" Thưa thầy! ý của thầy là sao? Vấn đề này em không hiểu cho lắm!" Phạm Long đương nhiên là biết lão thầy Sơn đang cố tình làm khó dễ hắn. nhưng Phạm Long cũng không phải là một thằng ngu dễ bị người khác khi dể đè lên đầu, lên cổ như vậy.
" Lời của tôi nói đơn giản như vậy mà anh không hiểu hay sao? Hay là anh cố tình chống đối tôi!" Lão Sơn Ròm bắt đầu lớn tiếng.
" Quan trọng là ý của thầy không quá rỏ ràng! Em hỏi lại thì có gì sai? Hay là thầy ngay từ sớm đã có khúc mắc với em! Muốn chèn ép em?" Phạm Long không một chút sợ hãi mà trực tiếp tay đôi với lão Sơn Ròm.
" Phạm Long! Cậu đây là đang thái độ với tôi?" Lão Sơn Ròm giọng trầm xuống.
" Thái độ? Ý thầy là gì? Em mong thầy giải thích cho rõ! Thái độ là thái độ như thế nào? Từ lúc vào lớp đến giờ! Những lời của thầy phát ngôn ra đều không đầu không đuổi! lời nói ẩn chứa rất nhiều thứ không rành mạch bên trong! Em chỉ mong thầy có thể giải thích rõ hơn! Nhưng thầy lại tỏ thái độ không hài lòng với em! Vậy thầy có ý kiến gì! Xin thầy nói thẳng!" Phạm Long lộ ra thái độ hiên ngang, lợn c·hết không sợ nước sôi trực tiếp đối đầu với thầy giáo chủ nhiệm.
Lão Sơn Ròm không nói gì thêm nữa, nhưng lão lại ngồi xuống lấy viết của mình ra rồi ghi thêm cái gì đó vào trong sổ đầu bài.
" Được rồi! Phạm Long! Nếu cậu cảm thấy bản thân không phù hợp làm lớp trưởng nữa! thì hôm nay tôi sẽ bầu lớp trưởng khác!" Lão Sơn Ròm không lý không rành trực tiếp cho Phạm Long out cái chức vụ lớp trưởng.
Lão vừa thốt lên câu này, ngay lập tức gây lên sự chấn động không hề nhẹ với cả lớp.
" Tại sao? Thầy hãy cho em cùng các bạn một cái lý do đi ạ! Kỳ thực em cũng chẳng muốn làm cái chức lớp trưởng này đâu! Nhưng tự dưng thầy cùng các bạn đưa em lên! Chứ thật lòng em cũng chẳng muốn."
Nhưng không phải vì như thế mà thầy chỉ dựa vào một vài lời nói của thầy lại hủy đi cái chức vụ lớp trưởng này! Nếu thầy không thể cho ra một câu trả lời thích đáng. Thì ngay ngày thứ hai em sẽ nhờ hội phụ huynh học sinh cùng ba mẹ em phản ánh với thầy hiệu trưởng! em tin rằng thầy hiệu trưởng là một người chí công vô tư sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng nhất!" Phạm Long không những không bị những lời của lão Sơn Ròm h·ăm d·ọa mà còn trực đe dọa ngược lại.
Những lời này Phạm Long vừa thốt ra đã khiến cả lớp dường như c·hết lặng, cả một đám đều trợn mắt nhìn Phạm Long, dường như bọn họ không thể nào tin vào mắt của mình, tin vào tai của mình.
Đặc biệt là cô nàng thanh mai trúc mã Lê Thảo Nguyên, đôi mắt cô nàng long lanh nhìn Phạm Long không rời, cho dù chỉ là một chút. Sắc mặt nàng có đôi chút đỏ lên, nhưng không hiểu tại sao ngay lúc đó nàng lại cảm thấy trong lòng có một chút gì đó chua xót, một chút đau đớn không nói thành lời.
" Tốt! cậu rất tốt! tôi ghi nhận lời đề nghị này của cậu! Nhưng tôi vẫn giữ vững quan điểm của mình! Đây là một tập thể lớp, Cậu thân là một lớp trưởng! là một người thay giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn có nhiệm vụ quản lý các bạn cùng lớp! là một trong những người tiêu biểu đại diện, là bộ mặt của lớp C3 này!"
" Nhưng cậu thì sao! Chỉ chưa đầy 2 tuần đi học! mà cậu đã làm ra những gì! Cậu trả lời cho tôi xem! hả!" Lão Sơn Ròm đập mạnh quyển sổ đầu bàn lên bàn phát ra một tiếng chói tai.
" Quyền lợi thì phải đi chung với lợi ích! Người ở vị trí càng cao! Thì trách nhiệm càng lớn! Vậy Phạm Long! Cậu thân là lớp trưởng! cậu đã làm gì cho lớp này! ngoài những tai tiếng mà cậu mang lại! hả!"
" Ngay từ ngày đầu tiên! Cậu đã có thái độ chống đối với giáo viên! Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu tài giỏi như thế nào! Nên nhớ cậu lúc này chỉ là một học sinh! Và tôi là giáo viên chủ nhiệm của cậu!"
