Điện Tiêu Ngọc, châu Nam Trạch.
Chốn thâm cung lạnh lẽo, trường minh đăng lần lượt được thắp lên và hắt lên mành treo những chiếc bóng chồng.
Mấy trăm ngọn hồn đăng được đặt chính giữa cung điện có hình tựa bông sen đỏ. Ảnh mờ màu xanh quái dị lững lờ phía trên khói lửa của hồn đăng, chúng nổi lên theo gió từng chút, từng chút.
Một đệ tử Tiên minh đứng canh trên bậc thềm thân mặc áo đen, hông dắt trường kiếm, hắn ta nói với vẻ cung kính và nghiêm túc: "Tiên tôn, ngài không xuất thế suốt trăm năm, nhà họ Tần nhân cơ hội này mà hành động ngày một thêm ngang ngược, nay chúng đã vươn tay đến môn Phù Hoa và tông Lưu Quang. Thuộc hạ nghi ngờ, cái chết của Tiên tôn Tử Tiêu cách đây không lâu là do chính nhà họ Tần gây nên."
Dứt lời hắn ta im lặng hồi lâu và nhìn lên người trên cao với vẻ thận trọng.
Người cầm bút lên tiếng.
"Tiếp tục."
Đệ tử Tiên minh thở phào, nhưng hắn ta vẫn cẩn thận nói một đoạn lại dừng một đoạn, nhằm chú ý đến phản ứng của Minh chủ.
"Điểm nghi vấn thứ nhất, trong lúc điều tra hành tung của Tiên tôn Tử Tiêu khi còn sống, chúng ta phát hiện ngài ấy từng được Môn chủ môn Phù Hoa nhờ đến châu Lưu Tiên lùng bắt một con ma chủng phượng hoàng. Tiên tôn đã bị ma chủng đả thương trên đường trở về, điều này khiến cho linh khi ngài ấy hỗn loạn và tiến vào kỳ đại viên mãn trước thời hạn, nên phải lập tức phá hư không, mở không gian giới tử và độ kiếp trước kỳ hạn trên vùng trời của một tông môn nhỏ tên là phái Hồi Xuân... Do đó mới bất hạnh qua đời."
"Những năm gần đây nhà họ Tần, môn Phù Hoa và tông Lưu Quang có quan hệ mật thiếu. Họ cũng lấy làm bất mãn về Tiên minh và tông Vong Tình từ lâu. Từ những lí do trên, thuộc hạ cho rằng cái chết của Tử Tiêu tất phải liên quan đến ba nhà này. Ma chủng phượng hoàng kia chắc chắn không bình thường."
Bút son được gác.
Gió lướt qua ánh nến hình sen, vén bức mành che màu trắng trong suốt. Mành che chậm rãi mở ra, giống như ánh mắt hờ hững, nhưng có thể bao phủ Tam đại thế gia và Cửu đại tông môn trên Thượng Trùng Thiên của chủ nhân cung điện.
Hắn phất tay áo đứng dậy. Tay vừa nhấc, một thanh trường kiếm đã xuyên phá trăng sao mà rơi vào tay hắn. Tay áo sắc tuyết lướt qua bậc thềm, hắn đi thẳng ra ngoài.
Đệ tử Tiên minh kinh ngạc: "Tiên tôn, ngài muốn đi đâu?"
Soàn soạt, giấy trên bàn bỗng nhiên rơi xuống và cắt ngang câu hỏi của người đệ tử.
Tờ giấy được khói xanh lững thững mang vào tay hắn ta, trên giấy viết mấy cái tên, nét chữ đỏ tươi ẩn chứa cơn rùng mình tận tủy.
Đệ tử Tiên minh sửng sốt: "Đây là..."
Vạt áo Tạ Thức Y lướt qua ngưỡng cửa, hắn nói giọng bình tĩnh: "Trước khi ta trở về, gϊếŧ tất cả đi."
