Trở Về Eden

Chương 38: Chương 38




Kể từ thời sinh viên, Dan chưa bao giờ cảm thấy tồi tệ như lúc tỉnh dậy vào sáng sớm sau cuộc dạ hội hôm trước. Miệng đắng nghét và đầu đau như búa bổ. Trời ơi, mới xuẩn ngốc làm sao! Chẳng lẽ mình lại như thế chỉ vì vợ nhảy với người khác hay sao? Dan rên lên một tiếng khi ra khỏi chăn và khó chịu nhìn thấy vẻ hồng hào và hạnh phúc của Stephany lúc này vẫn say ngủ. “Chuyện đúng là vậy – ông nằm nghĩ – Cô ấy thậm chí không đụng đến cái bể sâm banh ấy. Cô ấy không còn nghĩ đến chuyện đó được. Suốt buổi tối cô ấy nhảy. Trong vòng tay của thằng cha Sanders ấy!” Trong lúc tắm và cạo râu, Dan cố gắng xua đi trong mình cảm giác ghen tuông. Nhưng bất chấp những cố gắng anh dũng của ông, nó vẫn cứ bùng lên. Tại sao cô ấy lại nhảy với Sanders nhiều như vậy? Mẹ kiếp, lẽ ra cô ấy không nên nhảy với hắn. Vậy mà còn tỏ vẻ thích thú ra mặt nữa chứ! Dan đủ thông minh để hiểu rằng con quái vật mắt xanh ấy có thể gây ra những gì. Khi quay trở vào buồng ngủ, ông thấy Stephany đang ăn sáng trên giường. Chị chỉ cho phép mình hưởng cái thú ấy sau những cuộc vui đến khuya như hôm qua. Nhìn thấy vợ tươi tỉnh, Dan xỉu xuống. Ông hy vọng rằng chị sẽ tỏ thái độ hối hận và sẽ xin lỗi ông. Ý định dẹp bỏ mối ghen tuông của Dan tan biến.
- Anh không thích cái thằng cha Sanders ấy! – Ông nói.
- Anh ta thì liên quan gì đến đây? – Stephany vờ vĩnh hỏi.
- Liên quan gì? Anh không thích anh ta, thế thôi.
- Tại sao? Chỉ vì anh ta nhảy tuyệt đẹp thôi ư?
- Bởi vì suốt buổi tối, anh ta chỉ nhảy với mỗi mình em!
- À em hiểu rồi. Ra là anh cũng thích nhảy với anh ta chứ gì? Stephany cười khúc khích, vui với lời đùa cợt của mình như một đứa trẻ.
- Em đừng vờ vĩnh nữa, Stephany!
- Thôi được, nói thật lòng em không thể giấu được sự thích thú khi được vui vẻ với hai người đàn ông tuyệt vời. Với Jake Sanders em thấy dễ chịu. Điều đó có gì đáng sợ đâu nhỉ? Stephany đưa tách cà phê lên môi, mắt chăm chăm nhìn chồng.
- Thế em không nghĩ là anh ta nhằm một cái gì đó ở em à?
- Ngược lại. Em moi được một vài điều ở anh ta. Dan thấy một hy vọng le lói:
- Về những điều mà anh ta theo đuổi ở hãng ấy à?Em nói chuyện công việc với anh ta ư?
- Không.
- Về anh ta? – Cơn ghen của Dan bột phát rõ ràng.
- Không.
- Vậy anh không hiểu.Stephany khéo léo phết bơ lên miếng bánh mì và rưới mật ong dại mà chị rất thích lên đấy.“Ôi Dan, – chị nghĩ – Nếu mà em nói với anh rằng câu chuyện đó xoay quanh chính em!” Thấy vẻ buồn khổ của Dan, chị không chịu được nữa.
- Thôi đi Dan. Em đùa anh một tí đấy thôi. Anh quá ham đóng vai một anh chồng ghen tuông nên em không kìm được ý thích vui đùa một chút. Jake Sanders bám lấy em hoàn toàn chỉ vì công việc thôi.
