Trở Lại

Chương 15: Lựa chọn hoàn mỹ nhất



Chi đứng dậy, cô không muốn nói nhảm với mẹ con bà ta nữa.

- Tôi cố gắng thực tập ba năm, vất vả lắm mới làm phó giám đốc. Bác nghĩ con trai mình há miệng chờ sung có khả năng không?

- Là do mày không có năng lực mới như thế. - Bà Hạnh cố cãi.

Chi không nhịn được bậc cười thành tiếng.

- Thủ khoa ngành kinh tế đại học Ngoại thương có ba năm kinh nghiệm làm việc như tôi không so được với trường nước ngoài hạng bét con trai bác học à?

Chi không định cãi nhau với bà ta nhưng ai lại vô lí như thế. Biết bản thân mỏ hỗn nóng giận lên một cái sẽ dễ nói lời tổn thương người khác nên từ đầu cô đã cố gắng bĩnh tĩnh để nói chuyện một cách đàng hoàng tử tế. Nhưng cuộc sống mà, đâu phải lúc nào cũng như mong muốn. Lại nói:

- Chưa từng đi làm mà còn đòi làm giám đốc cơ đấy? Bác nghĩ hay nhỉ? Hơn nữa đừng có đem cái bằng tốt nghiệp loại trung bình của anh ta ra khoe khoang khắp nơi khéo người ta lại cười cho.

Bà Hạnh đuối lí đâm ra thẹn quá hóa giận, bà ta hầm hổ chỉ tay vào mặt Chi:

- Mày là con gái, học giỏi thì có ít gì? Lấy chồng theo chồng không lẽ mày định dâng tài sản nhà này cho người khác?

Chi nhướng mày, cô thật khó hiểu. Người phụ nữ này bê tông cốt thép cũng không dày bằng mặt bà ta. Nếu thật như vậy thì có liên quan gì đến bà ấy? Chi giễu cợt mà nói:

- Vậy... theo như lời bác hai nói thì hôm nay bác dẫn con trai đến đây để tranh tài sản với tôi à?

- Mày...

- Không thì sao? Tôi không rõ ý của bác lắm.

Kiếp trước Chi hoàn toàn không biết về chuyện này. Mọi chuyện ba cô đều giải quyết một cách ổn thỏa Chi hoàn toàn không biết việc mẹ con bác ta lại hai mặt như vậy, cho đến hôm nay Chi tự mình chứng kiến cô quyết không để họ tiếp tục lợi dụng ba cô thêm một giây nào nữa.

Để mọi chuyện không đi xa thêm nữa ông Sơn chỉ có thể qua loa cho qua chuyện, tránh được lúc nào hay lúc đó ông phải bàn bạc với Chi thêm đã. Trước khi đưa ra quyết định ông phải suy nghĩ một cách thấu đáo.

- Chuyện này em sẽ suy nghĩ. Cũng không còn sớm nữa, chị hai cứ về nghỉ ngơi trước đi ạ.

- Bác hai, bác có muốn ở lại ăn tối không bác?

- Không cần.

Bà Hạnh dùng dằng đứng dậy cầm lấy túi xách. Mặt bà ta xám đen. Mẹ con hung hăng bỏ về.

Chi vui vẻ xoay qua thì bắt gặp ánh mắt của Đình Duy, anh không nói lời nào mà nhìn Chi như vậy làm cô có chút bối rối. Chi ngồi sà xuống ghế sát bên cạnh anh. Cô nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Đình Duy.

- Sao? Anh cũng thấy em hỗn láo với người lớn à?

- Có một chút.

- Em cũng thấy vậy. - Chi đứng dậy hướng về phía nhà bếp. - Em đói rồi chúng ta đi ăn cơm thôi.

- Ừm.

...

Sau khi quậy một trận linh đình bà Hạnh hằng hộc bước ra cửa thì đụng phải Ngọc. Sẵn đà tức giận bà ta không nể nang gì mà chửi rủa:

- Bộ mày không có mắt hay sao mà không biết nhìn đường vậy?