" Vận mệnh của cậu! trong ba năm tới đều nằm trong tay của tôi! Và tôi có thể hoàn toàn thay đổi số phận của cậu chỉ bằng một nét bút của mình!" Lão Sơn Ròm khuôn mặt trầm xuống cực kỳ đáng sợ.
Lúc này sắc mặt cả lớp đều tái đi, tất cả đều hoang mang nhìn về phía Phạm Long. Thế nhưng Phạm Long lúc này sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí khóe môi còn lộ ra một nụ cười nhẹ.
" Đúng! Thầy nói đúng! Vận mệnh của em! Trong ba năm tới! rất có khả năng đều nằm trong tay của thầy! thầy có thể quyết định tất cả! chỉ cần thầy cho một cái lời phê hạnh kiểm yếu, hoặc kém thì tất cả mọi nỗ lực của em trong một năm sẽ tan thành bọt biển!"
" Việc này! chắc cũng không phải là lần đầu tiên thầy làm đây nhĩ! Em nghe nói mấy năm trước thầy chỉ dùng một vài tờ kiểm điểm đã thay đổi số phận của một cậu học sinh giỏi! mà nguyên nhân chỉ vì thầy không thích cậu ta! Thường xuyên công kích tinh thần bằng lời nói! Khiến cho cậu ta chán ghét môn tiếng anh! Rồi thầy vịn vào chuyện đó để ép buộc cậu ta viết bản kiểm điểm, để rồi cậu ấy không thể tốt nghiệp!"
" Thầy có biết không! Chính vì một nét bút của thầy đã thay đổi vận mệnh của một người! từ một thanh niên tài tuấn, trở thành một kẻ bụi đời! thầy thấy có vui không? Em tin chắc là trong mấy năm qua về đêm thầy không bao giờ dám đi ngang hẻm Ba Tìu nhĩ!" Phạm Long nhìn lão Sơn Ròm bằng một ánh mắt cực kỳ kinh miệt, khinh miệt đến cực điểm.
Hẻm Ba Tìu là một con hẻm nhỏ sát bên đường ray xe lửa, chỉ cách nhà ga Long Khánh chừng 200 mét mà thôi, nơi này về đêm tập trung rất nhiều cửa hàng bán thức ăn đêm. Trong đó nổi tiếng nhất là hủ tiếu Ba Tìu, bánh bao Đường Rày.
Khu vực này là ngã ba giữa bến xe khách Long Khánh, Nhà Ga Long Khánh, Chợ Long Khánh và công viên 21-4 (ở giữa công viên này còn đặt một chiếc xe tăng) cho nên khu vực này rất là r·ối l·oạn, đặc biệt là về đêm thường xuyên tụ tập rất nhiều thành phần bất hảo.
ở kiếp trước khi Phạm Long làm dân bụi đời thì khu vực này vẫn là nơi thường xuyên lui tới về đêm. Cũng vì việc này mà Phạm Long đã quen với cậu học sinh mà hắn vừa mới nhắc đến.
hắn từng nhớ trong một lần sau tên kia nói rằng! nhất định sẽ có một ngày nó nhất định sẽ đ·âm c·hết thằng già đã hủy hoại đi cuộc đời của hắn!
và đương nhiên nếu như Phạm Long nhớ không lầm thì 4 hay 5 năm gì đó tại Long Khánh có một vụ án mạng lớn xảy ra. Vụ việc rất là thương tâm, chính là một giáo viên tiếng anh trường Long Khánh bị một tên côn đồ s·át h·ại trong lúc đang ăn đêm.
Phạm Long nói đến đây mặt lão Thầy Sơn tái đi ngay lập tức sau đó nó lại biến đỏ lên vì thẹn, lão ta nghiến răng, nghiến lợi phát ra tiếng ken két nhìn chằm chằm vào Phạm Long.
" Giáo viên chủ nhiệm! nghe thì cũng oai đấy! có thể thay đổi vận mệnh của một người cùng ra gì đấy! Nhưng thầy đừng bao giờ xem thường học sinh của thầy! vì thầy sẽ không biết rằng đứng phía sau học sinh của thầy là ai đâu?"
" Thầy có thể quyết định vận mệnh của người khác bằng một nét bút! Thì cũng sẽ có người thay đổi số phận của thầy cũng chỉ bằng một nét bút!"
" Thầy không phải là đỉnh núi Everest! Cho nên thầy không phải là ngọn núi cao nhất! thầy không thể nào ngồi xổm lên tất cả các quy tắc pháp luật, quy tắc pháp luật cả!"
" Chúng ta bây giờ là xã hội hội pháp trị! Làm việc gì cũng cần phải có bằng chứng! Nếu em sai phạm thì em chấp nhận! em sẽ chịu mọi h·ình p·hạt từ hội đồng kỷ luật!"
" Còn nếu như thầy sai phạm thì sẽ như thế nào? ? ?" Phạm Long nhìn lão Sơn Ròm bằng một ánh mắt cực kỳ không thiện ý.