Về đến chung cư Ô Lập Na không ngừng thở phào nhẹ nhõm Ảnh Quân nhìn mà cảm thấy buồn cười, anh khẽ đưa tay xoa đầu cô.
_ Em làm gì mà thở dữ vậy ?
Ô Lập Na hờ hững hất tay anh sau đó khẽ lườm quýt lấy anh một cái.
_ Mụ dì ghẻ của anh trông thật đáng sợ ngay cả khi nói chuyện dường như muốn nuốt chửng luôn cả tôi
Vừa nói Ô Lập Na vừa làm hành động mà Thôi Liên Tuyết đã làm, Ảnh Quân chỉ có thể lắc đầu cười ngao ngán, người phụ nữ này thế mà cũng có bộ mặt nghịch ngợm như thế này.
Màn đêm buông xuống, Ô Lập Na nằm ngoan ngoãn trong lòng Ảnh Quân nhưng không ngờ bàn tay thô ráp của anh lại di chuyển đến cặp mông tròn trịa của cô mà nhào nắn đủ điều.
_ Xem ra thì chúng ta cũng cần có một mối quan hệ, một là tình yêu hai là tình dục em thích cái nào hơn ?
Ở trong lòng Ảnh Quân cô bất ngờ bần thần bật dậy. Cô trong chốc lát rơi vào trầm ngâm không biết đang nghĩ gì, Ảnh Quân thấy cô hơi im lặng hồi lâu thì đột nhiên khẽ nhếch môi cười khẩy.
Anh túm lấy người Ô Lập Na lần nữa ôm chặt vào trong lòng, giọng nói thâm trầm vang lên.
_ Thôi bỏ đi
Trong phút chốc căn phòng trở nên yên án đến lạ thường, cảm giác không được tự nhiên nên Ô Lập Na miễn cưỡng phá vỡ đi sự yên tĩnh này.
_ Ảnh Quân, tôi rất tò mò về chuyện quá khứ của anh khi phải sống chung mái nhà với Thôi Liên Tuyết
_ Em thật sự muốn biết ?
Ô Lập Na điên cuồng gật đầu, con người Thôi Liên Tuyết chỉ mới gặp lần đầu đã khiến cô có cảm giác bà ta không hề đơn giản, tâm cơ độc đoán cô có thể nhận ra con người bà ta luôn bất chấp thủ đoạn âm mưu quỷ kế xảo quyệt rất phù hợp với vai mẹ kế Thôi Liên Tuyết.
Hít hơi thở thật sâu Ảnh Quân cảm nhận từng nhịp đập của con tim giữa anh và cô, vòng tay đang ôm lấy Ô Lập Na bất chợt anh ôm siết chặt hơn.
_ Trước kia Thôi Liên Tuyết từng là ý ta nhỏ bé đi theo cạnh mẹ tôi để chăm sóc bệnh tình cho bà ấy. Nhưng không bao lâu thì mẹ tôi mất, ba tôi vì lỡ lầm nên đã khiến cho Thôi Liên Tuyết mang thai, ông ta vì danh tiếng của Ảnh Gia nên chấp nhận cho Thôi Liên Tuyết một danh phận đàng hoàng, tôi lúc đó chỉ là đứa trẻ sáu tuổi đã phải mắc bệnh vô cảm
Đối với Ảnh Quân anh 'bệnh vô cảm' đó không chỉ đơn thuần trên giường mà thực chất là tình trạng chai sạn của tâm hồn của đứa trẻ sáu tuổi. Lúc lớn dần anh luôn mang bộ mặt thờ ơ, lạnh đạm trước những gì diễn ra xung quanh anh.
Nghe mồn một từng câu chuyện của Ảnh Quân nước mắt Ô Lập Na không thể nào kiềm chế được mà âm thầm rơi xuống, thật không ngờ một con người vững chãi nắm giữ nền móng kinh tế Lạc Thành như Ảnh Quân mà phải trải qua những chuyện đau thương trong quá khứ, cô biết 'bệnh vô cảm' đó không hề làm cho con người đau đớn hay chết đi về thể xác nhưng lại làm trái tim và tâm hồn chết dần trong sự lạnh lẽo.
Ô Lập Na giờ trong lúc này không biết nên dùng biểu hiện gì cho anh nhưng cô cảm thấy rất đau lòng. Ảnh Quân khẽ cười lạnh, anh hơi cúi rạp người xuống mắt thấy hốc mắt Ô Lập Na đỏ ửng thì không khỏi đau lòng khẽ đưa tay lau đi nước mắt cho cô
_ Có phải em là đang thương hại tôi đúng không ?
_ Không hề
Cô nhất thời phản ứng kịch liệt nhưng sau đó cảm thấy quá lố đành ngoan ngoãn nằm im trong lòng Ảnh Quân.
