Trời Sinh Thích Em

Chương 46: Chương 46




Phòng khách vốn đang yên tĩnh, theo câu nói bất thình lình này của Kỷ Minh Nguyệt, lập tức đóng băng.

Chúc Cầm đang cảm thấy không vui vẻ gì, cùng với Kỷ Phong đang nỗ lực trở thành người hòa giải, đều thay đổi biểu tình.
Kỷ Hoài nhìn người này, lại nhìn người kia, càng nhìn càng cảm thấy như đang đứng giữa chiến trường gió thổi bụi bay, thực sự không phải thứ mà người đẳng cấp thấp như mình có thể đỡ được.

Cậu nuốt nước miếng, đang định tìm lý do chạy trốn thì bị mẹ nắm lấy áo.

Mẹ không hề nói lời nào, chỉ nhàn nhạt nhìn Kỷ Hoài với ánh mắt “ngoan ngoãn ngồi xuống cho mẹ”, Kỷ Hoài lập tức ngồi thẳng, muốn động cũng không dám.

Huhuhu, cậu thật thảm, Kỷ Hoài là người thảm nhất thế giới.
Chỉ có Tạ Vân Trì, từ đáy mắt dâng lên sự vui mừng khôn xiết, con ngươi vốn dĩ trầm tĩnh như nước trong nháy mắt như bị thứ gì đó đốt lửa, rực rỡ lấp lánh.
Kỷ Phong đứng lên, sắc mặt không hề vui vẻ.
Cũng không biết vì cái gì, rõ ràng vừa rồi còn thấy Tạ Vân Trì tuấn tú lịch sự, vô cùng ưu tú, lúc này ông chỉ cảm thấy…
Càng nhìn càng không vừa mắt.
Đúng, không vừa mắt nhất chính là cái tay vẫn đang nắm lấy con gái bảo bối của ông kia.
Dựa vào cái gì, đã rất nhiều năm rồi Miêu Miêu không có ôm người làm ba là ông đây, kết quả hôm nay vừa mới thấy đã vọt vào trong lòng tên nhóc này?
Tên nhóc này sao có thể xứng đôi với con gái bảo bối như châu như ngọc của ông chứ?
Nhìn con gái của ông đi, xinh đẹp tuyệt trần; lại nhìn cái tên bạn trai đột nhiên xuất hiện này đi!

Tuy nói hiện tại Kỷ Phong không hề công tâm, nhưng ông không thể nào nói ra câu “Tạ Vân Trì rất xấu”.
Lại nhìn con gái ông xem, tốt nghiệp tiến sĩ, luận văn còn được xuất bản trên SCI, có rất nhiều thành tích trong lĩnh vực này; lại nhìn cái tên bạn trai này đi!
(SCI – Science Citation Index: Danh mục trích dẫn khoa học, gồm khoảng 4000 tạp chí khoa học tự nhiên, kỹ thuật, công nghệ, có chất lượng cao nhất trên thế giới)
… Còn trẻ đã làm tổng tài của Quân Diệu, mấy năm nay còn đem Quân Diệu đi lên đỉnh cao.

Không so sánh thì thôi, càng so thì Kỷ Phong càng tức giận.
Cái tên nhóc Tạ Vân Trì này, như thế nào lại không có tật xấu nào chứ?
Nghĩ lại lần nữa.
Không đúng, Tạ Vân Trì bề ngoài xuất sắc lại có sự nghiệp thành công, vậy khẳng định có rất nhiều người dòm ngó tới, sao có thể chung thủy với Miêu Miêu chứ?

Không được để con gái ở cùng với cậu ta.
“Mẹ.” Không chờ Kỷ Phong ra oai, Kỷ Minh Nguyệt lên tiếng trước, nói với Chúc Cầm, “Hai ngày nay chắc là mẹ hiểu lầm cái gì rồi, con không cãi nhau với Tạ Vân Trì, hai người bọn con chỉ vừa mới chính thức ở bên nhau.

