Trọn Kiếp Yêu

Chương 6



Tùy Viễn đang xem bệnh án, ngập ngừng vài giây. Sự do dự của anh ta bị Hoa Thiệu Đình phát giác, anh lắc đầu: "Cậu hãy nói thật".

"Sẽ không lâu lắm, tôi đã cố gắng hết sức. Đạn bay sượt qua chỗ đó... nhiều khả năng vẫn có thể chống đỡ một thời gian, nhưng anh hãy chuẩn bị tâm lý, võng mạc có thể bị bong bất cứ lúc nào."

Tôi hiểu rồi, gọi Bùi Bùi vào đây."

Bùi Hoan không rời khỏi Lan Phường. Sau này nghĩ lại mới thấy, cô nổ súng trong khi nhắm mắt nên người đó không dễ dàng chết như vậy.

Đây là cơ hội trả thù duy nhất của cô, nhưng khi thật sự nhìn thấy máu của Hoa Thiệu Đình, trong lòng cô không xuất hiện một chút vui mừng hay an ủi nào.

Bùi Hoan thừa nhận, có những người, những việc là thuốc độc, ăn sâu tận trong xương tủy của cô. Cô và nó tồn tại song song, đã sớm không thể dứt bỏ. Nếu bỏ nó, bản thân cô cũng không sống nổi.

Bùi Hoan chậm rãi đi vào phòng của Hoa Thiệu Đình. Sáu năm trước, đây là nơi cô thường ra vào. Sáu năm sau, căn phòng này vẫn không có gì thay đổi.

Bùi Hoan ngồi cạnh giường bệnh, không nói một lời. Hoa Thiệu Đình vẫn nhắm mắt, lần mò nắm tay cô.

Cô nấc nghẹn nhưng không thể bật ra tiếng khóc. Cô dùng hết sức, chỉ hận không thể bóp nát tay người đàn ông này vậy mà anh vẫn không buông lỏng.

Nhà cửa ở Lan Phường luôn thoang thoảng mùi trầm hương, bây giờ phan lẫn mùi thuốc. Hai người im lặng mặt đối mặt một lúc lâu, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh. Hoa Thiệu Đình từ từ ngồi dậy, Bùi Hoan bất giác giơ tay đỡ anh.

Cô thừa nhận, lần này, cô đã không thể giết Hoa Thiệu Đình.

Viên đạn sượt qua mắt trái của anh, tạo thành vết thương nằm ngang. Sau khi vết thương lành sẽ để lại một vết sẹo khó coi, nhưng anh không bận tâm.

Mặc dù bộ dạng khá thảm hại, Hoa Thiệu Đình vẫn vòng tay qua vai Bùi Hoan, ôm cô như trước kia.

Cuối cùng, cô cũng ngã vào lòng anh mà rơi lệ. Vòng ôm này đã xa cách nhiều năm, vật còn nhưng người không còn như xưa.

Anh nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô: "Bùi Bùi".

Cô cười, nhắc nhở anh: "Anh cả, em đã lấy chồng rồi".

Quả nhiên, bàn tay Hoa Thiệu Đình hơi động đậy, nhưng anh vô thức càng xiết chặt vai cô. Bùi Hoan hơi ngẩng đầu, ngắm nhìn gương mặt luôn xuất hiện trong giấc mơ của mình. Cô tiếp tục mở miệng, thần sắc bình tĩnh như một người em gái về thăm nhà ngoại: "Tóc còn chưa bạc, nhưng anh đã già rồi".

Hoa Thiệu Đình đúng là già rồi. Khoảng thời gian sáu năm đã mài mòn con người anh. Trước kia, anh chỉ yên tĩnh, bây giờ hoàn toàn trống rỗng. Giờ đây, anh thờ ơ với tất cả.

Bùi Hoan giơ tay vuốt tóc anh. Cô ôm anh, sau đó tựa vào vai anh, thở một cách khó nhọc, giống như cá rời nước.

