Trở Lại

Chương 50: Bất ngờ



Lật sang trang thứ hai.

'Nguyễn Nhật Lệ, hai mươi mốt tuổi, sinh viên trường đại học XXX.

Chiều cao một mét sáu mươi. Vòng một bảy mươi sáu, vòng hai sáu mươi, vòng ba tám mươi.

Trọ thứ hai tầng 1, màu vàng số XX, hẻm XX, khu X.

Thường đi làm thêm buổi đêm về lúc mười giờ hai mươi phút bằng xe máy.

…’

Bên cạnh còn dán một tấm hình kh*a thân của cô gái.

Trang thứ ba.

'Trần Mỹ Tuyến, mười tám tuổi. Học trường trung học phổ thông XXX.

Số đo ba vòng: Bảy mươi lăm, năm mươi sáu, bảy mươi tám.

Cao khoản một mét sáu mươi hai.

Nhà ở khu X, đường XX. Tan học lúc năm giờ, học thêm vào thứ ba, thứ sáu, thứ bảy. Thường về nhà trước chín giờ tối.’

Như thường lệ, bên cạnh còn có một tấm ảnh không mấy đứng đắn.

Những trang sau đó cơ bản đều giống như thế, đâu đó có khoản hơn sáu người.

Trang cuối cùng, trang mới nhất, đó là thông tin của Chi.

'Lâm Ý Chi, hai mươi bốn tuổi. Phó giám đốc kinh doanh tập đoàn trang sức đá quý NC.

Nhà ở đường X, số nhà 326, gần công viên Y.

…’. 𝑵hanh‎ nhất‎ tại‎ ⩶‎ trù‎ 𝗆tr𝘶𝔂ện.V𝑵‎ ⩶

Đình Duy nhăn mặt, đọc đến trang của Chi anh tức đến run rẩy. Anh nắm chặt hai tay. Hèn gì trước đây ở gần Chi anh luôn có cảm giác có người phía sau chụp lén. Nhưng anh không nghĩ nhiều không ngờ lại sai sót về khoản này. Đình Duy quai hàm siết chặt, ánh mắt có chút lạnh lùng, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra với Chi thật, e là cả đời này anh cũng không tha thứ cho sự ngu ngơ của bản thân.

Chi thấy Đình Duy thất thần thì huơ tay trước mặt anh. Cô nghĩ ngợi một lúc liền thấy có điều không đúng.

- Anh không thấy sơ yếu lí lịch của em khác với bọn họ à?

- Tấm ảnh?

- Đúng vậy. - Chi chỉ vào mấy trang phía trước, lại nói:

- Theo dấu vết trên người và góc chụp có lẽ mấy tấm ảnh này được chụp sau khi bọn họ bị xâm hại. Số đo có lẽ cũng ghi chép từ lúc đó. - Chi giải thích. - Nhưng của em thì không.

Đình Duy như chợt hiểu ra. Đúng vậy, quả thật trang của Chi không có số đo cũng không có tấm hình nào quá lộ liễu.

- Tên này quả nhiên biến thái, sau khi hại người ta xong còn chụp lại ảnh xem như chiến tích. - Chi thở dài. - Đúng là cầm thú.

Chỉ tội cho những cô gái xấu số, mới lớn lên đã chịu phải cú sốc kinh khủng thế này, đau đớn mang theo suốt cuộc đời. Có điều, Chi không thể hiểu nổi sao nhiều người bị hại như thế mà không một ai dám lên tiếng tố giác gã ta.

- Sao các cô ấy không đi báo cảnh sát nhỉ?

- Có lẽ sợ ảnh của bản thân bị lọt ra ngoài. - Đình Duy cũng phần nào thấu hiểu.

- Cũng đúng. - Chi gật gù.

Chi vội chụp lại cuốn sổ để tiện sau này có việc cần dùng. Sau đó cất sổ vào hộp kể cả đống ảnh chụp sinh hoạt hàng ngày của các cô gái.

Thời gian cũng không còn sớm, bọn họ phải nhanh chống rời khỏi trước khi bà Yến trở về.

Vì ngồi lâu tê chân, Chi vừa đứng dậy đã không làm chủ được ngã nhào xuống giường làm cái chăn bị đẩy ra xa một bên. Chi bất chợt nuốt một ngụm nước bọt xuống cái cổ khô khốc, khó khăn như hàng vạn cái gai mắc vào trong cổ họng. Không thể thốt nên lời.

Đó là…

Đình Duy cau mày.

Tấm hình Chi đang cười vui vẻ dưới lò than hôm cắm trại. Trông cô vừa ngây ngô vừa xinh đẹp nhưng thật đáng tiếc đã bị người ta dùng bút đỏ điên cuồng tô lên, xem qua có thể nhận thấy nổi thù hận oán khí bốc ra nghi ngút. Chưa kể người đó còn dùng dao rạch nát khiến tấm hình không còn nguyên vẹn. Nhất là vùng mặt.

Đình Duy xem qua còn giật mình kinh hãi.

Liên kết lại toàn bộ sự việc, Đình Duy không khỏi giật nảy mình. Anh nhìn qua Chi có lẽ cô cũng đã mơ hồ đoán được nên mới có biểu hiện như thế.

Vụ tai nạn mấy tháng trước, quả thật người mà gã kia nói cô không bao giờ lường trước được. Người phụ nữ trung niên đi theo cô hôm đó không ai khác chính là bà Yến, mẹ ruột của cô. Nhưng có thể người bà ấy theo dõi ngày hôm đó không phải cô mà là nhân tình của bà ta.

- "…"

Chi chết lặng. Không ngờ người muốn cô biến mất trên thế giới này nhất lại chính là người đã mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày đứt ruột sinh ra cô. Nhưng tại sao bà ấy lại làm thế? Bà ấy không yêu cô, cô có thể hiểu. Tại sao còn muốn tước đi quyền được sống của cô vậy? Vì người đàn ông đó à, người đàn ông mà bà ta yêu. Chi nực cười.

- Không ngờ trong mắt bà ấy em lại rẻ rúng như thế đấy. - Chi giương lên cánh môi tự giễu.

Đình Duy ôm lấy Chi, hai tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô an ủi.

- Không sao cả. Em cứ bình tĩnh đã. Chúng ta tạm thời rời khỏi đây trước nhé, được không?

Mặt Chi tái nhợt, cô không nói gì lặng lẽ theo Đình Duy ra ngoài.

Trước khi rời đi Chi ngoái đầu lại nhìn căn nhà thêm một lúc, trong lòng cô dâng lên một nỗi phức tạp không thể diễn tả, Chi lại nhớ đến lời gã kia cười nhạo, tim ẩn nhẫn có chút đau.

“Quả nhiên rất bất ngờ.”