Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế

Chương 4



Quý Hòa Hiện đặt gói hàng lên bàn sách, ánh mắt anh quét qua bàn phím của notebook rồi khẽ nhíu mày, anh lại thấy một lớp phấn hoa khá nhạt hệt như lớp phấn hoa ở bàn ăn.

Trước khi đi không hề có, anh đẩy cửa sổ ra một chút, bên dưới cửa cổ có một cái giá, là Quý Hòa Hiện đã đặt làm riêng, bên trên có chút hoa cỏ.

Giờ phút này, trong một chậu hoa có hai con ong mật đang dừng chân, chính là Đại Hoàng và Nhị Hoàng.

Bọn họ đến tìm "đồng loại biến dị" Diệp Vấn Vấn, làm một con ong mật cần mẫn lương thiện, bọn họ đều đồng lòng cho rằng phải cho đồng loại biến dị chút ấm áp.

Đầu tiên họ đến nhà bếp tìm, nhưng không hề thấy Diệp vấn Vấn, tìm cả một vòng cùng không tìm được.

Vừa nãy họ chợt thấy Diệp Vấn Vấn, đang muốn lên tiếng gọi thì bỗng phát hiện Diệp Vấn Vấn đã biến mất, đang lúc định bay vào thì con người kia lại trở về.

Vương hậu vẫn luôn giáo dục họ rằng, yêu quý mạng ong, rời xa con người.

Con người là một loài quái vật vừa tàn nhẫn vừa đáng sợ.

Bọn chúng nép vào những bông hoa, Đại Hoàng vung cánh đầy bất an: "Nhị Hoàng, Diệp Vấn Vấn có sao không."

Nhị Hoàng: "Chắc là không sao đâu."

Đại Hoàng: "Lỡ đâu con người kia phát hiện ra cô ta, sau đó dùng vợt đập chết cô ta thì phải làm sao."

Bọn họ nghe tin tức từ tộc muỗi, nói trong tay loài người có một cái vợt rất đáng sợ, chỉ cần bị đụng vào là sẽ teo ngay.

Nhị Hoàng im lặng một chút, đáp: "Vậy chúng ta sẽ thương xót cô ta, nhặt xác cho cô ta."

Diệp Vấn Vấn: "..."

Bởi vì cửa sổ được mở lớn, âm thanh của Đại Hoàng và Nhị Hoàng truyền vào tai cô rõ mồn một.

Cô có nên cảm động không, hai người anh xem ong mật suýt hù chết cô vào ban ngày này còn muốn nhặt xác cho cô nữa.

Quý Hòa Hiện thu hồi ánh mắt, cầm lấy notebook hướng ra ngoài cửa sổ, sau đó anh thổi nhẹ phấn hoa bên trên, rồi lại nói với hai con ong mật kia: "Trời mưa, đừng có bay lung tung."

Đại Hoàng: "Con người nói chuyện với chúng ta à?"

Nhị Hoàng: "Không thể, có âm mưu đó."

Quý Hòa Hiện không vội mở gói hàng ra, anh tắt tiểu phẩm khi nãy đi, chọn một tiểu phẩm mới rồi tiếp tục ăn cơm.

Diệp Vấn Vấn cứ tưởng khi anh về sẽ xem hết tiểu phẩm, kết quả xem được một nửa đã tắt, cô còn chưa xem xong mà, khẩu vị của người này thật khác lạ.

Diệp Vấn Vấn lại lo sợ chỉ xem được một nửa tiểu phẩm mới nên cô nhắm mắt lại, nhưng âm thanh vẫn lọt vào trong tai cô, quan trọng nhất chính là, cô nghe ảnh đế đại nhân cười nhẹ một tiếng, cô bỗng mở mắt ra.

Đúng là không phải ảo giác, khóe môi của ảnh đế đại nhân hơi cong lên.

Diệp Vấn Vấn đưa mắt nhìn vào màn hình notebook, cô nhìn một chút rồi nhíu mày -- cô xem không hiểu.

Ánh mắt cô vô thức rơi vào đồ ăn, tuy cô đã ăn no, nhưng khi thấy dáng vẻ ăn cơm của ảnh đế đại nhân thì cô lại thèm muốn chết.

