Bên dưới bức tường phía sau ghế sô pha vậy mà còn có một cái hang nhỏ, vừa hay có thể để cho một người bò qua. Tình huống trước đó quá nguy hiểm, Sở Nhược không có phát hiện phía sau giấy dán tường còn có ẩn giấu một kiểu huyền cơ*
*Huyền cơ: Việc mầu nhiệm, khó hiểu, do Trời sắp đặt.
Sở Nhược bị kéo về sau, cô quay đầu lại nhìn, đôi mắt trừng to, vội lui về sau vài bước.
Đối với loại vẻ sợ hãi này của Sở Nhược, Hòe cảm thấy rất bất mãn.
Sở Nhược nhìn thấy đôi mắt âm u của Hòe, nụ cười của anh rét lạnh, “Đại tiểu thư, sao em lại ở đây?”
Tiêu đời! Hòe lại tức giận rồi.
“Còn anh thì sao? Sao anh lại ở đây?”
Hòe ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của Sở Nhược, trong đôi mắt toát ra ý lạnh, “Bởi vì em ở đây.”
Hòe tiến lại gần cô, dùng ngón trỏ khẩy cằm cô lên, “Nếu như đại tiểu thư cho rằng chạy đến phòng của Sở Nghiên, thì có thể khiến tôi không tìm thấy tung tích. Vậy thì đại tiểu thư lầm to rồi. Nhà họ Trạch là nơi tôi quen thuộc nhất, cho dù em trốn ở góc kẹt nào, tôi cũng sẽ tìm thấy em.”
Đối mặt với sự tiếp cận của Hòe, Sở Nhược không còn đường lui, thân thể dán lên tường, nhìn thẳng vào đôi mắt quá đỗi đẹp đẽ của anh.
Hòe nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, thật sự giống như một chú sói để lộ ra răng nanh trắng tinh sắp nuốt chửng cô.
“Đại tiểu thư, không phải tôi đã từng nói em muốn làm gì cũng được, ngoài việc trốn thoát tôi sao? Bây giờ tôi nên trừng phạt em thế nào đây?” Hòe mơn trớn trên da thịt của cô, một phát cắn lên đôi môi của cô, gặm mút cánh môi dưới của cô.
“Đau quá!” Sở Nhược nhắm chặt mắt, đẩy anh ra, bịt miệng lại, sợ rằng lại lần nữa bị tập kích.
Hòe hé răng mỉm cười, “Không đau làm sao em nhớ được kia chứ?”
Đôi mắt Sở Nhược ngập nước lườm anh, trong đáy mắt ngập tràn vẻ tủi thân, càng khiến trái tim của anh nảy sinh ý nghĩ muốn ức hiếp cô.
Hòe hôn lên đôi môi của cô, chậm rãi cởi quần áo trên người cô, hôn xuống bầu vú của cô, răng hàm ngậm lấy thịt vú của cô, đầu lưỡi chơi đùa phía bên trên, linh hoạt vẽ vài vòng trên bầu vú, cả bầu vú đều bị ngậm vào miệng, chậc chậc liếm mút.
Mắt thấy có một cái đầu đen thui vùi vào trước ngực mình, há miệng liếm mút bầu vú, Sở Nhược vừa xấu hổ vừa bất an. Dù sao thì làm loại chuyện này trong phòng của Sở Nghiên, bên tai còn thấp thoáng nghe thấy tiếng thở dốc của Sở Nghiên, càng thêm kinh khủng. Cô muốn đẩy Hòe ra, ai biết được Hòe túm lấy đôi tay đang giãy giụa của cô.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm ấy hàm chứa tia hung ác nham hiểm, ngữ khí mang đầy cảnh cáo, “Đại tiểu thư, nếu như còn không nghe lời, tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Sở Nhược từ bỏ việc chống cự, cô biết Hòe trước giờ luôn nói được làm được.
Hòe nâng một chân cô lên, kéo quần lót của cô xuống, đầu ngón tay cắm vào không chút dự báo, khiến cho tiểu huyệt của cô thình lình co rút, ngậm chặt ngón tay của anh.
