Mỗi một đàn ong đều có một con ong chúa, được tất cả ong mật khác kính yêu và bảo vệ. Ong chúa sẽ không dễ dàng rời khỏi tổ của mình, nó ở ngay giữa tổ, mỗi ngày đều được những con ong thợ cho ăn sữa ong chúa, thường khi sẽ dạy học cho các tộc nhân, giáo dục chúng nó.
Sau khi Diệp Vấn Vấn được Nhị Hoàng cầm đầu đám ong mật kéo vào trung tâm tổ ong, xung quanh bỗng rộng rãi và thoáng hơn rất nhiều, có thể đứng thẳng người mà không gặp chút cản trở nào.
Sau đó cô nhìn thấy vương hậu ở phía trước, cái đầu của vương hậu lớn hơn nhưng con ong mật khác gấp mấy lần. Diệp Vấn Vấn quan sát kỹ, gần như không chênh lệch mấy so với cô.
Lấy tỉ lệ người lúc này của Diệp Vấn Vấn, ong mật bình thường thôi mà cô đã thấy đủ dữ tợn rồi. Một vương hậu lớn ngang ngửa cô, hơn nữa quanh vương hậu còn có mười mấy con ong thị vệ nhìn rất khỏe mạnh, hiệu quả của thị giác khiến áp lực của cô tăng lên gấp bội.
Khiến người ta chú ý nhất là, bụng của vương hậu nhô lên cao vút.
Diệp Vấn Vấn nhớ lại một vài tư liệu liên quan đến ong mật, mỗi một đời vương hậu trong đàn ong đều sẽ không ngừng sinh dục, sinh sôi dòng dõi, làm đàn ong lớn mạnh, vô cùng khổ cực.
Lúc Diệp Vấn Vấn bị lôi vào thì vương hậu đang ăn uống bị dọa cho sợ hết hồn.
"Có chuyện gì?" Vương hậu ho khan, thị vệ bên cạnh lập tức thân thiết hỏi hang, vương hậu phất tay ra hiệu cho chúng nó lui ra.
"Xin chào vương hậu." Diệp Vấn Vấn nói: "Tốc độ của tôi quá chậm, cho nên chúng nó đã giúp tôi một đoạn."
Nửa người dưới của vương hậu không động đậy được, nó nhấc nửa người trên lên, hai con mắt kép nhìn chằm chằm Diệp Vấn Vấn: "Mi chính là tộc nhân biến dị mà Đại Hoàng Nhị Hoàng đã nói đến?"
Diệp Vấn Vấn nhắn mắt gật đầu.
"Không giống." Vương hậu nói: "Mi đến gần chút để ta nhìn thử."
Tuy rằng vương hậu có một cơ thể dữ tợn hơn những con ong mật khác, nhưng âm thanh của nó lại giòn tan vui tai, quên đi cơ thể, sẽ nghĩ rằng trước mắt đây chính là một thiếu nữ.
Diệp Vấn Vấn nhìn lại Nhị Hoàng, cô không thấy Đại Hoàng ở đây.
Nói ra cũng lạ, ở giữa tổ ong có không ít ong mật, nhưng cô lại có thể chuẩn xác phân biệt được Đại Hoàng Nhị Hoàng trong khu vực này.
Nhị Hoàng gật đầu với cô, ra hiệu cô không cần sợ, cứ lớn gan đi.
Diệp Vấn Vấn đến gần, cô cố gắng thôi miên chính mình, hóa con ong chúa trước mắt thành một vị phu nhân xinh đẹp.
Cách này khá tốt, cô không còn sốt sắng như thế nữa.
Vương hậu đánh giá cô một lúc, nói: "Khó có thể tưởng tượng, cơ thể của mi lớn như ta, hơn nữa cũng là giống cái."
Nó khó khăn cúi đầu liếc nhìn nửa người dưới của mình, bỗng nói: "Nhị Hoàng nói vì mi biến dị cho nên đã bị một bộ tộc khác vứt bỏ, lẽ nào mi là một vương hậu bị bộ tộc khác vứt bỏ?"
Tộc ong mật thường xảy ra chuyện như thế, có một vài đàn ong, nếu ong chúa không có khả năng sinh đẻ, vậy sẽ bị tộc nhân vứt bỏ.
Diệp Vấn Vấn vì bị biến dị cho nên không có khả năng sinh đẻ, mà biến dị lại có dáng dấp quái dị như thế, cho nên bị vứt bỏ, một mối quan hệ nhân quả được thành lập.