Con và anh ấy có nhiều chuyện mà mẹ không biết, về sau con sẽ từ từ nói cho mẹ nghe, bây giờ…”
Cô ngẩng đầu nhìn Tạ Vân Trì, “Con muốn đưa anh ấy lên phòng xem mấy thứ, mọi người không cần quấy rầy bọn con, lát nữa bọn con sẽ xuống ăn cơm, được không?”
Tạ Vân Trì nhíu mày, nghe ra một cái gì đó khác lạ trong giọng nói của Kỷ Minh Nguyệt.
Biểu tình của Kỷ Phong không vui, “Phòng của con gái…”
Còn chưa nói xong, ông liền cảm thấy eo mình bị véo một cái.
Ông quay đầu lại, nhìn nhìn vợ của mình bên ngoài thì ngồi rất đoan trang, trên thực tế thì đang ra tay rất tàn nhẫn với mình, cảm thấy hoài nghi nhân sinh.

Không đúng.
Vợ véo ông làm cái gì, hai người họ không phải cùng hội cùng thuyền sao?
Chúc Cầm không có biểu tình gì, cao quý gật gật đầu với Kỷ Minh Nguyệt, “Đừng lâu quá, cơm sắp chín rồi.”
Kỷ Minh Nguyệt đáp lời, sau đó nhìn về phía Tạ Vân Trì, cong mắt cười cười: “Đi thôi, em cho anh xem mấy thứ.”
Lên tầng, Kỷ Minh Nguyệt đẩy cửa phòng, ý bảo Tạ Vân Trì đi vào, lại tùy tiện đóng cửa lại.
… Đây là lần đầu tiên Tạ Vân Trì vào phòng Kỷ Minh Nguyệt.
Hơn nữa, còn ở dưới một tình huống rất quỷ dị mà đi vào phòng cô.
Chủ thể phòng là màu trắng, ngẫu nhiên sẽ có ít màu xanh nhạt, mang theo hơi thở của nữ hài tử, đơn giản gọn gàng.

Trong phòng còn có mùi hương, không khác biệt lắm so với mùi anh ngửi được khi cô ôm lấy mình.

Tất cả dấu hiệu đều cho thấy, anh thật sự đã vào phòng của nữ hài tử mà anh thích mười ba năm.

Càng cho thấy…
Bốn chữ “bạn trai của con” mà anh vừa nghe cũng là sự thật.
Không phải đang nằm mơ.
Tạ Vân Trì một chút cũng không thể bình tĩnh.
Vừa rồi anh thậm chí còn không biết phải phản ứng như thế nào, huống hồ còn đang ở trước mặt ba mẹ Kỷ Minh Nguyệt, anh không tiện ôm ấp cô, cho nên chỉ có thể cố gắng duy trì sự trấn tĩnh ngoài mặt cho tới tận khi đi theo Kỷ Minh Nguyệt vào phòng.


Sau đó, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Anh rốt cuộc cũng không khống chế được nữa, ngay lúc Kỷ Minh Nguyệt nói với anh “Tùy tiện ngồi đi”, anh đã đi lên trước mà ôm lấy nữ hài tử vào trong lòng.

Ngay cả sự ôn nhu từ trước đến nay của Tạ Vân Trì cũng sắp duy trì không nổi nữa.
Kỷ Minh Nguyệt có thể cảm nhận được anh ôm mình rất chặt, giống như muốn dung nhập cô vào tận xương cốt vậy.

Thậm chí cô còn cảm thấy có chút đau đớn.
Nhưng cô vẫn nỗ lực nhón mũi chân, nhẹ nhàng hôn một cái lên cằm anh, sau đó thoát khỏi cái ôm, cười với Tạ Vân Trì, “Em cho anh xem cái này đã.”
Nói xong, Kỷ Minh Nguyệt nói Tạ Vân Trì đứng chờ một lát, sau đó cô thật cẩn thận mà mở ngăn kéo, lấy cái hộp kia ra.
… Kế hoạch của cô vốn dĩ là ngày mai đem cái hộp này đến Viễn Thành.
Tạ Vân Trì hơi giật mình, trong lúc nhất thời thật sự nghĩ không ra cô muốn cho mình xem cái gì.
“Trước khi xem cái này, em muốn xin lỗi vì hai ngày nay đã tránh mặt anh, thực xin lỗi.”
Tạ Vân Trì cười lắc lắc đầu, vẫn tuyệt đối bao dung cô.
Đại hội thể thao ngày đó là do anh quá vội vàng, cho nên mới thổ lộ với Kỷ Minh Nguyệt dưới tình huống như vậy.

