Cổ tay An Nhiên bất ngờ bị nắm lấy, thân thể bị kéo tới sát người chàng, chăn nhỏ được cột hờ trên eo rơi xuống sàn.
Tầm mắt đại vai ác một lần nữa nhìn dừng ở đôi chân trắng muốt của cô, yết hầu trượt lên trượt xuống.
An Nhiên hét lớn: “Không được nhìn.” Rồi vùng vẫy khỏi bàn tay cứng như gọng thép của đại vai ác.
Chàng dễ dàng bắt được cả hai tay của cô, nhanh như chớp đè thân thể cô xuống sàn, chỉ dùng một chút sức đã có thể khống chế hai tay cô giơ quá đầu.
“Còn nói không có sức?”
“Hôm nay có.”
Vừa dứt lời, bàn tay thô ráp không kiêng dè sờ soạng da thịt nhẵn nhụi trên đùi An Nhiên, ngón tay vội vã phiêu du ở phần thịt non ở đùi trong, xúc cảm non mềm như đậu hũ làm chàng mê mẩn.
An Nhiên run rẩy.
Bàn tay to sờ soạn trên đùi đủ rồi thì luồn tay vào bên trong áo sơ mi, lướt đến eo thon, rồi gấp gáp leo nhanh lên vùng đồi núi chập chùng cao ngất, thô bạo kéo áo ngực xuống rồi nhào nặn vuốt ve phần thịt mềm mại co dãn bị lộ ra.
An Nhiên hãi hùng, cả người như bị điện giật, cơ thể mềm mại không xương như con tôm nhỏ búng trái búng phải, lúc bị đùa bỡn vân vê nụ hoa còn khẽ nhíu mày ư một tiếng.
Đại vai ác đắc ý cười khẽ, cúi đầu với ý đồ áp sát môi cô, An Nhiên quật cường mím môi quay mặt đi. Chàng khựng lại trong chốc lát rồi nhanh như chớp cúi đầu gặm mút trên cổ cô, mỗi một chỗ môi chàng lướt qua đều tạo thành những vệt đỏ ám muội.
Dần dần bạc môi xuôi xuống lớp vải mỏng bao bọc vùng đồi núi, trằn trọc mút lấy nụ hoa bên dưới lớp vải, đồng thời vật cứng rắn nóng hổi bên dưới đã sớm ngóc đầu, mạnh mẽ ma sát giữa hai chân cô.
An Nhiên cảm thấy thật buồn nôn.
Cô điên cuồng vùng vẫy, lúc này mới thấy bản thân thật nhỏ bé, cảm giác bất lực cùng không cam lòng. Cô biết rõ tình cảnh hiện tại, không biết khi nào mới thoát cảnh bị trôi dạt trên biển. Nếu cô nhất quyết chống cự, có thể sẽ bị đại vai ác giết chết. Giả sử cô gặp may đá được tên cầm thú xuống biển rồi bỏ chạy, thì một mình lênh đênh trên biển cũng không có đường sống.
Cảm thấy sinh mệnh quá mong manh, cô nhắm mắt từ bỏ đấu tranh, giọt nước mắt nóng hổi nhẹ nhàng chảy xuống hai má.
Đại vai ác hoàn toàn dùng sức mạnh nắm giữ đại cục, khi thấy cô không còn chống cự giãy giụa nữa, chàng bèn buông lỏng lực bàn tay đang nắm giữ hai cổ tay cô. Chàng như con cá lớn vùng vẫy trong biển cả, say mê trong tình triều dâng cao với cô gái ngoại quốc bí ẩn. Làm xong màn dạo đầu, đến lúc đã sẵn sàng tiến công thì chàng vô thức ngẩng đầu, chỉ thấy cô cắn môi nhắm chặt mắt, vẻ mặt bi phẫn cam chịu, trên má còn vương nước mắt.
Chàng chợt đình chỉ động tác, cắn chặt răng nằm ở trên người cô nặng nề thở dốc. Sau đó buông tay cô ra rồi tức giận trở mình ngồi dậy.
“Đồ ngốc.”
Phải ngồi trấn định tinh thần một lúc chàng mới có thể bình tâm nhặt la bàn lên xem, rồi cực lực chèo thuyền.
“Cục diện không thể thu thập thì đừng để nó có cơ hội bắt đầu.” Như đọc được ý nghĩ của cô, chàng vừa thẹn vừa giận: “Cô đừng đùa với lửa nữa. Đã không muốn thì quyến rũ người khác làm gì. Đâu phải ai cũng là quân tử.”
Mỡ dâng miệng mèo nếu không muốn nào phải đàn ông. Vậy mà nhóc lừa gạt này lại dám bỡn cợt chàng. Đổi lại thành đám quý tộc quan lại, địa chủ hay thậm chí là một tên ăn mày, bị đàn bà con gái đùa giỡn như vậy còn không vồ lấy ăn sạch mới lạ.
An Nhiên run rẩy ngồi dậy, hối hận vì hành động ấu trĩ của mình.