"Không không không." Diệp Vấn Vấn vội lắc đầu, cuối cùng hiểu tại sao trí tưởng tượng của Đại Hoàng và Nhị Hoàng lại tốt như thế, đây hoàn toàn là do di truyền: "Ta tuyệt đối không phải vương hậu gì đó."
"Đúng nhỉ." Vương hậu thở dài: "Nếu mi thật sự là vương hậu, cho dù biến dị, cũng không thể yếu ớt như thế."
Diệp Vấn Vấn: "..."
Lại bị ghét bỏ.
"Thôi, mi gia nhập bộ tộc ta đi, ở lại đây đi." Vương hậu nói: "Từ khi ta ra đời đã ở đây, sau khi mẹ ta rời đi, ta chưa từng thấy một giống cái nào khác. Mi ở lại làm bạn với ta, trò chuyện với ta. Nếu muốn ra ngoài hút mật, vậy cùng đi với những tộc nhân khác, có tộc nhân che chở, mi sẽ không có nguy hiểm gì."
Diệp Vấn Vấn còn chưa nói gì, vương hậu lại rất hứng thú nhìn cánh của cô: "Để ta nhìn cánh của mi một chút."
Diệp Vấn Vấn nghe thế, cô chỉ đành mở cánh mình ra.
"Cánh mi rất đẹp đấy." Vương hậu hơi nghi ngờ, cảm giác như Diệp Vấn Vấn giống với tộc bướm biến dị hơn.
Sau khi nó được sinh ra vẫn luôn sống trong tổ ong, chưa từng đi ra ngoài, những kiến thức nó biết kia đều là ong chúa đời trước dạy cho nó.
Nhưng Đại Hoàng và Nhị Hoàng nói chắc như đinh đóng cột rằng cô là đồng bạn biến dị, Diệp Vấn Vấn cũng đã tự mình thừa nhận. Nó không thể làm gì khác hơn là buông bỏ nghi ngờ, vừa là cùng tộc, tất nhiên sẽ đoàn kết giúp đỡ nhau.
Xem ra, chỉ cần là phái nữ, vĩnh viễn không thể bỏ được hai chữ "xinh đẹp". Diệp Vấn Vấn cười nói: "Sao ta có thể bằng vương hậu, người mới là xinh đẹp nhất."
Vương hậu rất vui vẻ, nói với thủ vệ bên cạnh: "Tộc nhân mới quá gầy yếu, mi đi lấy chút đồ ăn của ta tới."
Thủ vệ đáp lại rồi nhanh chóng rời đi, rất nhanh sau đã ôm đến một cái kén nhỏ to bằng người nó, nó ném đến trước người Diệp Vấn Vấn, vương hậu nói: "Đây là sữa ong chúa, ăn đi."
"Nhị Hoàng, lát nữa mi truyền tin tức có tộc nhân mới gia nhập xuống dưới, thuận tiện dẫn cô ấy đi chào hỏi với những tộc nhân, để biết mặt nhau."
Nhị Hoàng: "Vâng, vương hậu."
Tất cả ong mật ở đây đều biểu hiện sự nhiệt tình và ý tốt với Diệp Vấn Vấn, đối xử với cô chẳng khác gì tộc nhân thật sự của mình.
Diệp Vấn Vấn nhìn cái kén nhỏ đựng sữa ong chúa trước mặt, cô hơi dừng một chút, áy náy nói: "Vương hậu, xin lỗi, ta không thể ở lại nơi này được."
Cô vừa dứt lời, những tiếng ong ong ở xung quanh đều biến mất hết, tất cả ong mật đều nhìn sang Diệp Vấn Vấn, trong đôi mắt kép thật to kia là sự ngờ vực.
"Mi..." Vương hậu vừa nói được một chữ, bỗng nhiên toàn bộ không gian bị rung động kịch liệt. Thị vệ lập tức bảo vệ vương hậu, Diệp Vấn Vấn cũng bị sự cố bất ngờ này mà ngã chổng vó.
"Không hay rồi vương hậu, là con người!" Một con ong mật bay vào, giọng nói trở nên bén nhọn hơn vì hoảng sợ: "Con người phá hủy nhà của chúng ta."
Diệp Vấn Vấn sửng sốt, lẽ nào là Quý Hòa Hiện? Không thể nào.
Vương hậu rất bình tĩnh: "Mọi người đừng hoảng hốt, Nhị Hoàng, mi mang một, hai đội đi xem con người dùng công cụ gì."
Nhị Hoàng: "Vâng!"
Vương hậu: "Đại Hoàng, mi mang theo ba, bốn đội ra phía sau bảo vệ ong non."