Kỷ Minh Nguyệt tránh né anh một đoạn thời gian cũng là điều anh sớm dự đoán được.
Mà hôm nay, cô đột nhiên đáp ứng lời tỏ tình của anh, mới thực sự là kinh hỷ ngoài ý muốn đối với anh.

Kỷ Minh Nguyệt hít sâu một hơi, mới tiếp tục nói: “Kỳ thật hai ngày trước ở Mỹ, sau khi làm thực nghiệm xong thì em ra ngoài đi dạo.

Sau đó gặp được Lora.”
Sắc mặt của Tạ Vân Trì khẽ biến đổi.
“Đúng vậy, Tạ Vân Trì, hôm đó em đã đăng nhập vào email mà em dùng hồi cao trung, nhìn thấy những bức thư anh gửi cho em suốt mười năm qua.

Em đọc hết rồi, từng bức thư một.”
Tạ Vân Trì giương mắt, “Em biết hết rồi.”
Kỷ Minh Nguyệt ra hiệu cho Tạ Vân Trì im lặng, rũ rũ mắt: “Anh nghe em nói đã.”

Trong phòng lặng im hai giây, cô mới tiếp tục nói,
“Vừa rồi em nói những cái đó với anh, cũng không phải là bởi vì em bị anh làm cho cảm động nên mới đồng ý ở bên anh.” Kỷ Minh Nguyệt nhìn anh, “Mà là…”
Cô mở cái hộp kia ra, đưa ra phía trước, trịnh trọng mà đặt ở trước mặt Tạ Vân Trì.

“Tạ Vân Trì, em thích anh, mười ba năm.”
Tạ Vân Trì vừa rồi còn nhìn chằm chằm cái hộp, đột nhiên ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn mà nhìn Kỷ Minh Nguyệt.

Kỷ Minh Nguyệt mím môi, “Anh cũng cảm thấy ngoài ý muốn đúng không.

Kỳ thật em cũng vậy, trước khi em biết những chuyện này, em thậm chí còn cho rằng hồi cao trung anh chưa từng để ý đến em.”
“Tạ Vân Trì, từ hồi cao trung em đã thích anh.

Khi còn học cao trung, mỗi năm đến sinh nhật anh, bánh kem trong hộc bàn của anh đều là em để vào.

Em bắt đầu nghiêm túc học tập là bởi vì anh; sau khi tiệc tốt nghiệp kết thúc, em vội vàng xuất ngoại cũng là vì anh; mười năm nay em liều mạng mà nghiên cứu khoa học, cũng là vì anh.”
“Tất cả mọi thứ, bao gồm những chuyện anh không biết, cùng những biến hóa của em mấy năm nay, đều có liên quan đến anh.”
“Em thích anh, mười ba năm.”
Cô dừng một chút, lau đi nước mắt, lấy những hồi ức từ trong hộp ra, đưa từng cái cho Tạ Vân Trì xem:
“Phó Tư Viễn nói ảnh của anh trên bảng vàng biến mất, là do em trộm.”
“Sách toán anh dùng xong rồi bỏ đi, là em nhặt về.”
“Bông hoa hồng mà em mua ở chỗ anh làm công, đều được làm thành tiêu bản, một cánh hoa cũng không hề mất.”
“Anh xem, thậm chí còn có bức thư tình em tính tặng cho anh vào buổi tiệc tốt nghiệp tối hôm đó.”
Nói xong, Kỷ Minh Nguyệt run run ngón tay, mở bức thư tình đã sớm ố vàng kia ra, bắt đầu đọc cho Tạ Vân Trì nghe.