- Thật thế ư?
- Tất nhiên. Anh chẳng việc gì phải ghen. Đối với em, anh là người tốt nhất trên đời, vĩnh viễn như vậy. Chị áp bàn tay ông vào đôi môi dính mật ong của mình: - Xin phép được nói với anh yêu rằng vai Otenlo hoàn toàn không phù hợp với anh – trông anh buồn cười lắm.

Có những thứ còn tồi tệ hơn đoạn kết của một mối tình. Nhưng chúng không nhiều lắm. Thật đau khổ khi phải thừa nhận rằng kẻ mà mình say đắm lại chẳng bao giờ yêu mình. Rằng mình không hề làm anh ta rung động và anh ta chỉ sử dụng mình vì một mối lợi nào đó. Cassy chịu đựng tất cả những điều sỉ nhục mà Jake gây ra cho cô, lâu đến mức độ cô thấy mình hệt như một con chó bị đánh. Rốt cuộc, cô đi đến một ý nghĩ: “Đoạn tuyệt với anh ta như thế còn tốt hơn là chịu đựng tất cả những điều ấy!” Và cô quyết định hành động như vậy để tự cứu mình. Mấy ngày liền Cassy tập trung trong buồng ngủ của mình những gì cô sẽ nói với Jake những lý do chính đáng cho quyết định của mình và sẽ mắng vào mặt y ra sao. Nhưng bao nhiêu sức lực và sự hăm hở cô đã dành hết cho giai đoạn chuẩn bị, thành ra, bài diễn văn buộc tội của cô chẳng còn gì.
- Tất cả kết thúc rồi, Jake – Cô buồn bã nói – Thế là đủ. Tôi không thể gặp anh được nữa.
“Đã mấy tuần nay em chưa gặp anh” – Thâm tâm cô muốn kêu lên như vậy. Cô muốn gào khóc, đập phá tất cả những gì trong tầm với. Nhưng thay vì làm vậy, cô chỉ đứng ở phòng lót, nói những lời giã biệt tầm thường.Mặc dù mới bước ra, mặt Jake vẫn chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên.
- Cassy, cô bé của anh, em vào nhà đi rồi chúng ta sẽ nói về chuyện đó một cách bình tĩnh.– Anh ta nói và âu yếm kéo cô vào mình. – Đứng ở đây không tiện.
- Không! – Cassy giằng ra, tự mình ngạc nhiên về thái độ quyết liệt của mình. – Đối với tôi thế là đủ rồi, Jake. Tôi không đùa đâu.
- Anh buộc phải thừa nhận là anh tiếc. Với em anh rất thích. Có chuyện gì xảy ra vậy?
- Chẳng có chuyện gì cả. Tôi chán đến tận cổ rồi. Rõ ràng là anh không cần những chuyện kể của tôi về Stephany Harper nữa. Theo như tôi hiểu thì bây giờ anh định nghe mọi thứ từ chính bà ta.
- Đừng nghe những lời ngồi lê đôi mách, cô em bướng bỉnh của anh ạ. – Jake nói – Anh chỉ nhảy với bà ta thôi. – Y cố gắng dịu going – Dĩ nhiên em vẫn rất cần cho anh.
- Tất nhiên! Nhưng để làm gì? Để do thám nhà Harper?
- Tại sao bỗng nhiên em lo lắng làm vậy?
- Anh chẳng bao giờ hiểu được đâu. Đơn giản là tôi căm ghét sự phản bội.
- Vậy tại sao em…
- Tôi làm cho anh tất cả những gì anh muốn – Mắt Cassy ánh lên những giọt nước mắt không lăn khỏi mi. Cô nghiến chặt răng. Cô không được để anh ta thấy cô khóc. Cần phải đi thôi.
– Nhưng bây giờ điều đó chẳng có ý nghĩa gì nữa. Tôi đi đây. Vĩnh biệt anh, Jake.Nói vậy nhưng cô sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được anh ta ôm ấp, được nghe anh ta rất ân hận, rằng cô là một cô bé tuyệt vời.