_ Ừ, đối với tôi mà nói cái chết không phải là điều mất mát lớn nhất trong cuộc đời, mà sự mất mát lớn nhất là tôi đã để tâm hồn tàn lụi ngay khi đang sống, trong lúc tôi tưởng chừng sẽ mặc kệ với cả thế giới nhưng bỗng nhiên một cô gái xuất hiện và đem đến cho tôi một cảm giác lạ thường mà trước kia chưa từng có
Một cô gái ? Ô Lập Na nghe mà cảm thấy hơi chạnh lòng có một chút gì đó trong tim nhói đau nhưng sau đó cô lập tức bác bỏ ngay. Nghĩ lại cuộc đời bất hạnh của cô không khác gì Ảnh Quân là bao, Ô Lập Na cô vốn là trẻ mồ côi.
_ Này Ảnh Quân ? thật ra thì tôi cũng có cuộc sống bất hạnh không khác gì anh, tôi vốn là đứa trẻ thảm thương bị ba mẹ bỏ rơi
_ Ừ, điều này tôi biết
Cô thoáng chốc kinh ngạc nhưng rồi không biểu hiện gì thêm, Ô Lập Na từng là trẻ mồ côi cho đến khi lên ba tuổi cô được gia đình họ Cẩm nhận về nuôi, sau nhiều năm nuôi nấng gia đình họ Cẩm đưa cô sang nước ngoài du học và sinh sống tại đó nhưng chưa được bao lâu thì cô bị tai nạn xe cộ và mất đi kí ức, toàn bộ sự việc cô đều nghe gia đình họ Cẩm kể lại mà thôi chứ cô không hề nhớ bất cứ thứ gì trong quá khứ, chỉ là trong lòng cô luôn có một chút mất mát nhưng không hiểu đó là gì.
Ảnh Quân im lặng không nói gì nhưng tai vẫn thao tác lắng nghe từng lời từng câu của Ô Lập Na, trong lòng anh bỗng chốc hơi chạnh lòng khi cô không nhớ ra bất cứ thứ gì nhất là khoảng thời gian giữa anh và cô bên nhau, nhưng nhiều nhất vẫn là chua xót cho cô.
Bất thình lình Ảnh Quân nắm chặt lấy tay Ô Lập Na, trong phút chốc gương mặt yêu nghiệt của anh thoáng ửng đỏ, cố gắng hít thở thật sâu chỉnh lại tâm tình rồi mới nghiêm túc lên tiếng.
_ Ô Lập Na ? tôi thích em ! muốn ngày nào cũng gặp em và nắm lấy tay em như thế này
Thoáng chốc cơ thể Ô Lập Na cứng ngắc cô há hốc mồm kinh ngạc, chuyện gì đang xảy ra với Ảnh Quân vậy ? anh như thế là đang tỏ tình trực tiếp với cô sao ? nhưng có quá đột ngột rồi không, Ô Lập Na khẽ ho một tiếng sau đó lên tiếng.
_ Khụ ! này Ảnh Quân, anh thôi giỡn với bộ mặt tỉnh bơ đó giùm cái được không, tôi mém nghẹt thở đấy
Ảnh Quân nhất thời không hài lòng với biểu cảm này của cô, anh thẳng thừng đặt tay Ô Lập Na vào ngực trái của mình lần nữa nghiêm túc nói.
_ Tôi không giỡn, tôi vốn định chờ cho em tự nhận ra cho nên cứ kìm nén lại tình cảm của mình nhưng giờ tôi không thể đợi được nữa, Na Na ! tình cảm của tôi dành cho em, em thật sự không cảm nhận được chút nào sao ?
Thình Thịch ! Thình Thịch !!!
Không những trái tim của Ảnh Quân đập mà cả trái tim cô cũng như thế, giờ đây cô mới cảm nhận được sự mê hoặc thể xác, tâm hồn và cả tình yêu của Ảnh Quân. Nhưng cô đang có một chút do dự khi đồng ý quá nhanh.
_ Nhưng...nhưng quá nhanh rồi không ? tôi chưa chắc chắn về cảm xúc của mình
Suỵt !
Ảnh Quân đưa ngón trỏ chặn ngang trên môi Ô Lập Na, anh không thể để cô nói thêm bất cứ điều gì nữa vì dường như anh sợ cô sẽ từ chối anh lần hai.
_ Không được từ chối tôi
Ô Lập Na khẽ đẩy ngón tay Ảnh Quân ra sau đó tặc lưỡi một cái, cô còn chưa đưa ra câu trả lời mà anh đã vội vàng không cho cô nói nhưng khi nhận ra ánh mắt lo sợ của anh khiến cô thoáng chốc nhũn lòng ngay lập tức.
_ Ảnh Quân, tôi không có từ chối anh mà là đang xác định tình cảm. Thật ra trong thời gian qua tôi đã có cảm tình với anh nhưng vì lúc đó tôi ngu ngơ có cảm giác tội lỗi với Tần Tư Truy nên mới gạt bỏ nó qua một bên, bây giờ thì...
_ Thì sao ? đừng ấp úng em mau nói nhanh đi
Trái tim của Ảnh Quân càng trở nên kích động và hồi hộp khi Ô Lập Na đang trong ấp úng, anh cũng nhất thời hối thúc.
_ Bây giờ, em đã đón nhận tình cảm mộc mạc mà không một chút lãng mạn nào của anh, Ảnh Quân !