì tội b·uôn l·ậu gỗ, khai thác gỗ trái phép tại rừng phòng hộ. ngoài ra Nguyễn Văn Phi còn bị buộc tội với nhiều tội danh khác như bảo kê, mua bán kinh doanh quán Karaoke tay vịn, gái m·ại d·âm và chất cấm.
Lần đó ngoài Nguyễn Văn Phi ra thì còn có Lê Đình Khương bố của tên Lê Đình Khương, lão ta b·ị b·ắt với tội danh lạnh dụng chức quyền, chiếm đoạt tài sản công. Gian lận trong công tác kế toán, kiểm toán làm thất thoát tài sản quốc gia.
Ngoài hai nhân vật kể trên thì lần đó chính quyền thị trấn Long Khánh cũng rung chuyển không hề nhẹ, một loạt cán bộ bất ngờ trong đêm bị Ủy Ban Kiểm Tra tỉnh ngay trong đêm bị mời lên trên tỉnh uống nước trà.
Cũng may lần đó Phạm Long chỉ là một tên cắc ké phục vụ thôi, nên cũng chỉ bị nhốt ba ngày, hỏi khẩu cung rồi thả ra ngoài. Có thể nói đó là lần đầu tiên Phạm Long bị lên công an, ngồi xổm trong phòng tạm giam 3 ngày. Trải nghiệm đó cũng không phải là cái trải nghiệm vẻ vang gì.
Tạm gác lại chuyện củ khi xưa, Phạm Long tiếp tục công việc dọn dẹp của mình đồng thời tính toán xem ngày hôm nay món trà mãng cầu của hắn lợi nhuận được bao nhiêu. Nếu khả quan thì cửa hàng của hắn sẽ có thêm một nguồn thu nhập khác.
Phạm Long dựa trên order của khách mà xác định buổi trưa ngày hôm nay có bao nhiêu người gọi món trà mãng cầu này. sau một lúc kiểm kê thì có tất cả 48 phần được gọi, con số này cũng không tính phần bốn ly của đám người Lê Đình Khương. Nếu tính luôn của đám người kia thì con số lên đến 52 phần.
Với giá mỗi một phần là 15. 000 đồng, như vậy thu nhập buổi trưa hôm nay của món trà mãng cầu là 780. 000, ngoài ra nguyên liệu còn thừa trong tủ lạnh, ít nhất cũng thêm 12 phần nữa. như vậy nếu chỉ tính phần bán buổi trưa ngày hôm nay thì Phạm Long lời được tận 680. 000 đồng. đây là một con số không hề nhỏ chút nào. Nếu như bán hết thì đừng nói một vốn bốn lời mà chính là một vốn 10 lời trong truyền thuyết.
. . .
Ngày hôm sau, chính là ngày thứ sáu, cũng là ngày ác mộng của rất nhiều học sinh, đặc biệt là các học sinh cá biệt có cái tên của mình nằm trên sổ đầu bài. Và đương nhiên trong số này có cái tên của Phạm Long rồi.
Mà trước khi nói đến điều này thì chiều ngày hôm qua, không hiểu tại sao lão thầy giáo chủ nhiệm lại đến nhà tìm mẹ Phạm Long để nói chuyện.
Thật không hổ danh là giáo viên có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, chỉ một vài câu thôi thì lão ta đã thuyết phục mẹ hắn để cho hắn tham gia cái lớp hùng biện của trường.
Thấy rất tốt nhưng Phạm Long chỉ có thể nói là rất tiếc. nếu so sánh tuổi mẹ đẻ thì thầy Sơn có thể làm ba của hắn, thế nhưng nếu so độ tuổi tâm lý thì hắn có thể tự tin xin thầy cái tuổi. thầy Sơn có tuổi gì so sánh được với hắn.
Hắn từng là một lão đầu cô đơn sống đến già, một người từng trải qua bao nhiêu đắng cay, mật ngọt của cuộc đời, hắn từng thành công, nhưng cũng đã từng thất bại. hắn đã không biết bao nhiêu lần đi giữa lằn ranh sinh tử thì làm sao một nhà giáo, chỉ có kiến thức trong trường suốt ngày chỉ có thể nghỉ cách đối phó học sinh có thể so sánh cho được.