*
Bất Đắc Chí nhân lúc hỗn loạn bay lên bả vai Ngôn Khanh, con mắt đỏ bé bằng hạt đậu của nó ánh lên vẻ kinh hãi: "Má ta ơi, sao tông Vong Tình lại xuất hiện ở đây!"
Phái Hồi Xuân tọa lạc tại một nơi vắng lặng, phải cách thánh địa nhà tiên của châu Nam Trạch đến một trăm lẻ tám dặm cũng không chừng. Đừng nói đến chín tông môn đứng đầu, chỉ cần là đệ tử của một môn phái hơi có tiếng chút thôi cũng đã chẳng bao giờ thèm mò đến cái vùng khỉ ho cò gáy linh khí mỏng tang này.
Ngôn Khanh: "Ngươi dám lỗ mãng với Thái thượng trưởng lão của tông Vong Tình cơ mà, giờ còn gì phải sợ đâu."
Bất Đắc Chí: "Thái thượng trưởng lão khỉ gì cơ, ngươi nói cái gì?!"
Ngôn Khanh nhìn nó bằng một vẻ quái lạ rồi mỉm cười đáp: "Không có gì."
Kẻ điếc không sợ tiếng súng. Không ngờ con chim ngu xuẩn này lại không biết thân phận của Tử Tiêu, quả nhiên là chim ngu có phúc của chim ngu.
Tông Vong Tình đứng đầu Cửu đại tiên môn là tông đệ nhất thiên hạ, đệ tử trong môn đoan chính ngay thẳng, lời hứa ra ắt đáng giá ngàn vàng. Như vậy, Tử Tiêu đã nói lệnh bài có thể khiến đệ tử trong môn làm bất cứ chuyện gì, thì hiển nhiên là nói thật.
Ngay cả yêu cầu ly kỳ như cưới Tạ Ứng mà tông Vong Tình cũng dám nhận lời, quả không hổ là tông môn chất lượng cao.
Nói là làm, đúng là tông môn nhà người ta!
Ngôn Khanh âm thầm khen ngợi.
Có điều không biết, hiện giờ Tạ Ứng đã biết đến hôn sự của mình hay chưa.
Nghĩ tới đây Ngôn Khanh suýt thì bật cười thành tiếng trước sự đau khổ của người khác.
Choang.
Xích vàng rơi xuống đất, trưởng lão áo tím của tông Lưu Quang ngẩng đầu với vẻ khó tin và cả kinh nói: "Tông Vong Tình?"
Viu.
Mọi người chỉ thấy thanh trường kiếm màu xanh ngọc bích lượn một đường trên không rồi quay trở về trong một bàn tay già cỗi. Hai người áo trắng một già một trẻ ngự kiếm xuất hiện ngoài cổng đều có tu vi kỳ đại thừa. Người già râu tóc bạc phơ, nhưng tinh thần quắc thước; người trẻ mặt tròn, khi cười trông hiền hòa dễ thương.
Áo trắng, ngọc quan, sa mỏng màu lam nhạt, khí chất phiêu đãng và khoáng đạt. Tình cờ lại đúng là trang phục của đệ tử nội môn tông Vong Tình.
Lão già bước vào điện, đoạn nhướng mày: "Thừa Ảnh, dùng Kim Linh Tác với một đứa trẻ chưa tới trúc cơ. Lấy thế áp người, ỷ mạnh hiếp yếu, đây là tác phong của tông Lưu Quang các người sao?!"
Thừa Ảnh không lường được đến trường hợp gặp phải người của tông Vong Tình ở nơi này. Một môn phái nhỏ như phái Hồi Xuân sẽ chỉ là con kiến hôi dễ dàng bị bóp chết khi đặt vào giữa giới Tu chân chất chồng môn phái.
Nắm xích trong tay, hắn ta nói với vẻ u ám: "Thiên Xu, đây là chuyện của tông Lưu Quang chúng ta, không liên quan gì đến lão."
Thiên Xu lạnh lùng đáp: "Ngươi động vào người của tông Vong Tình chúng ta, sao lại không liên quan."
