Trở Lại 2009 Ta Làm Lại Cuộc Đời

Chương 9: Lần Đầu Tiên Chạm Mặt



Tuyết năm nay chỉ là vừa lên lớp 11 thôi, có nghĩa nàng chỉ hơn Phạm Long một tuổi, ở cái độ tuổi này chính là bạn đồng trang lứa, nhưng vì Phạm Long năm nay mới lớp 10 cho nên Tuyết cùng đồng bọn luôn lấy tuổi đè người ép Phạm Long một đầu.

" Mà chị Tuyết! chừng nào chị đi học lại!" Phạm Long vừa lau bàn vừa hỏi vu vơ.

" Chắc là nữa tháng nữa!" nói đến chuyện này Tuyết có mấy phần thở ra.

Theo lịch học trung học phổ thông mà nói, thì đầu tháng 9 mới khai giảng, có nghĩa là ngày tựu trường sẽ rơi vào trung tuần tháng tám. Nhưng đó chỉ là đối với các trường công lập mà thôi.

Còn các trường bán công hay tư thục thì tùy vào từng lớp mà sẽ có thời gian bắt đầu năm học mới khác nhau, như trường Trương Vĩnh Ký mà Tuyết đang học thì lớp 11 sẽ bắt đầu vào trung tuần tháng 7, còn lớn 12 nghe đâu chỉ được nghỉ hè 2 tuần mà thôi.

Tuổi học đường rất là kỳ lạ, học mãi mà không được nghỉ thì sẽ rất chán nản, nhưng nghỉ quá nhiều thì lại nhớ lớp, nhớ trường. nhưng đối với những người như Tuyết thì đến lớp đó là một gánh nặng khá lớn đối với gia đình. Không những học phí đắt mà còn có rất nhiều vấn nạn liên quan đến trường học.

" Vậy khi nhập học chị có còn làm tiếp ở quán nhà em không?" Phạm Long lại hỏi.

" Có chứ! Không làm thì lấy gì mà ăn?" Tuyết có chút cười gượng.

Phạm Long từng là một cái lão đầu u50, từng trải qua những gì từng trải trong xã hội, chuyện cơm áo gạo tiền là chuyện không của riêng ai, đặc biệt là những cô gái mới lớn vừa xa gia đình như thế này, trên vai vẫn còn nhiều thứ không chỉ riêng là chuyện học hành trên giảng đường mà thôi.

" Mà Long! Chừng nào em có kết quả thi!" Tuyết cảm giác có một chút gượng gạo nên đành đổi chủ đề.

" Hẳn là tuần sau đi!" Phạm Long cũng không có gấp, dù sao thi xong hắn cũng có thể biết một chút kết quả đại khái. Toán văn nhân đôi, còn anh văn là hệ số một. nếu thư theo mọi năm tổng số điểm rơi vào 27 điểm đậu. như vậy bình quân mỗi môn hắn phải đạt 6 điểm. con số này cũng không hề khó chút nào. Khi toán cùng anh văn hắn tin chắc mỗi môn được 8 điểm còn ngữ văn thì hên xui, thế nhưng thấp nhất cũng 5 điểm.

" Em ráng mà vào được Long Khang! Đó là trường điểm của thị trấn!" Tuyết có lời muốn nói tiếp nhưng lại thôi, nàng ta tiếp tục lau sàn cũng không có nói nữa.

Phạm Long nhìn sắc mặt của nàng thì cũng biết nàng ta đang nhắc đến chuyện học phí rồi.

Long Khang chính là niềm tự tạo của rất nhiều thế hệ, bậc phụ huynh tại thị trấn. hể ai có con học tại trường Long Khang thì đi ra ngoài đường ai cũng khoe là con mình học tại Long Khang cả.



Ngay cả các tiệm bác thức ăn vặt, thức ăn sáng thì cũng có một sự phân biệt không hề nhẹ giữa các học sinh tại các trường trong thị trấn.

Ví dụ như có ba nhóm học sinh của ba trường khác nhau vào gọi món theo thứ tự lần lượt là học sinh Trương Vĩnh Ký, học sinh Văn Hiến và cuối cùng là học sinh Long Khang thì khi ra món ăn thì học sinh Long Khang sẽ được lên món đầu tiên, còn học sinh Trương Vĩnh Ký sẽ lên món cuối cùng.

Khi vào Long Khang không những có thể đạt được danh tiếng cùng danh vọng trọng thị trấn, ngay cả phụ huynh học sinh cũng được ngưỡng mộ thơm lây.