"Anh cả, em đã lấy Tưởng Duy Thành. Đó không phải là tin đồn mà là sự thật."" Cô cuộn người trong lòng anh: "Em thừa nhận, em không thể giết anh. Anh hãy nói cho em biết tung tích của chị gái em. Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi, em sẽ không bao giờ quay về Lan Phường, được không anh?".

Hoa Thiệu Đình vỗ lưng cô. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, mỗi khi Bùi Hoan gây chuyện, chỉ người đàn ông này mới có thể giải quyết. Chỉ cần anh vỗ lưng cô, cô liền biêt anh cả đã tức giận, lập tức ngoan ngoãn vâng lời.

Nhiều năm trước, Bùi gia cũng tương đối có tiếng tăm ở thành phố Mộc, nhưng xảy ra một biến cố khiến nhà tan cửa nát, chỉ còn lại hai chị em gái. Hội trưởng quá cố của Kính Lan Hội nể tình huynh đệ, cứu hai chị em Bùi Hoan về Lan Phường. Hai năm sau, Hội trưởng qua đời, Hoa Thiệu Đình liền nhận hai người em gái này, chịu trách nhiệm nuôi bọn họ lớn khôn. Hoa Thiệu Đình lớn hơn Bùi Hoan mười tuổi. Mấy năm đầu, anh thật sự coi mình là anh trai của cô.

Hoa Thiệu Đình cũng không nhớ rõ, anh nảy sinh tình cảm khác lạ vơi cô từ lúc nào. Năm đó, Bùi Hoan trẻ trung xinh đẹp, không sợ trời không sợ đất. Cố muốn gì, anh đều cho cô. Cô gây chuyện cũng vậy, giày vò anh cũng thế. Ở Lan Phường có ai mà không biết, Tam tiểu thư là sinh mệnh của Hoa tiên sinh. Đông đến Hoa Thiệu Đình không sao, động đến Bùi Hoan coi như xong đời.

Năm xưa người người hâm mộ, ngày nay uyên ương thành băng. Sao hai người lại đi đến mức không thể không đổ máu thế này?

Bùi Hoan muốn giết anh, đúng là cô đã nổ súng trước mặt bao nhiêu người.

Hoa Thiệu Đình không rời mắt khỏi cô. Bây giờ, cô không còn là đứa trẻ, không còn vẻ ngạo mạn như trước. Bùi Bùi của anh đã thay đổi rất nhiều, cô trưởng thành và đã lấy chồng rồi.

Anh lẩm bẩm, lặp lại một câu: "Em đã lấy chồng rồi ư?".

Bùi Hoan đột nhiên cảm thấy căng thẳng, muốn thoát khỏi vòng tay anh. Hoa Thiệu Đình dù ốm yếu, nhưng sức lực từ đôi tay vẫn khiến cô không thể động đậy. Anh nói tiếp: "Vậy thì ly hôn đi".

Bùi Hoan nhắm mắt, đây đúng là nghiệt duyên.

Cô ra sức lắc đấu, Hoa Thiệu Đình cũng không cho phép. Anh cuối xuống hôn cô, cô đánh mạnh vào người anh. Tấm vải băng trên mặt đã thấm máu nhưng anh vẫn không buông tay. Cuối cùng, Bùi Hoan bỏ cuộc, không tiếp tục vùng vẫy.

"Không thể nào". Cô lên tiếng, gọi thẳng tên anh: "Hoa Thiệu Đình, anh hãy tỉnh lại đi. Chúng ta không thể nào quay lại như trước kia".

Anh không còn ánh mắt sắc bén tựa lưỡi dao. Trước mặt cô, anh không thể kiềm chế tâm trạng, anh không còn là Hoa tiên sinh mà mọi người nể sợ.

Thật ra, anh cũng rất buồn.

Bên trong và ngoài phòng rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Tùy Viễn đi loanh quanh hai vòng, cuối cùng cũng quay về chỗ cũ. Anh không yên tâm, chỉ lo hai người ở trong phòng xảy ra xung đột. Bệnh cũ của Hoa Thiệu Đình có dấu hiệu tái phát, không thể quá xúc động. Mang tâm niệm "lương y như từ mẫu", Tùy Viễn quyết định gõ cửa nhắc nhở.