"Người của tông Vong Tình các ngươi?" Thừa Ảnh giận đến bật cười: "Thiên Xu, lão đến gây hấn cũng đừng bịa ra lí do nực cười như vậy. Ai lại không biết tông Vong Tình các ngươi chỉ nhận đệ tử từ nguyên anh trăm tuổi, từ thiên linh căn trở lên- lão tìm cả điện này ra một kẻ phù hợp yêu cầu thử xem!"
Thiếu niên phía sau Thiên Xu khẽ mỉm cười: "Trưởng lão Thừa Ảnh nói vậy là sai rồi, ai nói người của tông Vong Tình chúng ta nhất định phải là đệ tử trong môn, chẳng lẽ không thể là đạo lữ của đệ tử trong môn chúng ta sao?"
Thừa Ảnh sửng sốt: "Đạo lữ?"
"Phải." Thiếu niên để lộ hai lúm má mờ mờ: "Sợ rằng trưởng lão Thừa Ảnh không biết rồi. Vị công tử ngài muốn động đến lại chính là khách quý của tông Vong Tình chúng ta đấy- quý đến độ cả tông Vong Tình chúng ta chỉ e cũng không ai dám động vào."
Dứt lời thiếu niên nhìn về phía Ngôn Khanh và quan sát y từ trên xuống dưới bằng ánh mắt săm soi. Cuối cùng cậu ta nhoẻn miệng cười với Ngôn Khanh, nhưng cười này là môi cười, còn mắt chỉ có khinh bỉ và chế giễu không thể che giấu.
Bất Đắc Chí: "Khỉ gió, sao hắn dám xem thường ngươi hả?"
Ngôn Khanh: "Ngươi vẫn chưa phát hiện ai ai cũng xem thường ta à."
Trong mắt phái Hồi Xuân, y là một thứ đồ bỏ chỉ biết ăn cây táo rào cây sung.
Trong mắt Ân Vô Vọng, y là kẻ bất tài não tàn nham hiểm mà ngu xuẩn.
Trong mắt thiếu niên này, khả năng y là đồ mặt dày trơ trẽn lợi dụng ân tình.
Thôi được rồi, điểm cuối cùng y không chối bỏ được, quả cũng có hơi mặt dày thật. Chắc chắn lúc trao ra tấm lệnh bài này, Tử Tiêu đã không ngờ được có người dám thốt ra loại yêu cầu như ném thẳng lựu đạn vào tông Vong Tình như thế.
Ha ha, nghĩ lại thấy hơi buồn cười.
Bất Đắc Chí rất phẫn nộ: "Tại sao? Vậy mà ngươi cũng nhịn được à?"
Ngôn Khanh mỉm cười: "Không sao, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, cứ chờ xem."
Y cầm kịch bản "đừng khinh thiếu niên nghèo" cơ mà.
Phái Hồi Xuân từ khi lập phái đến giờ chưa từng được chứng kiến cảnh tượng này. Khi đường kiếm khí ban nãy vắt ngang trời cũng là lúc mọi người đồng loạt hét lên, run chân rồi quỳ bệt xuống.
Tông chủ tái mặt, vã mồ hôi như tắm.
Ngay cả dâng hoa La Lâm trong đại hội Thanh Vân họ cũng phải dâng qua trung gian là một thế gia khác, chứ không thể gặp được người của tông Vong Tình chân chính. Ấy vậy mà giờ đây, hai trưởng lão tông Vong Tình trực tiếp đến thăm?
Hàng mi rung rinh, Bạch Tiêu Tiêu có hơi sợ hãi. Nhưng nhìn lên chiếc áo tinh tế mà hoa lệ của đệ tử tông Vong Tình, cậu ta lại khẽ cuộn ngón tay và cảm thấy hâm mộ vô ngần.
Cậu ta ngẩn ngơ nghĩ, hóa ra đây chính là châu Nam Trạch, đây chính là Cửu đại tông môn. Cậu ta thấy mình như một con ếch mù mờ, một con ếch ngồi đáy giếng, một kẻ chỉ biết nhìn ra thế giới sắc màu qua một mảnh lá cỏn con.