- Tuỳ em – Jake nói giọng bất cần và quay người.
“Nếu bọn đàn bà hiểu rằng chúng tởm lợm đến thế nào khi đóng những bi kịch”. – Anh ta nghĩ. Jake cho rằng sự việc này thật đúng lúc. Giờ đây khi Jilly Stuart đã tỏ rõ thái độ sẽ trở thành bạn cùng cặp với anh ta tại giải vô địch thế giới về tình dục thì anh ta phải cẩn thận, không làm quá sức mình.
“Một – hai. Một – hai” Angelo nghĩ rằng trong mơ anh cũng không thể ra đòn ở nhịp độ như Barney đang giáng vào anh. Vui mừng vì Dennis trở thành ông bầu của mình, Angelo cố gắng gấp đôi và luyện tập hăng hái đến mức Barney phải ngăn lại để anh khỏi dốc hết sức lực. Vậy mà bỗng… Đó thực là một tai hoạ khi Dennis nói với anh rằng tất cả hỏng hết, và anh lại hoàn toàn thuộc về Taylor. Nhưng Dennis thề với Angelo rằng vẫn sẽ cố gắng hết sức để giúp anh như trước.
- Thôi đủ rồi! – Barney nhắc đến lần thứ tư

– Tôi nói là cậu hãy dừng và đi tắm ngay đi. Cậu sẽ kiệt lực nếu cứ tiếp tục tập quá như thế. Người mệt nhoài vì buổi tập kéo dài, Angelo gật đầu và ngừng lại, anh ra khỏi phòng tập, đi theo chiếc hành lang bê tông vắng tanh vào phòng thay quần áo. Anh ngạc nhiên thấy Taylor đang ở đấy.
- Này, Angelo – Y nói
– Tôi có những tin vui cho cậu đây. Tôi đã thoả thuận xong trận đấu nhà nghề đầu tiên của cậu. Cậu sẽ đánh nhau với Eddy King.- Với Eddy King! – Angelo không tin ở tai mình nữa – Anh ta là một trong những võ sĩ mạnh nhất…
- Cho đến thời điểm này! – Taylor nói.
- Vâng. Nhưng tôi sẽ đánh ngã anh ta. Tôi sẽ cho anh ta thấy. Tôi… – Angelo háo hức.
- Đừng chủ quan! – Barney ngăn anh lại.
– Mặc dù Eddy King hơi già đối với quyền anh chuyên nghiệp, nhưng mọi chuyện không phải dễ đâu. Anh ta đã thắng hầu hết trong các trận đấu của mình.
- Nhưng tôi cảm thấy tôi có thể thắng được anh ta – Angelo khăng khăng.
Taylor đưa mắt ra hiệu cho Barney đừng nói gì thêm. Rồi y nhìn thẳng vào mắt Angelo nói:
- Nghe cho rõ đây, cậu nhỏ. Cậu sẽ không đánh ngã Eddy King. Cậu sẽ thua anh ta.Angelo kinh ngạc:.
- Ông không đùa đấy chứ?
- Tôi không đùa – Taylor trả lời nhẹ nhàng.
– Nhất là khi đang nói đến số tiền mà tôi đặt cược.Angelo nuốt nước bọt:
- Vậy thì tôi không đấu đâu, ngài Taylor ạ. Tới không thể đấu như vậy được
- Cậu ta không hiểu, phải không?
– Taylor cười khẩy nhìn Barney
– Nghe đây. Trong thành phố mọi người đều tin rằng cậu có thể đánh ngã được anh ta. Bởi vậy, cậu phải thua và chúng ta sẽ được một số tiền cược rất lớn. Sau đó, tôi lại tổ chức cho cậu một trận đấu khác. Cậu sẽ thắng và mọi chuyện sẽ ổn thoả cả.
- Không được! – Angelo tái mặt nói

– Hoặc tôi đấu một cách trung thực, hoặc thôi.