Thế nhưng sống trong chăn mới biết chăn có rận, học sinh Long Khang không phải cái gì cũng là nhất, đặc biệt là đội ngũ giáo viên. Thế nhưng những chuyện này là chuyện phía sau, tình hình trước mắt của Phạm Long, điều mà hắn mong chờ cuối cùng cũng đã đến.

Người tình trong mộng, người bạn ngồi cùng bàn, là tri kỷ suốt mấy năm của hắn, cuối cùng cũng đã như nguyện vọng của hắn, đó chính là đến tiệm nhà hắn ăn.

Đặng Minh Phương hôm nay nàng mặc một chiếc váy cardina màu hồng nhạt, xem ra Minh Phương trang phục ở nhà hằng ngày của nàng là váy chứ không phải quần đùi áo dây như mấy đứa con gái gần nhà khác.

Nàng bước xuống từ một chiếc xe hiệu Nissan màu đen đời 2006, tuy đây không phải là phiên bản mới nhất của dòng xe Nissan, thế nhưng biển số xe kia là màu xanh, chứng tỏ người lái chiếc xe kia có thân phận không tầm thường, mới có thể đi những chiếc xe có biển xanh kia.

Không lâu sau Phạm Long cũng nhìn thấy người đi cùng Minh Phương đó là một người phụ nữ trung nhiên tuổi chừng 40. Thế nhưng nàng ta mang theo một phong phạm bức người, một cỗ quan uy áp bách, khiến cho bất kỳ người nàng cũng không dám trực tiếp mắt đối mắt với nữ nhân kia.

( cái cảm giác quan uy cực kỳ đáng sợ, ai từng trải mới biết được)

Bộ dáng người phụ nữ có có bảy phần giống Minh Phương, chỉ cần liếc mắt qua cũng đủ biết hai người chính là mẹ con với nhau. Thế nhưng người phụ nữ sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, đanh thép, trên người lúc này khoác lên một bộ tây trang màu xanh đậm, càng tô đậm nên một nét uy quyền của một vị lãnh đạo.

" Chú Cá Mập xin chào quý khách!" lúc này chị Tuyết mới lên tiếng chào khách hàng, mà nàng không hể để ý đến thái độ lúc này của Phạm Long.

Lúc này Phạm Long đối mắt đã có chút thất thần khi nhìn thấy Minh Phương trong bộ dạng kia, một chiếc váy Carnadi thon thả, tuy không ôm sát người lộ ra từng vòng cơ thể nóng bỏng, thế nhưng nó lại tôn lên một vẻ đẹp ngây thơ, trong sáng, hồn nhiên của một thiếu nữ tuổi đôi mươi.

" A! Long! Cậu cũng ăn chỗ này!" Minh Phương vừa vào cửa thì nhìn thấy bộ dáng kia của Phạm Long liền có chút ngạc nhiên.

" Khụ! Tiệm này là bố mẹ mình mở!" Phạm Long nhanh chóng lấy lại tinh thời.



" ha ha ha! Minh Phương! Bạn hôm nay đến tiệm nhà mình! Cứ ăn thoải mái! Mình lo tất!" Phạm Long lộ ra một nụ cười sáng lạng, lúc này mọi tầm mắt của hắn đều hướng về Minh Phương, chứ không hề nhìn đến của vị phụ nữ phía sau Minh Phương.

" Phương! Đây là bạn của con?" một giọng nói trầm thấp vang lên, khiến cho Phạm Long có đôi chút lạnh sống lưng.

" Cháu chào dì! Cháu là Long là bạn cùng lớp với Phương!" Phạm Long ngay sau đó lấy lại tinh thần liền cui đầu chào hỏi.

Người phụ nữ kia ánh mắt khẻ đảo qua người Phạm Long một cái rồi chỉ khẻ ừ một cái, cũng không cói nói gì, chỉ tùy tiện tìm một chỗ bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Phạm Long cũng rất biết cách phục vụ khách hàng, dù sao đời trước công việc nuôi sống hắn trong khoảng thời gian khó khăn đó chính là nhân viên phục vụ mà. Có thể nói hắn chính là một tay lão làng trong nghề phục vụ.

" Cô cùng Phương dùng gì! Cứ gọi! ở đây món đặc trưng cũng là món ngon nhất của quán là mỳ cay bảy cấp độ! cùng bò né ba ngon!" Phạm Long lộ ra một nụ cười sáng lạng, bộ dáng cực kỳ thạo nghề.

" Long! Thật không ngờ cậu lại có nghề trong chuyện này!" Minh Phương lộ ra một nụ cười tỏa nắng.