Đó là đỉnh cao quyền lực chân chính của giới Tu chân, là trung tâm vòng xoáy, là nơi thuộc về các bậc anh tài kiệt xuất, thuộc về các tiên thú và thần khí chưa từng được nghe tên.
Sau khi chậm rãi hoàn hồn, Thừa Ảnh hỏi vẻ cảnh giác: "Ngươi có ý gì?!"
Thiếu niên mặt tròn có má lúm đồng tiền, cười lên trông rất đáng yêu.
"Ta nên hỏi ngươi mới đúng. Thừa Ảnh, lời vừa rồi của ngươi là có ý gì?"
"Ngươi nói ai quyến rũ ai? Ngươi nói đạo lữ của Tiên Tôn Độ Vi tông Vong Tình chúng ta, đi quyến rũ vị Thiếu tông chủ trăm năm chưa đạt tới kim đan của tông Lưu Quang đấy à?"
Thiếu niên giễu cợt.
"Thừa Ảnh, ngươi tự tin đấy."
Lời cậu ta nói giáng xuống như sấm chớp, làm chấn động tâm trí mọi người.
Nếu nói Cửu đại tiên môn, tông Nam Trạch, và đại hội Thanh Vân là những tấm màn sương mơ hồ và thần bí, ngự ở xa kia trên tận mây trời, để cho những kẻ như bọn họ như đứng trong sương mà truy tìm cái thế giới gió giục mây vần, sắc màu rực rỡ- thế giới Tu chân đích thực.
Thì cái danh Tiên Tôn Độ Vi, lại càng giống trăng sáng trên trời, một thứ gì đó xa không với tới nhưng vẫn khiến kẻ khác luôn phải dõi mắt trông theo.
Không kẻ nào không biết, không ai là không hiểu.
Đồng tử của Thừa Ảnh co lại: "Ngươi nói Tạ Ứng?!"
Nở nụ cười tươi rói, thiếu niên từ trên cao nhìn xuống hắn ta: "Phải."
Chỉ là lời nói ra lại như rắn phun độc: "Thú vị thật. Vị Thiếu tông chủ này của các ngươi không dám cả tham gia đại hội Thanh Vân, tu vi chỉ được xây đắp nhờ tiên đan và linh dược, mà cũng xứng so với đại sư huynh của chúng ta? Thừa Ảnh, ngươi làm thế nào để nói ra được những lời như vậy thế?"
"Câm miệng----!"
Vẫn luôn đứng sau người của tông Lưu Quang, lúc này Ân Vô Vọng mới trừng mắt, không nhẫn nhịn được thêm nữa.
Danh dự lung lay như mảnh thủy sinh trên mạng nhện.
Thiếu niên cười một cách trào phúng và thản nhiên.
Thừa Ảnh vẫn khó mà tin nổi: "Ngươi nói hắn là đạo lữ của Tạ Ứng?!"
"Ta nói dối ngươi làm gì."
Hoài Hư thừ người, run giọng hỏi: "Yên... Yên Khanh, thế này là sao." Bây giờ lão cũng không quan tâm hiện trường thần tiên giao chiến trước mắt nữa, tim giật nảy lên, lão chỉ cần một lời giải thích.
Sao có thể, làm sao có thể, sao con trai lão có thể dính dáng đến vị kia cho được.
Ngôn Khanh lặng lẽ thở dài mà đón nhận ánh mắt sợ hãi của toàn điện. Trước tiên y mỉm cười với ông cha, sau đó cười với hai vị trưởng lão tông Vong Tình rồi ung dung nói: "Cảm tạ hai vị tiền bối hôm nay ra tay giúp đỡ, nhưng có những việc không tiện giãi bày trước mặt mọi người, chúng ta vẫn nên nói chuyện riêng thì hơn."
