- Là trợ lí của tôi hẹn hò nên xin nghỉ phép thôi.
- "..."
Cả hai dạo một vòng cuối cùng cô cũng nhìn thấy một cái phù hợp với anh. Chiếc áo bông màu đen đơn giản nhưng không kém phần sang trọng. Mặc trên người Đình Duy chẳng khác nào thêu hoa trên gấm. Chi không rời mắt, cô nhìn anh mãi.
- Thế nào? Có đẹp không? - Chi hớn hở, mắt cũng sắp rớt ra ngoài.
- Là đồ tặng thì tôi không kén chọn.
- Anh nhất thiết phải như thế với em đúng không? - Chi tức giận lườm anh một cái.
- Không thì sao?
- "..."
Mua đồ xong cả hai nhanh chóng xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Đi mãi Chi vẫn hoài thắc mắc, cô ngó nghiêng nhìn quanh vẫn không thấy xe Đình Duy đâu. Kì lạ vậy? Anh cứ đi theo phía sau cô suốt. Chi dừng lại, xoay đầu nhìn anh.
- Anh còn gì muốn nói với em hả?
- Tôi đưa cô về.
- Nhưng... nhưng mà xe này của em.
- Không muốn à?
Muốn, muốn chứ, anh nói gì đều được, ai kêu anh giống như ông cố nội của cô chi, cô làm gì dám cãi.
Trên đường đi cả hai im lặng không nói lời nào. Gió nhẹ trời xanh, Chi đưa mắt nhìn qua cửa, nhìn hàng xe phía trước tấp nập nối đuôi nhau. Vì là giờ cao điểm nên kẹt xe khá lâu, trong lúc chờ đợi đến lượt, Chi lại bắt đầu luyên thuyên:
- Anh định không tha thứ cho em thật ấy à? - Cũng là vì Chi thấy ấm ức, mặc dù lời nói lúc đó có hơi vô tâm một xíu nhưng do cô nóng giận quá mất kiểm soát, cũng không phải cô cố ý.
Đình Duy siết chặt vô lăng. Trong lòng có chút dao động nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
" Không được mềm lòng, có được rồi thì em ấy sẽ không trân trọng nữa."
Nghĩ vậy Đình Duy càng vững vàng hơn, cũng không phải là không có cơ hội nào.
- Để xem biểu hiện của cô như nào.
Chi khó chịu lườm anh, cô giận dỗi quay mặt sang hướng khác.
- Anh nói chuyện với em xưng hô xa cách như vậy a? Có cần đến mức đó không?
Đình Duy cong cong khóe môi, anh có chút buồn cười. Anh cố kiềm nén mà trêu chọc cô:
- Chia tay rồi chính là không quen biết.
- Anh...
Chi cũng không thèm nói thêm với anh, càng nói càng tức thôi. Cô tựa lưng ra sau ghế một mình gậm nhấm cục tức của bản thân. Nhưng lúc này trong mắt Đình Duy cô lại dễ thương làm sao đó, đúng là người tàn ác thường sống thảnh thơi. Khóe môi anh giương lên cao cao, vô cùng vui vẻ.
...
Vừa đến nhà, Chi định mời Đình Duy lên chơi một lát, lần này anh cũng không từ chối. Cả hai bước vào trong thì phát hiện có hai đôi giày lạ, một của nam, một còn lại là của nữ, e nhà đang có khách. Phòng khách lúc này cũng có tiếng nói vọng ra:
- Chú biết đó, mẹ con chị cũng hết cách mới tìm tới chú chứ nếu không... hic... hic...
Bà Hạnh nghẹn ngào.
- Số tiền chú gửi chị cũng chắc chiu lắm chứ nhưng khổ nổi chị lại bệnh liên miên không dứt.
Bà ta dừng lại giây lát sau đó nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh. Bất lực thở dài, lại nói:
- Chị thì sao cũng được chỉ mỗi tội cho thằng Hùng. Rõ khổ, phải chăm nôm cho người mẹ già này mà tương lai sự nghiệp cũng chênh vênh lắm chú ạ.
Ông Sơn nghe vậy cũng cảm thông, gia đình đơn thân đúng là không dễ dàng gì, người từng trải qua như ông càng hiểu rõ cái cảm giác một mình chơi vơi giữa dòng đời xô đẩy là như thế nào. Vừa bất lực vừa cô đơn, có những lúc trời kéo mây đen kịt che kín cả bầu trời, gió giông làm lung lay những cành cây khô khiến ông chỉ muốn buông xuống chiếc ô trên tay mà chạy ngay vào nhà. Nhưng ông lại nghĩ nếu ông làm vậy thì hai cô công chúa nhà ông phải làm thế nào bây giờ, không ai che chở trời mưa sẽ bị ướt mất, thế thì đáng thương lắm.
Ông Sơn nhìn bà Hạnh một cách đầy tôn trọng. Ông thở dài:
- Chị hai đừng nói vậy, em biết chị đã vất vả. Nếu chị với cháu cần gì cứ việc nói với em là được.
- Vậy... vậy... - Bà Hạnh ra vẻ lúng, nhưng chỉ một giây sau đó bà ta đã không do dự lộ ra mục đích mà mẹ con bà ta đến đây.
- Chú cho Hùng một chức vụ gì đó ở công ty chú nhé. Thằng bé tốt nghiệp ở nước ngoài làm giám đốc chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Chi bên ngoài nghe xong yêu cầu vô lí đó của bà ta thì suýt bậc cười, nghe giọng điệu liền biết là ai đến đây, cô định xông vào thì bị Đình Duy kéo lại.
- Chờ đã.
Anh ra hiệu cho Chi ở bên ngoài nghe xem ba cô định giải quyết chuyện này như nào rồi hẳn tính. Chứ nếu không, đống lửa như cô mà xông vào đó chả khác nào nhà cháy mau rụi hơn.
- Chuyện này... - Ông Sơn khó xử.
- Sao? Chú muốn nuốt lời?
- Em không có ý đó nhưng công ty có quy định rõ ràng, hơn nữa ban quản lí giám đốc đều đang làm việc ổn định không có sai xót nào. Khó cho em quá.
Bà Hạnh đã bắt đầu mất kiên nhẫn, bà ta cười cười thản nhiên mà mở miệng:
- Chú làm chủ công ty, chú tìm đại một cái cớ đuổi đi hay giáng chức một người thì có khó gì. Hơn nữa tôi nói chú đừng buồn nhé. Chú không có con trai, muốn để công ty nhà này cho người khác họ à?
Ông Sơn nghe vậy thì cau mày.
- Chị đang nói gì vậy? Có khác họ đi nữa chúng nó cũng là con cháu của em. Chị hơi quá đáng rồi đó chị hai.
Lúc này dì Lan cũng không im lặng ngồi nghe được nữa mà cũng đứng ra bác bỏ những lời vừa vô lí vừa vô duyên kia của bà Hạnh.
- Đúng đó chị hai, dù là con gái hay cháu ngoại đi nữa thì chúng đều là ruột thịt của anh Sơn.
- Mày câm miệng. Mày là cái thá gì mà nói ở đây. Thứ giật chồng, mày định chia rẽ tình cảm chú cháu thằng Hùng để chiếm tài sản chứ gì. Tao biết tỏng mày đấy.