- Cậu ta là một chàng trai tốt, Barney nhỉ, chỉ có điều còn… thiếu kinh nghiệm quá. Anh nói chuyện với cậu ta đi nhé. Nếu không tôi buộc phải giải thích cho cậu ta hiểu với sự trợ giúp của Chikkie và Jakko.Đứng trên phố Bent State, Dennis chán chường nhìn toà nhà của hãng “Harper Mining” – một toà tháp bê tông và kính. Sau vụ “xì-căng-đan” với Stephany, Dennis “được” nghỉ một tuần để “tu tỉnh lại” – như mẹ anh nói. Anh được lệnh đúng tám giờ sáng ngày thứ hai tuần sau đó phải có mặt tại nhiệm sở. Anh được đặt trước hai con đường; hoặc là làm việc nghiêm túc, hoặc biến.Chưa bao giờ mẹ anh tỏ ra kiên quyết như thế. Thời hạn để thử thách là ba tháng. Trong trường hợp anh không làm việc tốt, dù là con của Stephany Harper, anh cũng sẽ vẫn bị tống cổ ra khỏi hãng với một tuần lương trong túi.Giờ đây anh đang chuẩn bị bước vào toà nhà của hãng để bắt đầu cuộc thử thách của mình. Anh thật khó hình dung mình sẽ xuất hiện trở lại ở hãng như thế nào. Chắc mọi người đều biết số tiền mà anh định đánh cắp khỏi tài khoản của “Tara”, về hình phạt nhục nhã mà mẹ bắt anh chịu. Thôi, cứ thây kệ tất cả. Anh sẽ nghĩ ra được một cái gì đó, sẽ ăn nên làm ra ở London, ở New York… lúc đó rồi mọi người sẽ thấy.Bỗng Dennis nhìn thấy một phụ nữ trẻ đi về phía mình. Cô đi nhanh đầu cúi gằm nên không nhìn thấy anh. Dennis lập tức nhận ra cô ta. Đó là nữ trợ lý của Bill Macmaster. Cô ta tên là gì nhỉ? Hình như là cô Johnes. Còn vài bước nữa là cô sẽ đến chỗ anh. Giờ đây nếu anh có chạy cô cũng sẽ nhìn thấy. Trời ơi, giờ đây bất cứ một cuộc gặp gỡ nào cũng làm Dennis ngượng ngùng. Để tránh cô gái này, Dennis vội vàng đẩy cửa bước vào và chạy vội đến thang máy.Tất cả các thang máy đều chạy ở các tầng cao và mặc dù Dennis giận dữ ấn các nút, chỉ có một chiếc từ từ đi xuống. Dennis điên người. Anh cảm thấy tránh mặt cô Johnes là việc quan trọng nhất trong đời. Nhưng cho đến khi cô đẩy cửa bước vào toà nhà, đi qua phòng lót đến đứng cạnh anh, chiếc thang máy vẫn chưa xuống đến nơi. Nhìn cô gái Dennis lập tức hiểu rằng mình đã hoài hơi sợ sẽ gặp phải ánh mắt giễu cợt hoặc một lời chào đầy ngu ý. Cô gái đắm chìm trong suy tư và hầu như không nhận thấy gì chung quanh. Cô đứng với vẻ thẫn thờ. Trong cô có cái gì đó khiến anh nhớ đến sự tuyệt vọng của mình trong thời gian vừa qua. Bỗng bất ngờ với chính mình, anh cất tiếng.
- Chào cô. Cô gái quay lại nhìn Dennis.
- À, chào anh. Hình như tên anh là Dennis Harper?
- Cô không lầm.
- Tôi cứ nghĩ là anh đi đâu rồi kia đấy, thời gian vừa rồi tôi không trông thấy anh.
- Vâng. Tôi nghỉ một thời gian khá lâu. Mẹ tôi ốm.
- Ồ, vâng. Thật mừng là bà ấy đã khoẻ.Gương mặt cô đã có nét sống động.
- Vâng. Thật may.Dennis cố gắng giấu tâm trạng buồn của mình.Cô gái chăm chú nhìn anh.