" Mỳ cay bảy cấp độ nghe có chút thú vị vậy cho dì một phần!" mẹ Minh Phương liếc mắt qua cái thực đơn rồi nói.

" Cô có ăn cay được không ạ! Mức độ cay tùy thuộc vào thực khác chia làm nhiều cấp độ từ 0 cho đến 7!" Phạm Long lại giải thích.

" Bình thường cô cũng rất ít ăn cay! Vậy làm phần ít cay là được!" Mẹ Minh Phương nhỏ giọng nói.

" Tốt! một phần mỳ cay thập cẩm 0. 5!" Phạm Long tươi cười nói.

" Phương còn bạn như thế nào! Ăn mỳ hay là bò né ba ngon!" Phạm Long lại hướng Minh Phương nói.



" vậy cho mình một phần bò né cùng một phần bánh tráng nướng nhé!" Minh Phương cười nói.

" Tốt!" Phạm Long sau khi oder món xong liền vào trong bếp, với thái độ cực kỳ khác người khiến cho mẹ hắn cùng đám nhân viên phục vụ phải nhìn Phạm Long bằng con mắt khác.

" Long! Có phải em để ý cô bé kia không?" Tuyết trêu ghẹo hắn.

" Khụ! Chỉ là bạn cùng bàn mà thôi! Người ta là con nhà quan, học giỏi, chắc gì năm học kế tiếp em cùng người ta chung một lớp!" Phạm Long lộ ra một nụ cười có một chút khó coi.

Không lâu sau Phạm Long lại mang thức ăn cùng nước uống lên. Vì lễ tiết cho nên dù Phạm Long rất muốn cùng Minh Phương trò chuyện, thế nhưng người ta đang ăn mà đứng đó nói chuyện, đó là một điều không phải phép, cực kỳ mất lịch sự. hơn nữa lúc này hắn còn muốn tạo ấn tượng tốt với mẹ của Minh Phương.

Nếu như trí nhớ của Phạm Long không sai lầm thì mẹ của Minh Phương lúc này chính là thẩm phán của tòa án nhân dân thị trấn Long Khang, đây chính là một người phụ nữ đầy quyền lực, chứ không phải là một người mẹ thông thường.

Cho nên nếu để cho mẹ Minh Phương có một cái nhìn không hề thiện cảm với hắn lúc này là một điều không tốt chút nào.

Tuy không có trực tiếp ra đứng trước mặt, thế nhưng ánh mắt Phạm Long từ một góc nào đó luôn hướng về phía này để quan sát tình hình.

Quả nhiên là gia đình có gia giáo chuẩn mực, hai người ăn rất chậm, rất từ tốn, cho dù là phong thái cho đến phong cách ăn cực kỳ khác người, tạo cho người nhìn cảm giác một cái phong thái, nề nếp chuẩn mực. không phải như cái dạng hàng chợ búa ăn là gác chân lên ghế, hút nước nghe sột soạt.

Hai mẹ con vừa ăn vừa nói chuyện, kéo dài đến gần 30 phút mới xong một bữa.

" Xem ra nhà bạn con kinh doanh cũng tốt đấy chứ!" khi dùng bữa xong mẹ Minh Phương mới nhỏ giọng nói.

" Con cũng mới biết nhà bạn ấy kinh doanh tiệm thức ăn này! Phong cách thật là mới lạ!" Minh Phương lộ ra nụ cười nói.

" Là bạn cùng bàn với con à! Sao trước giờ mẹ không nghe con nhắc đến!" mẹ Minh Phương dò hỏi.

" Cũng chỉ là ngồi cùng bàn mà thôi! Cũng không có gì đáng để nói!" miệng Minh Phương nói như thế, nhưng biểu cảm trên mặt nàng thì lại khác.

Ánh mắt của nàng lúc này có mấy phần né tránh, cũng có mấy phần quan sát xung quanh tìm lấy thân ảnh Phạm Long.

Với cương vị là một vị thẩm phán, nàng xử án không những chỉ là dựa vào bằng chứng, những lời biện luận của luật sư, nguyên cáo, bị cáo, mà còn dựa vào sự quan sát, chính vì nguyên nhân nghề nghiệp mà nàng có một con mắt nhìn người, nhìn sự việc cực kỳ khác người và chuẩn xác.

Nàng biết con gái mình có cái gì đó với cái tiểu tử kia, thế nhưng con gái cũng có quyền riêng tư của chính mình, chỉ cần Minh Phương không đi lệch quỉ đạo mà nàng đặc ra thì con bé muốn làm sao cũng được.