Diệp Vấn Vấn liếm môi một cái, tự an ủi mình: Chắc chắn một mình ảnh đế đại nhân ăn không hết, ăn không hết thì sẽ đặt thức ăn còn lại trong bếp, ngày mai cô sẽ có cơ hội ăn tiếp.

Nhưng điều khiến cô không ngờ là, khẩu vị của ảnh đế đại nhân tốt đến thần kỳ. Đừng nhìn dáng vẽ nho nhã lịch sự khi ăn cơm của anh, dù vui tai vui mắt nhưng anh lại ăn sạch sành sanh đồ ăn.

Sao lại nói minh tinh phải hạn chế ăn uống duy trì vóc người hả.

Diệp Vấn Vấn tuyệt vọng moi móc nhụy hoa dưới người mình, cô trơ mắt nhìn ảnh đế đại nhân bưng cái mâm không bát trống ra khỏi phòng ngủ, đi vào nhà bếp.

Quý Hòa Hiện vừa rời đi, Đại Hoàng và Nhị Hoàng lập tức bay vào.

"Diệp Vấn Vấn." Hai con ong bay tới bay lui như ruồi mất đầu, không nghe thấy tiếng đáp lại của Diệp Vấn Vấn, cũng không thấy Diệp vấn Vấn xong thì lập tức xác nhận rằng đồng loại biến dị của mình đã tử vong, bắt đầu tìm kiếm thi thể của cô.

Trong lúc đó, hai con ong mật bay qua giá vẽ mấy lần, nhưng vẫn không hề thấy Diệp Vấn Vấn đang ngồi ngay ngắn trong bức tranh.

Mãi đến khi Đại Hoàng bất ngờ cảm thán một tiếng: "Nhị Hoàng, mi xem ở nơi này có một bông hoa thật lớn này."

"Dường như không đúng lắm." Đại Hoàng bay tới trên bức họa, cảm giác xúc cảm không đúng lắm.

Nhị Hoàng cũng bay tới trên bức họa, dùng mấy cái chân chạm vào, giọng điệu có phần do dự: "Đúng là không đúng."

Chúng nó dùng chân cào tới tào lui, Diệp Vấn Vấn khổ hết chỗ nói, cô cứ nhìn mấy cái chân dữ tợn của chúng đâm qua đâm lại bên cạnh mình, sơ ý một chút thôi sẽ đâm trúng cô. Cô cân nhắc một chút, cuối cùng lên tiếng: "Đại Hoàng Nhị Hoàng."

Sau đó cô phát hiện, Đại Hoàng và Nhị Hoàng không để ý đến cô, cô lại gọi hai tiếng, hai con cứ tiếp tục cào, không hề trả lời lại.

Lẽ nào là vì cô đang ở trong tranh, cho nên bọn chúng không hề nghe được tiếng cô?

Nhưng cô có thể nghe chúng nói chuyện mà.

Mắt thấy Đại Hoàng và Nhị Hoàng lại đập người vào mình, Diệp Vấn Vấn sợ đến mức da đầu tê rần lên. Đang lúc cô muốn bay ra khỏi đó, một ngọn cỏ nhỏ nhỏ dũi ra cuốn lấy cô, đưa cô xa khỏi nơi nguy hiểm.

Cuối cùng Đại Hoàng và Nhị Hoàng cũng phát hiện đây là hoa giả, hai con tức giận lùi về sau, Nhị Hoàng nói: "Con người âm hiểm, lại dùng hoa giả dụ bắt chúng ta."

Đại Hoàng phụ hoa theo.

Tiếng bước chân vang lên, Quý Hòa Hiện lại vào phòng ngủ. Ngọn cây đang cuốn lấy Diệp Vấn Vấn có hơi do dự, sau lại thả Diệp Vấn Vấn vào lại trong nhụy hoa.

Rốt cục hai con ong mật cũng nhìn thấy Diệp Vấn Vấn động đậy.

Chúng tò mò bay qua, muốn lại gần nhìn xem.

Trong nháy mắt Quý Hòa Hiện đã có ý tới hai con ong mật, anh nhíu mày, bước lên phất tay một cái. Đại Hoàng và Nhị Hoàng sợ đến mức mềm nhũn, không thèm tò mò nữa, hoảng hồn bay ra ngoài cửa sổ.