Trở Về Từ Thế Giới Thần Ma

Chương 3: Cú Rơi Ngàn Cân!





Sở Hạo Vũ cầm theo số tiền mượn từ chỗ Lý Mộc Uyển, đi đổi một bộ quần áo và làm lại một kiểu tóc mới.

Với áo sơ mi trắng đơn giản và quần jean màu xanh xám, trông Sở Hạo Vũ không khác gì một người bình thường.

Mấy ngày nay, anh tìm kiếm gần như khắp mọi ngõ ngách của thành phố Tân Hải.

Ngay cả căn nhà thuê năm đó, anh cũng điều tra một lượt, nhưng đáng tiếc là vẫn không có chút tung tích gì của em gái Sở Giai Kỳ.

Đôi khi có một số việc không thể hấp tấp được, mà chỉ có thể làm từ từ.

Việc tìm kiếm một mình là có hạn, Sở Hạo Vũ đành tập trung vào việc khôi phục tu vi của mình.

Về phần Lý Mộc Uyển, hai người chỉ là không có duyên với nhau.

Sở Hạo Vũ từng nghĩ đến việc nhờ Lý Mộc Uyển đi tìm em gái mình.

Tuy nhiên...!từ thái độ của Lý Mộc Uyển ngày hôm đó có thể thấy, tình cảm giữa con người với nhau vừa bền vững nhưng cũng vừa mong manh.

“Có thể cho tôi xem tượng Quan Âm này được không?”, lúc này, Sở Hạo Vũ nói với người chủ cửa hàng đang quay mặt ra đường.

Mấy ngày nay, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, anh sẽ tới khu phố đồ cổ này, sau đó tìm kiếm những đồ vật có mang theo linh khí.

Chỉ đáng tiếc là, mấy ngày nay anh chỉ tìm được hai ba món đồ.


Hơn nữa, linh khí ẩn chứa trong đó lại ít đến đáng thương, thậm chí còn không bằng một nửa miếng ngọc mà Lý Mộc Uyển đeo trên ngực ngày hôm đó.

Nhưng may mắn thay, số linh khí này đã đủ để bắt đầu vận hành Tử Dương Bất Diệt Quyết.

Xương và máu thịt của cơ thể anh cũng dần dần trở nên trong suốt và nhẵn mịn.

“Được thôi, nhưng cậu thanh niên này, tay của cậu khá đẹp đấy”, người chủ cửa hàng khen ngợi, nhìn thấy bàn tay của Sở Hạo Vũ với xương ngón tay thẳng và khỏe, lại dài hơn so với những người khác một chút, ông ta tự nhiên muốn nhìn lâu hơn.

Người chủ cửa hàng làm về đồ cổ, nên cũng có hiểu biết ít nhiều.

Ông ta từng nhìn thấy một vài người đàn ông có bàn tay tương tự như của Sở Hạo Vũ.

Sở Hạo Vũ bỏ ngoài tai lời nói của người chủ cửa hàng, anh chỉ chuyên tâm vào bức tượng Quan Âm trên tay.

“Haizz...”, trong lòng anh thầm thở dài, chỉ có một chút xíu linh khí, còn không đủ nhét kẽ răng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết sẽ phải mất bao lâu nữa anh mới có thể khôi phục được tu vi.

“Tiểu Tần, lần này ông đã sơ suất rồi.

Tay của cậu thanh niên này, có lẽ không chỉ là đẹp thôi đâu”, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói già nua, Sở Hạo Vũ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một ông cụ đang đứng ở sau lưng anh.

Mặc dù trông có vẻ già nua, nhưng ông cụ mặc một bộ đồ thời nhà Đường màu đỏ hoàng gia, họa tiết rồng màu xanh và màu vàng uốn lượn từ vạt áo bên dưới hướng thẳng lên đến phần cổ áo.

Từ cách ăn mặc có thể thấy ông cụ không phải người thường.

Theo sau ở bên trái và bên phải cụ ấy là một đôi nam nữ.

“Ông Trương, ngọn gió nào đưa ông đến đây thế, tôi đi pha trà cho ông, ông cứ xem tự nhiên nhé”, nhìn thấy ông cụ, người chủ cửa hàng lập tức chào hỏi ân cần.

Ông cụ phất tay, đi theo sau lưng Sở Hạo Vũ, rồi bắt đầu quát sát.

“Ông nội, ông có thích tượng Quan Âm này không?”, cô gái đi theo ông cụ lên tiếng hỏi.

Ông cụ luôn thích sưu tầm những thứ hơi cổ điển.

Cho dù mấy năm nay cơ thể hơi bất tiện, ông cụ cũng muốn dành thời gian mua sắm bảo vật ở phố đồ cổ để nuôi dưỡng sở thích của mình.

Mỗi khi ông cụ ra ngoài, người trong nhà không yên tâm để cụ ấy đi một mình, nên luôn cho vài đứa cháu đi theo.

Ông cụ mặc trang phục thời nhà Đường không gật đầu, mà cũng không lắc đầu, ánh mắt vẫn đang nhìn về phía Sở Hạo Vũ.

Trong mắt cô gái, có lẽ ông cụ đã nhìn trúng tượng Quan Âm trong tay Sở Hạo Vũ, cô ấy liền chủ động tiến lên một bước để lấy lại.

“Không mua thì đừng nhìn, đến lúc làm hỏng, anh không đền nổi đâu”, cô gái cố ý cao giọng, lời nói dần dần trở nên cứng rắn, cô ấy vừa nói vừa giơ tay về phía Sở Hạo Vũ.

Sở Hạo Vũ không thèm để ý tới đối phương, mà chỉ tập trung quan sát tượng Quan Âm sau khi anh đã hấp thụ xong linh khí trong đó.


