Trở Lại

Chương 55: Là ba không xứng đáng



Chi buồn cười xoa đầu cô bé. Giọng nói dịu dàng trìu mến:

- Yên tâm nhé. Tiền viện phí của em chị sẽ chi trả hơn nữa một lát chị sẽ nhờ người chuyển em sang phòng dịch vụ, ở đấy điều kiện sẽ tốt hơn.

- Không cần đâu ạ, em ở đây vẫn tốt lắm. Như vậy thật phiền phức cho chị. - Nhi xua tay từ chối.

- Không phiền.

Cô bé này đúng là hiểu chuyện.

- Mà này, sao em lại ở đó thế?

Nhi trầm ngâm một lúc, nhớ lại:

- À, em có kết quả thi đại học rồi, là trường mà chị đã học đấy nên em định đến khoe chị một chút, ai ngờ trên đường lại gặp chị bị người ta cố ý đâm vào, mới…

Chi cẩn thận nhớ lại, trong lúc cô đang nói chuyện với Đình Duy thì một chiếc xe chạy với tốc độ cực nhanh lao đến, ở đây không có lề đường mặc dù cô đã đi sát phía trong nhưng dường như chiếc xe đó vẫn không buông tha, cố tình nhắm vào cô. Vận tốc chiếc xe quá lớn khiến cô không kịp phản ứng, cũng không nhìn rõ được mặt người trong xe.

“Bịch” một tiếng, Chi ngã sỏng soài ra đất, cô mơ màng thấy Nhi nằm bất tỉnh bên cạnh. Bản thân cũng vì đau đớn mà thiếp đi. Tiếp theo đó cũng không biết đã xảy ra chuyện gì cho đến hiện tại vừa tỉnh lại đã thấy bản thân nằm trong bệnh viện.

'Bản tin thời sự tối nay.

Sau đây là những tin nóng nhất trong ngày, Lí Như Ngọc, con gái thứ hai của ông Lâm Tùng Sơn chủ tịch tập đoàn NC vừa qua đời trong vụ tai nạn sáng nay…’

Chi giật thót, cô không thể tin vào tai mình, gì vậy? Ngọc, cô ta…

Chi lập tức nhìn về phía Đình Duy, anh cũng hiểu ý nhẹ gật đầu như khẳng định câu trả lời cho cô rằng chuyện này hoàn toàn là sự thật.

Bản tin thời sự trên điện thoại của ông chú nằm bên cạnh vẫn đang dăng dẳng bên tai.

‘Theo như kết quả cảnh sát đã điều tra, cô Lí Như Ngọc mắc chứng rối loạn hành vi cảm xúc khá nghiêm trọng, do không làm chủ được bản thân nên cố ý lái xe đâm vào con gái lớn của ông Sơn là cô Lâm Ý Chi, vẫn may được một cô bé cứu sống. Hiện tại cô Lâm Ý Chi vẫn đang được điều trị tại bệnh viện…’

“Gì cơ? Cô ta bị rối loạn hành vi sao? Chuyện này sao có thể…”

Chi đứng bật dậy, trong lòng cô phức tạp, cảm giác khó tả cứ len lõi trong lòng mỗi lúc một nhiều.

- Chị có việc, chị sẽ đến thăm em sau nhé. - Chi còn không đợi Nhi trả lời cô đã khẩn trương lập tức dời bước trở về nhà.

Trên xe, Chi lo lắng quay sang hỏi Đình Duy, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó lí giải:

- Ba em thế nào?

- Ông ấy sốc lắm. Vừa biết chuyện là chạy ngay đến bệnh viện, buổi chiều mới trở về.

Chi mím chặt môi.

- Anh cũng biết chuyện của Ngọc à?

- Ừm.

- Sao từ đầu anh không nói sớm cho em.

- Ba em dặn anh không được nói cho em biết để em an tâm nghỉ ngơi. Mọi chuyện còn lại ông ấy sẽ tự mình giải quyết.

- "…"

Chi cắn chặt răng, hai bàn tay siết thành nắm đấm.

Bên ngoài trời mưa rỉ rả, ngoài đường xe cũng không đông đúc như thường lệ, có chút vắng vẻ cô tịch.

Về đến nhà, Chi không nói hai lời lập tức chạy lên phòng ông Sơn, dì Lan đang ngồi ở bậc thang khuôn mặt đẫm lệ đau lòng. Chi từng bước tiến lại gần cánh cửa.

- Ba con ông ấy…

Dì Lan lắc đầu bất lực.

- Ông ấy nhốt mình trong phòng, cả ngày cũng chả ăn uống gì. Mẹ lo ông ấy xảy ra chuyện mất. - Dì Lan nghẹn ngào.

“Cốc, cốc, cốc.”

Cánh cửa vẫn im lìm không một tiếng động, dường như ông Sơn không hề có ý muốn trò chuyện.

“Cốc, cốc, cốc.”

Tiếng cửa một lần nữa vang lên, mắt Chi có chút đỏ.

- Ba, con là Chi đây. Ba nói chuyện với con một chút nhé ba.

Im lặng hồi lâu, cuối cùng cánh cửa cũng có động tĩnh, Chi thở phào một hơi, nhẹ nhỏm bước vào phòng.

Bên ngoài trời mưa rỉ rã mãi không dứt, căn phòng tối đen như mực, Chi lặng lẽ bậc đèn lên, ánh sáng nhanh chóng chiếm lấy không gian tĩnh mịch.

Ông Sơn ngồi trên giường, mắt ông hoen đỏ.

- Con không ở bệnh viện nghỉ ngơi chạy về đây làm gì.

Chi chậm rãi ngồi cạnh bên ông Sơn, vẫn điềm nhiên.

- Con nghe mẹ Lan nói ba không ăn uống gì cả. - Cô có chút đau lòng. - Con và mẹ lo cho ba lắm.

Ông Sơn cười nhẹ. Ông nắm lấy tay Chi nhẹ nhàng đặt lên tay mình. Giọng ông hơi run:

- Lần trước Ngọc với Hoàng cãi nhau dưới nhà, ba đã thấy Ngọc có vấn đề. Lời nói, hành động của nó đều mất hết kiểm soát. - Ông Sơn ngừng lại một chút, lại nói:

- Sau đó ba phát hiện Ngọc mắc bệnh tâm lí rất nặng.

Ông Sơn kéo tủ đầu giường lấy ra một tờ giấy đưa cho Chi. Đó là giấy khám sức khỏe tâm lí của cô ta, bên cạnh còn có một quyển nhật kí màu đen.

Chi cầm kết quả chẩn đoán cũng không nói gì từ từ lật từng trang nhật kí của Ngọc ra xem, ánh mắt dừng lại trên những dòng chữ cô ta viết. Trong lòng Chi mơ hồ tĩnh lặng như giếng sâu không đáy.

- Xin lỗi con, mọi chuyện đi đến bước này đều là lỗi của ba cả.

Ông Sơn đột nhiên nghẹn ngào, hai hàng nước mắt lăn dài trên má ông. Đau lòng tự trách, ánh mắt ông hiện lên sự bất lực đến cùng cực.

- Là ba đã không quan tâm đến hai đứa để một đứa càng lúc càng lún sâu trong thù hận, để con hết lần này đến lần khác gặp nguy hiểm, là ba đã không bảo vệ tốt cho con. Là ba không xứng đáng.