Thiếu niên mặt tròn liếc nhìn y rồi khịt mũi coi thường. Mặc dù cậu ta xem nhẹ Thừa Ảnh, nhưng càng thêm khinh thị Ngôn Khanh.
Trái với cậu ta, trưởng lão Thiên Xu có thái độ tương đối ôn hòa: "Không sao. Tiểu công tử có ân với tông Vong Tình chúng ta nên đừng ngại gì cả."
Ngôn Khanh khiêm tốn nhận lời khen.
Thiên Xu nói: "Tử Tiêu nói trong di ngôn rằng, sau khi hắn độ kiếp thất bại, ngươi đã tìm báu vật nhân gian chữa thương cho hắn. Chí thuần chí nghĩa, là một đứa trẻ ngoan."
"Tấm lệnh bài ấy vốn là do Đạo tổ truyền cho Tử Tiêu, sau đó Tử Tiêu truyền cho ngươi."
"Có được tấm lệnh bài này ắt phải là đại ân nhân của tông Vong Tình, có thể yêu cầu tông Vong Tình làm bất cứ chuyện gì. Dù rằng yêu cầu của ngươi có hơi... gây rúng động."
Sau chốc lát ngừng lại tìm từ ngữ, Thiên Xu hắng giọng: "Nhưng chúng ta, vẫn sẽ tận lực giúp đỡ trong khả năng cho phép."
Ngôn Khanh mỉm cười.
Tận lực giúp đỡ trong khả năng cho phép?
Ồ, quả nhiên là chưa báo với Tạ Thức Y.
Kỳ thực Thiên Xu cũng phải bất đắc dĩ lắm khi bị đẩy vào giữa cục diện rối rắm này.
Trời mới biết tông Vong Tình đã phải hốt hoảng thế nào lúc nhận được tấm lệnh bài ấy. Toàn điện Kinh Thế đều lặng ngắt như tờ, tông chủ và các vị trưởng lão trố mắt nhìn nhau, mặt ai nấy đều như bị sét đánh. Yêu cầu cưới Tạ Ứng?!
Tuy trên danh nghĩa thì Tạ Ứng là đệ tử đứng đầu tông môn, nhưng vẫn phải thêm dấu ngoặc kép ra ngoài hai chữ "đệ tử" này mới đúng. Bởi công pháp tu hành của Tạ Ứng là kế thừa từ Đế quân Nam Đẩu- người sáng lập tông Vong Tình thời thần ma kỳ thượng cổ và đã qua đời từ lâu. Đã được đế quân đích thân dạy dỗ, thì bàn về vai vế toàn bộ tông Vong Tình này ai có thể ngồi trên đầu Tạ Ứng? Chính vì không muốn chuyện này bị lan truyền ra ngoài nên mới sinh ra danh hiệu đệ tử đứng đầu. Còn về hôn sự...
Thiên Xu chột dạ: "Dù sao thì ngươi cũng theo chúng ta về tông Vong Tình đi đã." Chưa biết chừng đến châu Nam Trạch, tầm mắt được mở mang xong ngươi lại tự hiểu chênh lệch mà không hy vọng hão huyền nữa chẳng hạn.
Ngôn Khanh cười cong khóe mắt: "Được."
Đời trước y mải miết chôn chân ở thành Thập Phương nhằm tranh quyền đoạt thế, đấu trí so mưu với Hoài Minh Tử, thế nên cũng rất tò mò về Thượng Trùng Thiên.
Thừa Ảnh như hóa đá, hắn ta nhìn Ngôn Khanh với vẻ điên cuồng: "Hắn thật sự là vợ của Tạ Ứng?!"
Thiếu niên nhướng mày: "Làm sao, không phải hắn thì chẳng lẽ là ngươi? Ngươi cũng muốn cưới Tạ sư huynh của chúng ta hả?"
Thừa Ảnh hung dữ trừng cậu ta.
"Đủ rồi."