Ông trời đã cho Phạm Long một cái cơ hội, sống lại làm lại cuộc đời thì hắn nhất định sẽ sống theo ý định của mình, dựa vào những hoạch định của bản thân mà tiếng tới. hắn sống vì gia đình, sống vì hạnh phúc của bản thân và những người thân bên cạnh hắn.
Hắn cũng có ước mơ, hắn cũng có lý tưởng và hắn nhất định sống và theo đuổi, ước mơ và lý tưởng của mình, chứ không phải vì những lời ong tiếng ve đường mật, ý kiến của những kẻ hầu như chỉ đi qua trong cuộc đời hắn một lần.
Lão thầy Sơn chủ nhiệm tại sao lại cứ nhất nhất thuyết phục Phạm Long vào cái lớp hùng biện đó. Điều đó có thực sự tốt cho Phạm Long hay là vì một cái ý đồ khác.
Đương nhiên câu trả lời đó chính là vì lợi ích của lão ta rồi. thử nghĩ mà xem nếu như Phạm Long đi theo con đường mà lão vạch ra thì sẽ như thế nào. Đương nhiên với tài năng hùng biện của Phạm Long mà lão từng trải nghiệm qua thì Phạm Long nhất định có thể giúp trường đạt các thứ hạng cao trong các cuộc thi hùng biện. Mà lão chính là thầy giáo chủ nhiệm, thì đương nhiên lão cũng sẽ được danh tiếng đi kèm.
Mà đối với một nhà giáo thì danh tiếng có nghĩa gì. Đó chính là sự thăng tiến trong công việc, sự tín nhiệm của học sinh và phụ huynh học sinh. Thăng tiến trong công việc đương nhiên là chuyện dễ hiểu rồi. nước chảy chỗ trũng người luôn đi lên. Thăng tiến trong công việc đó là ước mơ của tất cả mọi người.
Còn về phần sự tính nhiệm của học sinh và phụ huynh học sinh thì như thế nào. Đó chính là sẽ có nhiều học sinh biết đến ông ta hơn, lão ta sẽ chiêu thu được học học sinh đến luyện thi hơn. Như vậy lão sẽ tăng thu nhập cực kỳ đáng kể.
Không phải cứ hễ ai là giáo viên đều có thể dạy thêm được. ví như tại trường Long Khánh có tất cả 7 giáo viên dạy môn tiếng Anh. Nhưng chỉ có hai trong 7 số giáo viên đó mở lớp dạy thêm là có học sinh mà thôi. Và đương nhiên hai trong số này không có lão Sơn Ròm này.
Vì học sinh trường Long Khánh không một ai theo học lão cả, cho nên lão chỉ có thể đi theo mấy giáo viên khác dạy luyện thi ở các trung tâm, lò luyện thi vào cấp 3 Long Khánh mà thôi. còn nếu lựa chọn để ôn thi đại học thì không một ai, cho dù là học sinh do lão chủ nhiệm cũng không một ai.
Nhưng nếu việc của Phạm Long thành và đi theo chiều hướng của lão thì mọi chuyện sẽ khác hẳn, thậm chí có thể nói đây chính là cơ hội để lão đổi đời.
Nhưng Phạm Long kiên quyết Say No! thì bao nhiêu ý đồ, mưu mô của lão tan thành bọt biển, không một chút giá trị.
Phạm Long có thể khẳng định rằng khi hắn từ chối lời đề nghị của lão như thế, nhất định hắn sẽ bị lão ta ghim trong lòng, đối với một người mang thù như lão Sơn Ròm này thì ai biết được lão ta sẽ làm cái gì để áp chế Phạm Long.
Nhưng hắn không quan tâm, hắn đến trường không phải vì kết quả học tập, không phải vì những tờ giấy khen vô dụng, những lời khen sáo rỗng của mấy giáo viên. Hay là vì vinh dự của trường. hắn bước vào ngôi trường Long Khánh này chính là vì tình yêu mà hắn từng bỏ lỡ, vì những lỗi lầm mà ngày trước hắn không thể thực hiện được với mẹ hắn, với những người thân bên cạnh hắn.
Và đương nhiên hắn cũng muốn trãi qua một thời tuổi trẻ, một thời nhiệt huyết, sống và cháy hết mình.