- Công việc đôi khi không dễ dàng gì.
- Không dễ dàng? Cô nói việc gì đấy?
– Dennis lập tức cảnh giác.Cô gái đọc được ý nghĩ của Dennis. “Anh ta ngượng vì chuyện cái séc”. Cô bỗng muốn an ủi anh, nói rằng ở hãng, chuyện này ngoài Stephany và Joanna ra chỉ có cô và Tom biết, mà họ không phải là những người bép xép. Nhưng cô lại không muốn để lộ là mình có biết sự việc nhục nhã này.
- Ô không – Cô nói – Tôi chỉ muốn nói là công việc của bà Harper đôi khi thật không dễ dàng.
Họ cùng bước vào buồng thang máy. Sự gần cận trong buồng thang máy chật hẹp như càng làm tăng sự thông cảm giữa họ. Sự có mặt của cô không hiểu sao làm Dennis cảm thấy bình tâm hơn. Anh cố gắng đoán nguyên nhân ánh buồn bã lộ rõ qua ánh mắt và gương mặt cô. Anh rất muốn làm cho nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt dễ thương kia. Hay là thử xem? Anh cảm thấy thang máy chậm lại trước khi dừng. Và đúng lúc hai cánh cửa của nó sắp mở ra, anh nói:
- Xin lỗi cô, tôi còn chưa biết tên cô.Trên gương mặt cô xuất hiện một cái gì giống như nụ cười:
- Cassy.
- Cassy này, có thể cô sẽ cho chuyện này là buồn cười, nhưng không phải bao giờ tới cũng như hôm nay, rồi cô sẽ thấy. Rất có thể cô đã có những dự định thú vị hơn, nhưng… Cô có muốn đi xem trận đấm bốc tối nay với tôi không?
Trong phòng thay quần áo của sân vận động trung tâm, nơi diễn ra các trận đấu quyền anh quan trọng nhất. Barney đang cố gắng ngăn Angelo thôi tập đấm một mình trước trận đấu.- Bình tĩnh, cậu bé. Phong độ của cậu rất tốt. Mọi việc sẽ tốt đẹp. Bỗng có tiếng gõ cửa. “Chỉ mong đó không phải là Taylor. Ai cũng được ngoài Taylor.” Angelo nghĩ.
- Angelo! Mọi việc ổn cả chứ, bạn của tôi?
- Dennis!
– Angelo đưa cả hai tay choàng lấy bạn như một con gấu.

- Khẽ thôi, khẽ thôi. Tớ có phải là địch thủ của cậu đâu. Hãy tiết kiệm sức để dành cho Eddy King.Angelo mỉm cười ngượng ngập. Dennis trở ra cửa.
- Angelo, tớ muốn giới thiệu cậu với…
- Cassy Johnes
– Cô gái nói khi Dennis kéo cô vào phòng.
- Cô ấy là một người hâm mộ cậu thực sự – Dennis vui vẻ nói
– Cô ấy vừa đặt cược vào cậu năm đôla. Angelo đỏ mặt.
- Có lẽ cô nên tiết kiệm tiền của mình là hơn – Anh nói khẽ.
- Sao lại thế! Cậu sẽ cho anh ta “nốc ao”.“Đã đến lúc nên ra khỏi đây”, Cassy nghĩ. Dennis đang say sưa nên không nhận thấy những lời tán dương của mình làm bạn ngượng ngùng như thế nào.
- Chúc anh thắng lợi, Angelo – Cô nói và khoác tay Dennis.
Tiếng ồn ào trong đám đông chuyển thành tiếng gào thét khi hai võ sĩ xuất hiện và cúi đầu chào tứ phía.