Chiêu này quả nhiên hiệu nghiệm, không khí trong phòng dịu đi ngay tức khắc.

Bùi Hoan bình thản ngồi cạnh giường, nhìn Hoa Thiệu Đình nằm xuống, cô giơ tay sờ qua vết thương của anh: "Em gặp cô bé đó rồi, tên Cố Lâm phải không? Cô bé giống em... tính cách chẳng khác em năm mười tám tuổi là bao".

Nghe cô nói xong, Hoa Thiệu Đình cảm khái gật đầu: "Bùi Bùi, em cậy tôi yêu em".

Cô chính là như vậy, từ nhỏ được anh chiều chuộng nên không biết cúi đầu. Bây giờ nhìn thấy bên cạnh Hoa Thiệu Đình có người khác, cô khẳng định ngay, anh muốn tìm hình bóng của cô trên người đối phương.

Đây cũng là điểm Bùi Hoan thu hút Hoa Thiệu Đình nhất. Cô được yêu thương cưng chiều, luôn biết làm thế nào để phung phí. Bướng bỉnh cao ngạo là khuyết điểm, nhưng cũng là điểm đẹp nhất của con người cô.

Bùi Hoan đứng dậy cầm lư hương đi thay hương, thao tác không thành thạo nhưng cô vẫn nhớ các bước. Hoa Thiệu Đình nằm yên, dõi theo hình bóng của cô qua làn khói, ngơ ngẩn như quay về quá khứ.

Thời trẻ, anh cũng có nhiều bạn gái. Dù sao cũng là người đàn ông trong chốn gian hồ, loại phụ nữ nào chưa từng gặp qua, phần lớn chán rồi thì cắt. Cũng không hiểu tại sao, Hoa Thiệu Đình chỉ yêu chiều cô bé ở nhà. Con gái mười mấy tuổi như đóa hoa dại đang trưởng thành, sinh động đẹp đẽ đến rung động lòng người. Dù tâm tư thâm sâu đến mấy, Hoa Thiệu Đình cũng là đàn ông, anh không thể kìm nén, cuối cùng phóng tùng quá độ. Lúc bấy giờ, anh còn tưởng những ngày tháng cấm kị và vui vẻ đó không bao giờ chấm dứt.

Trong cuộc đời, con người cũng chỉ có từng ấy nhiệt huyết, nhưng từ trước đến nay, thời gian không bao giờ chờ đợi người, sôi nổi qua đi, chỉ còn lại chút tàn dư hôm nay, nói gì cũng đã muộn.

Bùi Hoan không vội rời đi. Dù sao cũng gặp lại cố nhân sau sáu năm xa cách, hơn nữa Lan Phường là nơi cô lớn lên nên cô cũng có nhiều tâm tư.

Bùi Hoan ở bên cạnh chăm sóc Hoa Thiệu Đình mấy ngày liền. Ngoài Tùy Viễn và hai bác sĩ đông y, Hoa Thiệu Đình không cho phép bất cứ người nào bước vào Hải Đường Các.

Bên ngoài, moi người bàn tán xôn xao, nhưng mãi đến lúc các phân đường chủ sắp phải về địa bàn của mình, người đàn ông trong Hải Đường Các mới nói rõ với mọi người.

Cố Lâm bị gọi vào phòng. Lúc này Hoa Thiệu Đình đang tựa vào thành giường chơi mấy hạt vòng gỗ trắc. Vết thương trên mặt anh vẫn chưa tháo chỉ nhưng khí sắc tốt hơn nhiều. Một bụng đầy nghi vấn nhưng Cố Lâm che đậy rất tốt. Vừa định đi đến đỡ Hoa Thiệu Đình, cô chợt nhìn thấy người phụ nữ nằm trên giường của anh.

Người đó... chính là Bùi Hoan.

Đối phương dường như mới chợp mắt, thân thể hơi co lại, tấm chăn trên người rõ ràng vừa được đắp lên. Bên tay chị ta còn một đống hạt vòng, tựa hồ mới chọn xong nên tạm nhắm mắt lại.