"Thạch Anh, mi đi tìm Mặc Vũ của tộc chim, xin nó đến giúp đỡ." Vương hậu đưa ra từng chỉ thị một: "Những tộc nhân khác ở tại chỗ đợi lệnh, không phải vạn bất đắc dĩ, thì không khai chiến với con người."
"Nhưng nếu như..." Giọng của nó trầm xuống, có một sự uy nghiêm không tên: "Nếu con người được voi đòi tiên, thề phải đụng đến nhà của chúng ta, chúng ta sẽ chiến đấu với con người tới cùng."
Tất cả ong mật đều di chuyển, không con nào quan tâm đến Diệp vấn Vấn nữa, cô đuổi theo sát Nhị Hoàng, trước đó lối vào đã được nới rộng, bây giờ cô đi ra cũng nhanh hơn nhiều.
Chờ đến khi ra khỏi tổ ong, cô nhìn thấy dưới mặt đất có ba người mặc quần áo phòng cháy chữa cháy, bọn họ dùng dụng cụ chuyên nghiệp.
Có một cái thang dài bắt từ dưới đến chỗ tổ ong, có một người đang bò lên thang, trong tay cầm theo một thứ giống như một cây gậy. Cô không biết đó là cái gì, người kia đang dùng thứ đó để đâm vào tổ ong.
Có người dưới gốc cây nói: "Động tác nhanh lên một chút, đừng làm kinh động đến những con ong mật kia, tránh cho chúng nó bay hết ra ngoài."
Trái tim Diệp Vấn Vấn chìm xuống, mấy người này cố tình đế phá tổ ong. Họ có dụng cụ chuyên nghiệp, lại mặc đồ phòng hộ, cho dù tộc ong mật muốn phản kháng thì cũng không thể khiến họ bị thương được.
Nhất định phải nhờ Quý Hòa Hiện đến giúp đỡ.
Cô đứng ngay phía sau đàn ong mật, bên tai cô là những tiếng ong ong đầy hoảng hốt của bầy ong, cô có thể cảm nhận được sự sợ hãi và luống cuống của chúng nó.
Nếu đến là những kẻ địch khác, ong mật còn có sức để đánh một trận, cho dù là con người, nếu không có dụng cụ chuyên nghiệp thì ong mật cũng có thể xua đuổi được họ. Nhưng tất cả con người đến đây đều được trang bị đầy đủ...
Đám ong mật chuẩn bị nghênh chiến nhìn thấy như thế, chúng mới khủng hoảng và e ngại. Chúng nó không sợ chiến đấu, nhưng chắc chắn chúng sợ cuộc chiến đấu này sẽ thất bại.
"Các anh em, chuẩn bị chiến đấu!" Trong đàn ong ồn ào vang lên tiếng gào của Nhị Hoàng.
Diệp Vấn Vấn không thấy Nhị Hoàng ở đâu, vào lúc này, dù cô nói gì cũng không thể khiến đàn ong mật yên tâm lại. Cô suy nghĩ một chút, rồi cô xoay người chuẩn bị bay vòng ra sau trở về tìm Quý Hòa Hiện.
"Mấy người đang làm gì thế?" Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên khiến cơ thể cô sững lại tại chỗ, cô cúi đầu nhìn, vừa nhìn thấy người đi tới dưới gốc cây thì đôi mắt đã sáng bừng lên.
Ảnh đế đại nhân đến rồi, tộc ong được cứu rồi!
Diệp Vấn Vấn kích động đến sắp nhảy lên đến nơi, suýt nữa đã không nhịn được mà gọi người rồi. Cô tập trung nghe ngóng âm thanh của Nhị Hoàng, xác nhận bị trí của nó, cô chen tách những con ong mật khác ra, cuối cùng cũng tìm được Nhị Hoàng: "Nhị Hoàng, mau gọi tộc nhân dừng lại, chúng ta không cần chiến đấu."
Nhị Hoàng: "???"
Nhị Hoàng đang bị chìm sâu vào sự vội vã khi nhà mình sắp bị hủy diệt, nghe Diệp Vấn Vấn nói thì sửng sốt một chút, nó cho rằng cô đang sợ hãi: "Diệp Vấn Vấn, nơi này nguy hiểm lắm, mi mau lui lại đi. Nếu mi sợ, mi có thể trở về nhà của con người kia, không phải mi nói con người kia sẽ không làm tổn thương mi à."