- Đấy, đối thủ của Angelo đấy! – Dennis nói vẻ kích động, tay chỉ một người gân guốc, da ngăm ngăm đang nhảy nhảy giữa một đám huấn luyện viên và người hâm mộ. Mặc dù King nhiều tuổi hơn Angelo nhiều nhưng trông anh ta vẫn tràn trề sinh lực. Mắt anh ta long lên và tay tung ra những quả đấm vào khoảng không. So với anh ta, Angelo có vẻ non nớt. Lần đầu tiên từ lúc biết về trận đấu này, trong người Dennis có cái gì đó thắt lại trước một tình cảm lo âu.- … Và một trong những võ sĩ mạnh nhất – Eddy King! – Giọng bình luận viên cất cao. Còn bên kia võ đài là võ sĩ lần đầu tiên thử sức trong một trận đấu chuyên nghiệp, con cưng của công chúng Ý ở Sydney – Angelo Vitale!Trước khi Cassy kịp định thần, trận đấu đã bắt đầu.Ngay đợt tiến công ác liệt đầu tiên của Eddy King đã làm cho người xem phấn khích. Vài giây sau, Cassy không còn đủ can đảm để nhìn cảnh tượng diễn ra trên võ đài. Nhưng cô không làm sao thoát khỏi giọng nói cuồng nhiệt của bình luận viên đang nói với những đòn đánh bạo liệt:
- Chúng ta đang chứng kiến một trận đấu cực kỳ hấp dẫn, King tiến công rất khốc liệt. Và… những giọt máu đầu tiên đã chảy. Vitale bị rách mày. Ô, một cú đấm bất ngờ tay phải của King. Anh hoàn toàn áp đảo võ sĩ người Ý. Trận đấu chắc sẽ không kéo dài.
- Angelo, cố lên! – Dennis kêu lên tuyệt vọng.Cassy lấy can đảm nhìn lên võ đài. Angelo chỉ cách đối thủ có nửa bước. King nhanh nhẹn ra đòn. Anh ta hầu như chưa việc gì. Sức mạnh và tốc độ của King dường như ngoài sức tưởng tượng.
- Sao anh nói với em là anh ta đã có tuổi và mất phong độ rồi cơ mà!
– Cô thì thào vào tai Dennis.
- Ừ – Anh trả lời vẻ lo lắng
– Hình như anh nhầm.Sân vận động bỗng gầm lên.
- Nốc ao!
– Bình luận viên kêu lên phấn khích
– Cú đấm tay phải của Eddy King đã trúng hàm đối thủ. Vitale ngã gục…Đối với Cassy, một người chưa hề xem quyền Anh, đây là một cơn ác mộng khủng khiếp. Nó làm cô nhớ đến cảnh tượng đấu bò. Eddy King là võ sĩ đấu bò đang đâm chém, hành hạ Angelo. Angelo đau đớn hệt như con bò trọng thương. Cô không dám nhìn nữa. Sau hai hiệp đầu, Dennis cũng nhìn xuống chân mình. Họ không nhìn thấy thời điểm mà King, giống như một cái đầu máy hơi nước xả hết hơi, bỗng kiệt lực. Họ cũng không nhìn thấy hai cú đấm kết hợp mà Angelo thu hết sức lực dồn vào đấy đánh trúng hàm King. Những tiếng gào thét điên cuồng của người xem khiến họ phải đưa mắt nhìn lên đúng vào lúc King, giống như cái cây to bị đau, từ từ ngã ngửa ra. Đầu anh ta đập mạnh xuống sàn đấu. Một tiếng kịch choáng người vang lên. King không đứng dậy được nữa.Dennis và Cassy là những người đầu tiên lao lên võ đài để chúc mừng Angelo sau khi King không phản ứng tiếng đếm của trọng tài và được đưa vào trong. Cuộc vui chúc mừng chiến thắng, bắt đầu bằng chai sâm banh mở trên võ đài được tiếp tục trong phòng thể thao suốt đêm hôm đó. Nhiều người ngạc nhiên trước sự vắng mặt của Taylor.
Họ vui vẻ cho đến khi một võ sĩ đến tập vào buổi sáng thông báo cho họ biết rằng Eddy King đã chết trên bàn mổ vì chấn thương sọ não khi đập đầu xuống sàn sau hai cú đấm trời giáng của Angelo.