Với sắc mặt trắng bệch, Ân Vô Vọng nắm chặt bàn tay. Dấu ấn đỏ hình củ ấu giữa ấn đường gã như một vết rách đỏ tươi, máu toàn thân gã đông cứng kéo tâm trí gã trống không.
Gã nói: "Thừa Ảnh."
Lúc này Thừa Ảnh mới hoàn hồn khỏi cuộc tranh đấu với tông Vong Tình: "Thiếu tông chủ."
Chậm rãi nhắm mắt, rồi lại mở ra, cuối cùng Ân Vô Vọng yếu ớt nói: "Chúng ta về thôi."
Gã không muốn ở nơi này thêm một giây nào nữa. Tư chất của gã là kém cỏi nhất trong số các huynh đệ ở tông Lưu Quang, nên gã vẫn luôn sống dưới cái bóng của các thiên tài ở châu Nam Trạch.
Bảng Thanh Vân chính là từng bậc thang trời đo đếm thiên tài, mà Tạ Ứng lại đứng trên chóp đỉnh của chiếc thang trời ấy.
Càng tự ti, ắt càng tự phụ. Vậy nên khi đến phái Hồi Xuân, biết Ngôn Khanh yêu gã đến chết đi sống lại, gã liền hưởng thụ hết thảy những gì y bỏ ra như một lẽ đương nhiên. Nhưng đồng thời chỉ cần Ngôn Khanh dám hơi khinh thường gã, là gã đã thấy bị sỉ nhục mà ôm hận ngút trời.
Khi Thừa Ảnh tập kích Ngôn Khanh, gã đã một mực chờ mong được nhìn thấy thái độ của y-
Muốn thấy Ngôn Khanh hối hận và sợ hãi.
Muốn thấy y quỳ gối cầu xin trong thảm hại.
Muốn thấy y nhận ra bản thân chỉ là loài dế loài giun, không xứng với gã.
Chẳng ngờ...
Chẳng ngờ...
Thiên Xu nói: "Thiếu tông chủ của các ngươi cũng đã nói vậy rồi, thì mời các ngươi máu chóng rời đi thôi."
Hận thù của Thừa Ảnh với tông Vong Tình lại càng sâu đậm.
Thiếu niên mặt tròn nhìn sang Ân Vô Vọng với vẻ trầm ngâm: "Khoan đã, ta bỗng thấy tò mò một việc. Ân Vô Vọng, sao ngươi lại vô cớ chạy đến nơi này."
Ân Vô Vọng thoáng giật mình và tức thì cảnh giác.
Sự có mặt của gã ở phái Hồi Xuân không phải tình cờ, mà là do mẹ gã nói nơi này có cơ duyên, bảo gã lén lút tới đây. Kết quả là vừa đến nơi gã đã bị thương, để rồi lại bị Ngôn Khanh quấn lấy, dẫn tới việc hoàn toàn không còn lòng dạ đâu đi tìm bí cảnh thêm.
Hơn nữa mẹ gã chỉ nhắc đúng một câu là đến phái Hồi Xuân mà không tiết lộ thêm gì, cũng không cho phép gã dẫn theo thuộc hạ, thành ra khiến gã đi một chuyến không công và vô ích.
Gã nghi ngờ mẹ gã bị lừa phỉnh bởi một cuốn sách ba lăng nhăng nào đấy.
Ân Vô Vọng lạnh lùng nói: "Không thể trả lời."
Thừa Ảnh cũng không biết tại sao vị này lại chạy đến đây. Hắn ta đến đón người theo lệnh của phu nhân Tông chủ, nên chỉ coi như Thiếu tông chủ ra ngoài rèn luyện, nghĩ vậy hắn ta khinh miệt chen lời: "Cút, hạng các ngươi còn chưa xứng quản chuyện riêng của tông Lưu Quang chúng ta."
Lúc bấy giờ Ngôn Khanh- người đã ngồi không xem kịch cả ngày- mới có chút hứng thú tham gia vào vở diễn, y cười nói: "Phải đi rồi đấy hả."
"..."
Nghe giọng y, tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy khó tả trong lòng.