- Xin lỗi bác hai, con không cố ý bác đừng tức giận.

- Tránh ra.

- Bác hai đừng giận chị Chi nhé bác. Trước giờ chị ấy đều như vậy, ba cũng nghe theo chị ấy. Bác cũng thấy rồi đó ạ, cháu cũng muốn giúp bác và anh nhưng đành lực bất tòng tâm.

Ngọc tỏ vẻ buồn buồn mà thỏ thẻ. Nhìn đáng thương lại bất lực.

- Chị Chi đa nghi, cháu là con nuôi nên tài sản sau này đều là của chị ấy nhưng mà chị ấy còn đề phòng cháu huống hồ là anh Hùng ạ.

Thấy bà Hạnh im lặng, Ngọc hài lòng, lại nói:

- Anh Hùng vừa tài giỏi vừa là con trai duy nhất trong họ, chị Chi đương nhiên là lo lắng rồi ạ.

Hùng nghe vậy thì nở lỗ mũi cho rằng bản thân chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất khiến Chi phải e dè cho nên Chi mới ra sức ngăn cản chuyện gã vào công ty. Quả nhiên chính là như thế.

- Con nhỏ đó sớm muộn gì anh cũng cho nó biết tay.

Vừa nói gã ta vừa nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt hiện rõ tia độc ác.

Bà Hạnh là ai chứ, bà ta chính là một con cáo già tu luyện lâu năm. Vừa nhìn bà ta đã biết Ngọc đang châm ngòi ly gián mượn tay bà ta xử lí Chi. Bà ta sống mấy chục năm trên đời cũng đã lừa ông Sơn chu cấp cho mẹ con bà ta một cuộc sống sung sướng mười mấy năm. Nói về độ thảo mai ai có thể qua được bà ta? Chút mánh khóe này của Ngọc chẳng qua là đang múa rìu qua mắt thợ mà thôi.

- Mày nói xong chưa? Xong rồi thì tránh đường.

- Vâng...

Ngọc nép qua một bên. Khi đi ngang qua Ngọc bà Hạnh không kiên nể gì cố ý đụng vào một bên vai của cô ta một cái thật mạnh làm cô ta cau mày. Bà Hạnh liếc qua Ngọc cũng là một lời cảnh cáo dành cho cô ta đừng cố tỏ ra thông minh mà mơ tưởng tới việc đạp lên người mẹ con bà ta để sống.

- Đừng tưởng bà đây không biết mày có ý định gì nhé. Tao sống hơn mày nửa đời người đấy đồ ranh con ạ.

Nói rồi bà Hạnh phủi áo rời đi. Ngọc đứng ở đó, cô ta nhếch lên khóe môi.

Không sai, Ngọc chính là cố ý. Theo như quan sát của cô ta Hùng là người nóng tính, nhu nhược. Ngọc không chắc bà Hạnh có nghe lọt tai lời mình hay không nhưng cô ta chắc chắn Hùng sẽ nghe theo lời cô ta xui. Con người này tính tình tự cao, ích kỷ luôn cho rằng bản thân tài giỏi hơn người, nếu xảy ra chuyện thì điều đầu tiên hắn nghĩ tới lỗi chính là do người khác. Người như vậy chỉ cần nịnh bợ, tâng bóc hắn ta lên một tầm cao mà hắn ta mong muốn thì mọi chuyện không phải là quá đơn giản rồi sao? Cây kim nằm trên tấm gỗ làm sao biết được dưới đáy biển sâu đến độ nào. Người luôn được bao bọc làm sao hiểu rõ được lòng người hiểm ác? Loại người này ra ngoài xã hội chính là con chốt thí mặc cho người ta sử dụng. Nếu muốn đối phó với Chi mà không để người khác nghi ngờ thì người anh họ không chung huyết thống này chính là một lựa chọn hoàn mỹ nhất.