Anh muốn tìm thấy thêm nhiều dấu vết hơn.

Dù sao thì linh khí trong tượng đá cũng không phải là có sẵn.

Có lẽ là có một người tu hành nào đó đã truyền linh khí vào trong đó.

“Sao anh không nói gì cả vậy, anh bị câm hả?”, cô gái hất cằm lên rồi nhìn Sở Hạo Vũ với vẻ bất mãn.

Bắt đầu từ lúc bọn họ bước vào, Sở Hạo Vũ chỉ nhìn lướt qua ông nội cô ấy, chứ chưa từng nhìn đến cô ấy.

Điều này khiến cô ấy hơi kinh ngạc.

“Này, nói gì đi chứ, nếu anh không nói gì thì tôi sẽ tự lấy đấy nhé”, cô gái nói với vẻ tức giận, rồi đưa tay ra, định giật lấy tượng Quan Âm trong tay Sở Hạo Vũ.

“Không được hỗn xược! Tiểu Khả!” ông cụ mặc trang phục thời nhà Đường vội vàng lên tiếng, có lẽ là bởi vì nóng vội quá, mà hơi thở cụ ấy đột nhiên trở nên rối loạn.

Khụ! Khụ! Khụ!
Ông cụ ho dữ dội, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.

Cô gái đã nắm chắc một trăm phần trăm có thể giật được tượng Quan Âm trên tay đối phương.

Nhưng ngay lúc bàn tay sắp chạm được bức tượng, cơ thể Sở Hạo Vũ khẽ dịch sang một bên, khiến cô ấy chỉ có thể bắt lấy khoảng không.

“Hả?”, nhìn thấy cảnh này, ông cụ mặc trang phục thời nhà Đường sững sờ, trong mắt ông cụ lóe lên một thứ ánh sáng kỳ dị.

“Bộ pháp này, vai và hông, khuỷu tay và đầu gối, bàn tay và bàn chân đều phải phối hợp nhịp nhàng với nhau...”
Ông cụ không khỏi lẩm bẩm, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn rất nhiều.

Mỗi một lần đều chỉ thiếu nửa centimet thôi là đã có thể chạm vào cơ thể của cậu thanh niên này.

Nhưng khoảng cách nửa centimet như vậy, lại chẳng khác gì một con sông!
Cụ ấy đã tận mắt chứng kiến cháu gái Trương Khả lớn lên, mặc dù nhà họ Trương chỉ thông thạo quyền cước, nhưng động tác tay vừa rồi của Trương Khả cũng đã từng được dùng để đấu với rất nhiều danh gia Tây Bắc, có thể dùng nó để thể hiện bản lĩnh trước mặt họ.

Cho dù là vậy, nhưng ngay cả góc áo của Sở Hạo Vũ mà cô ấy cũng không chạm vào được.

“Đủ rồi, Tiểu Khả mau dừng tay!”, trong số đám con cháu, ông cụ yêu thương đứa cháu gái này nhất.

Có lẽ là do quá được yêu chiều nên đã khiến tính cách cô ấy trở nên rất kiêu ngạo.

Xem ra có những lúc cũng cần phải dạy dỗ nghiêm khắc một phen mới được.

Ông cụ lắc đầu với vẻ bất lực.

“Cuối cùng cũng giật được rồi”, ngay khi ông cụ vừa dứt lời, cô gái cảm thấy lòng bàn tay mình hơi dừng lại, ngay lập tức vui vẻ ra mặt.

Tuy nhiên, chưa kịp vui mừng được nửa giây, sắc mặt cô ấy đã trở nên khó coi.


Bởi vì cô ấy không giật được tượng Quan Âm trong tay Sở Hạo Vũ, mà là...!
Tay trái Sở Hạo Vũ đưa ra bóp lấy cổ tay cô gái, anh đưa tay lên cao mà sắc mặt không chút thay đổi.

Cô gái không kịp phản ứng, cả người đã bị nhấc lên giữa không trung.

Không để cô ấy có thời gian suy nghĩ.

Tiếp theo Sở Hạo Vũ thuận thế ném thẳng xuống.

Cú rơi ngàn cân!
Bịch!
Cái mông chắc nịch của cô ấy đụng phải mặt sàn cứng ngắc, sắc mặt cô ấy ngay lập tức trở nên tái mét, toàn thân ớn lạnh.

“Ui...!A...”
Để tránh thêm xấu mặt, cô ấy run rẩy đứng lên.

Trương Khả gần như khó có thể khép chân lại, từ bắp đùi đến toàn bộ mông cô ấy đều đã tê dại.

Ông cụ trợn mắt há mồm.

Thằng nhóc này ra tay thật sự tàn nhẫn.

Đây là lần đầu tiên cụ ấy chứng kiến cháu gái nhà mình phải chịu thiệt thòi lớn đến như vậy.

Nghĩ lại cũng phải, phần lớn những người trong các gia tộc so chiêu với Tiểu Khả vì ngại đắc tội với cụ ấy mà phần nhiều đều không dám thẳng tay.

Ông cụ nhìn chằm chằm vào đứa cháu gái của mình một lúc lâu với ánh mắt kỳ lạ.

Cũng may, vẫn có thể đứng dậy chứ chưa bị tổn thương gì đến xương cốt.

Khụ khụ, e là hai khối thịt mềm kia sẽ đau lắm đây...!
“Cái mông của tôi, ôi chao, anh Lý...!Mau trả thù cho tôi!”, Trương Khả nghiến răng nghiến lợi nói với người đàn ông đi bên cạnh.

“Chờ đã, dừng tay, không được kích động!”, vừa nghe thấy vậy, ông cụ vội vàng ngăn cản không cho người đàn ông bên cạnh ra tay.

Đáng tiếc là vẫn chậm một bước.