Trương Tư Nghị dùng tay trượt màn hình điện thoại di động, thời gian hiện rõ trên màn hình, 11:35. Lúc cậu vừa ngồi xuống là 10:40, nói cách khác, nữ sinh tóc xoăn có khuôn mặt xinh đẹp này đã trách móc cậu ít nhất một tiếng đồng hồ. Hơn nữa hình như đối phương không muốn dừng lại, cốc cà phê trước mặt cô đã hoàn toàn nguội lạnh, đến bây giờ cô không hề uống một ngụm. Trương Tư Nghị tò mò không hiểu tại sao cô nói liếng thoắng trong thời gian dài như thế mà không khát nước.
Bởi vì thật sự nhàm chán, Trương Tư Nghị chuyển tầm nhìn đến nội thất và trang trí trong quán cà phê, phong cách Châu Âu đơn giản, thiết kế visual line, sử dụng vách ngăn phân vùng bàn ghế, tô điểm thêm những chiếc đèn hình ngôi sao màu xanh lục, ngoài ra vắng vẻ không có nhiều người… “Rốt cuộc anh có nghe em nói gì không?” Nữ sinh đột ngột nâng giọng cao vút lên, thu hút toàn bộ sự chú ý của Trương Tư Nghị. “A, đang nghe mà.” Trương Tư Nghị giật mình, cậu vội vàng chuyển đường nhìn trở về.
Móng tay được quét sơn bóng loáng trên mười ngón tay mảnh mai của nữ sinh giống như những con bướm rực rỡ màu sắc tung tăng bay lượn trước mặt cậu, dường như cô đang hùng dũng chỉ huy cả một dàn nhạc giao hưởng sonate. Thật không may, bản sonate này đang bước vào phần hòa âm lặp lại đầy nhạt nhẽo…