Đây là thời phong kiến hàng thật giá thật, người hoàng tộc chính là luật pháp, vua có thể lấy đại lý do xử một người tội chết, người nọ không chết là không trung thành với vua, với đất nước. Cô không thể lấy tư tưởng hiện đại để đùa giỡn với đàn ông cổ đại được. Ở nơi giết người không gớm tay này, làm gì có chuyện cô gái hiện đại xuyên không đùa bỡn hoàng tử, vương gia trong lòng bàn tay. Tất cả đều là giả, chỉ có trong trí tưởng tượng của các cô gái u mê tiểu thuyết lãng mạn mà thôi.
Mỗi người mải mê theo đuổi một suy nghĩ khác nhau, không ai nói thêm câu nào. Cũng không biết qua bao lâu, mặt biển lặng yên bắt đầu nổi sóng.
Biển cả mênh mông chỉ thấy đường chân trời, hiện tại lại thấy một dãy núi đá thật xa.
“Đất liền kìa, tới đất liền rồi.”
An Nhiên hô to, tới đất liền thì tốt quá rồi.
Ông hoàng trẻ nheo mắt nhìn bờ, mím môi cật lực chèo về phía trước.
Càng tiến đến gần bờ thì càng nhiều cơn sóng lớn, chúng ầm ầm vỗ vào chiếc thuyền nhỏ, làm cho An Nhiên nghiêng trái ngả phải không biết bao nhiêu lần. Quần áo cũng bị nước biển làm cho ướt đẫm. Linh tính cho cô biết có chuyện chẳng lành, cô bèn nhanh chóng thu gom tất cả quần áo và vật dụng trên thuyền bỏ vào ba lô, thật vất vả mới đeo nó lên vai thì nghe người kia kéo tay cô quát lớn: “Nhảy.”
Nước biển lạnh buốt nhấn chìm cả hai người, An Nhiên cực lực vùng vẫy trong nước một lúc mới có thể ngoi lên lấy không khí. Cô kinh hoàng thấy chiếc thuyền thúng bị sóng biển lật úp cách đó không xa. Da đầu cô tê rần, nếu lúc nãy không nhảy xuống thì chắc chắc thân thể sẽ bị va đập rất thảm.
Ông hoàng Uy Hóa cũng ngoi lên ở nơi rất gần thuyền thúng.
Hai người bơi ngang theo con sóng, không muốn phí sức đối đầu với nó. Càng đến gần bờ, thì càng có nhiều mạch đá ngầm vô cùng nguy hiểm. Đến cuối cùng vẫn phải nhờ đến ông hoàng Uy Hóa hỗ trợ dò đường phía trước, khi cảm thấy an toàn mới bảo An Nhiên bơi theo sau. Đợi đến khi lên được bờ cát đầy phi lao cao vút, cả hai đều mệt lả.
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, hai người sức cùng lực kiệt nhắm mắt nằm trên bờ cát. Âm thanh cuối cùng mà An Nhiên nghe thấy là tiếng sóng biển hòa vào tiếng xào xạt của phi lao.
An Nhiên bị cơn đau đầu hành hạ đến tỉnh lại. Cô thấy mình đang ở trong một ngôi nhà gỗ, trên người đang đắp áo sa kép của đại vai ác. Ngoài chiếc giường ọp ẹp đang nằm thì trong nhà chỉ có miếng gỗ sơ sài dựng ở một góc, bên trên có một ít vật dụng linh tinh và một cái bếp dã chiến dưới đất. Lửa trong bếp vẫn âm ỉ cháy, bên cạnh còn có quần áo của cô đang treo trên cái giá dựng thô sơ, kể cả nội y cũng được phơi ở đó, dường như đang thách thức mọi ánh nhìn. Nhìn đám quần áo ở kia, cô mới kinh hoảng phát hiện toàn thân vườn không nhà trống.
Cảm giác tức giận xen lẫn thất bại làm cô ảo não không thôi.
Cơn đau đầu như búa bổ lúc này làm cho cô nhăn mày, sực nhớ đến chiếc ba lô yêu quý của mình. Đồ vật bên trong ở thời hiện đại không tính là hiếm lạ, nhưng ở tại nơi này lại quý giá hơn bao giờ hết.
Ba lô đặt ở cuối giường, bên trong đều ẩm ướt. Cũng may mấy vỉ thuốc chỉ bị ướt lớp vỏ bạc bên ngoài, thuốc bên trong vẫn còn sử dụng được. An Nhiên nhấn nhẹ lớp vỏ lấy ra hai viên panadol, vặn nắp chai nước suối duy nhất uống một ngụm nhỏ cùng thuốc.
Tay chân ít nhiều bị thương vì đá ngầm, cũng may chỉ là một ít vết xướt nhỏ không đáng ngại.
Tuy không thấy ông hoàng Uy Hóa nhưng cô cũng không hoảng loạn như lúc trước, cô chậm rãi xoa thái dương, đợi khoảng nửa tiếng sau thuốc bắt đầu phát huy công dụng, mới đứng dậy lấy quần áo đã hong khô mặc vào, bước ra khỏi nhà gỗ.
Bên ngoài đương lúc hoàng hôn, từng vạt nắng đỏ hồng hòa vào bầu trời xanh, nhuộm mặt biển thành một màu chàm tím.
Tiếng sóng biển hòa cùng tiếng chim rừng tạo nên một làn điệu du dương êm ái.