“Tạ Vân Trì,
Mong cậu thật khỏe mạnh khi đọc được bức thư này.
Có lẽ cậu không biết tôi đâu, nhưng chắc hẳn cũng từng nghe qua tên tôi rồi đi? Tôi tên là Kỷ Minh Nguyệt.

Đúng, chính là cái người mà trước kia thành tích chẳng ra gì, hiện tại vẫn không tốt bằng cậu, nhưng hẳn là vẫn có thể thi vào cùng một thành phố với cậu, là Kỷ Minh Nguyệt.
Kỳ thật tôi đã thuộc lòng bức thư này rồi, tôi còn tính đọc cho cậu nghe, nhưng vì chuyện thổ lộ trực tiếp với cậu thật sự là làm người ta quá căng thẳng, căng thẳng đến mức tôi cảm thấy bất kỳ thời điểm nào cũng có thể mất khả năng giao tiếp.

Tôi biết cậu rất bận, cậu có nhiều công việc phải làm, cho nên tại mở đầu của bức thư tình rất dài này, tôi muốn nói với cậu chuyện quan trọng nhất.


Tạ Vân Trì, tôi thật sự thích cậu…”
Chỉ mới đọc đến đây, Kỷ Minh Nguyệt liền cảm giác được chính mình cùng bức thư tình được bảo quản một cách hoàn hảo kia bị Tạ Vân Trì dùng toàn bộ sức lực mà ôm vào trong lòng.
Những giọt nước mắt đều không khống chế được nữa, cô vừa nhắm mắt lại thì tất cả đều rơi ra.

Cô rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
Cô từng cho rằng trong suốt mười năm này, cô thật sự không nhớ tới Tạ Vân Trì.
Nhưng sự yêu thích của thiếu nữ, ngay từ thuở ban đầu, đã sớm khảm vào tận xương cốt.

Khi đó mới ra nước ngoài, đứng ở góc đường nơi đất khách quê người, nhìn từng dòng người qua lại.
Lúc ấy Kỷ Minh Nguyệt nghĩ, sao cô lại đến chỗ này?
Người ở đây, mắt xanh tóc vàng, nói thứ ngôn ngữ cô không thân thuộc, vội vội vàng vàng lướt qua đời cô.

Không ai giống anh.
Suốt mười năm này, mỗi lần về nước cô đều muốn rồi lại không dám quay lại cao trung Đoan Thành.
Nơi đó có quá nhiều hồi ức, thậm chí mỗi góc đều từng chứng kiến tình cảm yêu thầm ngây ngô của cô.

Khi đi học ở Mỹ, cô luôn cố tình làm bản thân cực kỳ bận rộn, ngay cả giáo sư cũng nói, đã rất lâu rồi ông chưa thấy người nào cố gắng nỗ lực như Kỷ Minh Nguyệt.
Kỷ Minh Nguyệt cũng không muốn làm chính bản thân căng thẳng như thế, chỉ là, dường như chỉ có dành ra mỗi phút mỗi giây trên việc thực nghiệm, mới có thể không nghĩ tới Tạ Vân Trì.

Nhưng mà, Kỷ Minh Nguyệt những năm gần đây luôn không tự chủ được mà suy nghĩ, thiếu niên thanh tuấn ưu tú kia sau khi qua tuổi trưởng thành, có phải sẽ càng khiến người nhìn không thể rời mắt hay không.

Nhìn đi, thật sự là như vậy.
Thiếu niên mà cô yêu mến đã trưởng thành như thế này rồi.

Dù là mười năm, hay một vạn năm…
Cô có thể bận đến mức quên đi tất cả mọi thứ.
Duy chỉ có tương tư là không quên.
Cô nhắm chặt mắt, giọng nói nghẹn ngào khó mà nghe rõ.
Nhưng Tạ Vân Trì lại nghe được từng chữ.
“Tạ Vân Trì, em thực sự rất thích anh.”
“Tạ Vân Trì, đã lâu không gặp.”.