Ngôn Khanh phất tay áo và chớp mắt mấy cái: "Có cần ta tiễn một đoạn đường không."
Ngón tay run khẽ, Ân Vô Vọng nhìn thẳng vào mắt Ngôn Khanh.
Phái Hồi Xuân nằm trong thung lũng, trước cửa trồng bát ngát cây đào. Hương tháng ba ướp trong không khí, nhụy hoa nở rực rỡ giữa cảnh xuân, lại thêm mầm non lít chít trên cành, hết thảy đều ngất ngây như một cơn mưa hồng phấn.
Khi bước ra ngoài sắc mặt Thừa Ảnh cũng lạnh đi. Hắn ta cưỡi mây, cảm giác bàng hoàng ban đầu tan đi hết để lại cho hắn ta vẻ nhục nhã. Đoạn hắn xoay người nhìn xuống Ngôn Khanh bằng ánh mắt âm u và tàn độc: "Yên Khanh, châu Nam Trạch chất chồng nguy hiểm, nên nhớ lấy sắc hầu người không bao giờ là kế hoạch lâu dài."
Ngôn Khanh đáp: "À há."
Điệu bộ cà chớn của y lập tức chọc giận Thừa Ảnh, hắn ta nhấc tay áo và sai khiến một nhánh hoa đào xông thẳng về phía Ngôn Khanh như đao kiếm.
"Thừa Ảnh!" Nổi giận, Thiên Xu cũng vung kiếm đánh nát nhánh hoa đào.
Nhưng vẫn có một sợi linh khí vụt chớm qua mặt Ngôn Khanh và để lại một vết thương nhỏ rướm máu.
Ngôn Khanh hờ hững nhấc tay chạm lên vết thương, nhìn màu đỏ chói mắt, ánh mắt y chợt trở nên sâu thăm thẳm.
Thừa Ảnh cười nhạt: "Ta khuyên ngươi sớm ngày tỉnh táo, đừng mê muội viển vông. Ngươi cho rằng Tạ Ứng sẽ che chắn cho ngươi? Ngươi là đạo lữ của hắn thì sao. Tạ Ứng tu đạo Vô Tình, lại là Minh chủ Tiên minh, hắn gϊếŧ người như ngóe, như một kẻ điên chỉ trong gần một trăm năm. Thân phận gắn với hắn của ngươi sẽ chỉ mang đến cho ngươi tai họa, mũi kiếm vừa rồi chính là bài học cho ngươi."
Nói đoạn Thừa Ảnh phất tay áo, lên thuyền bay, toan rời khỏi nơi này.
Ai ngờ ngay khi vừa ra khỏi thung lũng, hắn ta lại đột nhiên bị tập kích.
Hắn ta ngã thẳng xuống khỏi thuyền bay.
Một đường kiếm khí nghiền nát, một cách thong dong, toàn bộ hoa đào trong thung lũng.
Đòn tấn công làm tổn hại nghiêm trọng đến tạng phế của hắn ta, khiến hắn ta hộc máu và biến sắc: "Đây là..."
Cánh hoa rợp trời hóa hung thần, mưa máu phần phật giữa không trung.
Hơi thở lạnh lẽo mênh mang phủ khắp trời và đất, như đến từ sâu thẳm dưới lòng suối lạnh, lại như xuất thân từ tuyệt ngục chốn Cửu U.
Một đoàn người xuất hiện trên bầu tời, thân mặc đồ đen, tay cầm kiếm, tay áo thêu hình hoa sen đỏ. Những kẻ này lấy kiếm lập trận mà phong tỏa toàn bộ vùng thung lũng.
Đến chim bay cũng chẳng thể thoát ra.
Thừa Ảnh trợn trừng hai mắt: "Tiên minh!"
Cùng lúc ấy, một giọng nói bình thản, lạnh lẽo như giăng đầy băng giá truyền tới từ giữa không trung.
"Trưởng lão Thừa Ảnh, ta đã để cho các ngươi đi rồi à."