Trong lòng Diệp Vấn Vấn ấm áp, lúc này Nhị Hoàng còn muốn cô an toàn, cô nói: "Mi nhìn phía dưới đi, anh ấy đến rồi, anh ấy sẽ ngăn những người kia, chắc chắn anh ấy sẽ cứu bọn mi."
.....
Sau khi Quý Hòa Hiện vẽ bản thiết kế xong, anh vô thức dùng kính viễn vọng nhìn ra ngoài cửa sổ, anh chợt nhìn thấy có ba công nhân viên mặc đồ bảo hộ chữa cháy đi vào rừng cây.
Ban đầu anh cũng không biết họ định làm gì, anh không suy nghĩ nhiều ---- Quanh khi biệt thự là rừng, phòng quản lý tài sản thường xuyên cho người đến quét dọn, tu bổ một vài chạc cây.
Đến khi thấy một người trong đó dựng một cái thang đến chỗ tổ ong trên cây kia thì anh mới ý thức được không đúng.
Tổ ong trên cây rất lớn, trước đó phòng quản lý tài sản đã hỏi qua Quý Hòa Hiện, họ định dọn dẹp tổ ong, đã bị anh từ chối.
Không ngờ bọn họ lại đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn không hề thông báo cho anh biết. Anh chợt nghĩ rất có thể Diệp Vấn Vấn đang ở trong tổ ong, anh vội vàng đi ra ngoài.
....
"Quý tiên sinh, anh mau rời khỏi đây đi, cẩn thận ong mật chích anh đấy." Một công nhân viên thấy Quý Hòa Hiện xuất hiện thì sợ hết hồn, vội vàng lên tiếng: "Tôi là Tiểu Lưu của phòng quản lý tài sản."
Quý Hòa Hiện giương mắt nhìn, anh nhìn thấy công nhân viên trên thang đã dừng động tác lại rồi mới quay sang nói với Tiểu Lưu của phòng quản lý tài sản: "Không phải tôi đã nói không cần đụng đến tổ ong trên cây này à."
Tiểu Lưu vội la lên: "Ôi, Quý tiên sinh, anh mau mau về nhà đi, nơi này rất nguy hiểm, chờ sau đó tôi sẽ đến cửa giải thích với anh."
Quý Hòa Hiện: "Mảnh rừng này nằm trong phạm vi biệt thự, thuộc về tài sản riêng của tôi, phòng quản lý tài sản muốn động vào đồ bên trong, tôi có quyền từ chối."
"Quý tiên sinh." Tiểu Lưu nói: "Cái tổ ong này càng lúc càng lớn, cứ treo trên cây như thế thật sự quá nguy hiểm, chúng tôi phải suy nghĩ cho sự an toàn của chủ tài sản. Anh ở quanh đây, lỡ đâu bị thương, chúng tôi không thể nào chịu nổi trách nhiệm ấy."
Quý Hòa Hiện: "Tôi từng bị ong mật chích rồi à?"
Tiểu Lưu không nói lời nào.
Quý Hòa Hiện không cho cậu ta từ chối, nói: "Không có sự đồng ý của tôi thì không được phép động vào tổ ong này."
Cuối cùng Tiểu Lưu cũng nói thật: "Quý tiên sinh, chủ nhà ở hướng Tây Bắc biết được chỗ này có một tổ ong lớn, trách cứ phòng quản lý tài sản chúng tôi, nói nếu không diệt tổ ong này thì họ sẽ không yên tâm nổi."
Chúng tôi bị chủ nhà quở trách, không thể không xử lý được." Tiểu Lưu nói: "Huống hồ gì tổ ong này nằm ở đây đã là một nguy hiểm tiềm ẩn lớn, bây giờ chúng nó không khiến ai bị thương, nhưng lỡ đâu có người đi ngang, chúng nó khiến người ta bị thương thì phải làm sao..."
Quý Hòa Hiện nhíu mày nói: "Tôi sẽ xử lý chuyện này, mấy người về trước đi."
Tiểu Lưu khổ sở nói: "Quý tiên sinh..."
Quý Hòa Hiện liếc mắt nhìn cậu ta, lạnh nhạt nói: "Một lời quở trách đã khiến mấy người động vào đồ của tôi mà chưa có sự đồng ý của tôi."
Anh lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại khiếu nại của khu lâm viên: "Nếu đã vậy, vậy tôi cũng thử xem. Không được sự đồng ý của chủ tài sản, đã tự ý động vào đồ của chủ tài sản, lý do khiếu nại này đã đủ rồi chứ?"
- --
Tác giả có lời muốn nói: Vì bạn học Vấn Vấn mà ảnh đế đại nhân đã bảo vệ ong mật rồi ~~