“Đừng mà…” Cảm giác bị vật lạ xâm phạm khiến cô cảm thấy sợ hãi, hơn nữa tiểu huyệt cũng không dễ chịu.
Một ngón tay của Hòe chậm rãi cắm rút tới lui, vuốt ve âm đế của cô, mật huyệt dần dần trào ra như thủy triều, hoa đế cũng trở nên sưng trướng, toàn bộ cơ thể nóng bừng.
Sở Nhược cảm thấy sợ hãi khi thân thể của cô dần biến hóa, giọng nói mang theo tiếng khóc, “Đừng mà…”
Hòe rút ngón tay ra, “Ướt rồi! Em xem trên găng tay chỗ nào cũng dính đầy mật dịch của em này!”
Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Hòe, mặt của Sở Nhược càng đỏ hơn, cô phát cáu phủ nhận nói: “Mới không phải!”
Âm cuối của Hòe kéo lên cao, vê nắn hoa đế của cô, “Vậy sao? Chỗ này của em sao lại trở nên sưng trướng thế? Chân của em sao lại run rẩy thế kia? Đại tiểu thư?”
Cơ thể rất nóng, cô cũng muốn được thỏa mãn, không khỏi nhớ lại chuyện ngón tay của Hòe tăng tốc cắm rút, đưa cô đến cao trào.
“Rất muốn đúng không!” Giọng nói của Hòe cứ như thể tiếng nói của ác ma.
Sở Nhược không biết giọng nói của cô nghe yếu kém biết bao.
Hòe cụp mắt, bỏ qua việc chà đạp âm đế của cô, “Vậy sao?”
Thời điểm Sở Nhược cảm thấy trống rỗng bởi vì Hòe buông tha cho cô, một thứ lạnh lẽo cắm sâu vào trong hoa huy*t của cô, Sở Nhược kinh hãi hét một tiếng.
Hòe bịt miệng cô lại, “Suỵt! Đại tiểu thư chắc em không muốn bị phát hiện đâu nhỉ!”
Sở Nhược hướng mắt nhìn xuống, mới phát hiện một cây gậy thủy tinh trong suốt bị Hòe cắm vào trong tiểu huyệt, Hòe đẩy phần đáy của cây gậy thủy tinh, từng chút từng chút khiến tiểu huyệt của Sở Nhược nuốt vào trong.
Nhìn chăm chú cảnh tượng này không chỉ kích thích về thị giác mà còn kích thích cả tâm hồn. Cảm giác lạnh lẽo của cây gậy thủy tinh kích thích tiểu huyệt của cô, cô muốn trốn chạy, nhưng Hòe lại hoàn toàn khống chế cơ thể của cô, nâng một chân cô lên, cả người tựa lên vách tường, không còn chỗ để trốn chạy.
Sở Nhược nước mắt tràn mi, cánh môi đang run rẩy, “Đừng….lạnh!”
Hòe bắt đầu cắm rút, cây gậy thủy tinh lạnh băng cọ xát tiểu huyệt của cô, dần dần chuyển thành nóng bỏng. Hòe vừa cắm rút, vừa ngậm đầu v* của cô vào miệng liếm mút, cảm giác khô nóng tê dại hết thảy dâng lên. Ý thức của Sở Nhược dần dần bị dục vọng nuốt chửng, cô mấp máy đôi môi, không biết đang nói những gì, ý thức trở nên không tỉnh táo, cô cảm thấy rất bất an, chỉ có thể bám chặt lấy vai của Hòe, nhỏ giọng thở dốc.
“Quá nhanh rồi a…!”
Hòe chèn ép âm đế của cô, kích thích cặp đỉnh núi của cô, đầu lưỡi đánh bừa trên đầu v*, còn cố ý dùng cây gậy thủy tinh liên tục đâm chọc vào một điểm nhô lên bên trong hoa huy*t, ba điểm bị giày vò cùng một lúc. Ngay lập tức đầu óc trống không một mảnh, há miệng thở dốc, hoa mật óng ánh ồ ạt chảy ra, muốn ngừng cũng không ngừng được.
“Đại tiểu thư, đừng trốn thoát khỏi tôi có được không!” Trong lúc ý thức mông lung, giọng nói cả Hòe nghe sao bất lực đến thế.