Trốn Vào Tim Anh

Chương 1



Thuần thức dậy sớm dù hôm nay là ngày nghỉ, cô đã đăng ký một lớp học piano vào buổi sáng chủ nhật mỗi tuần và hôm nay là ngày đầu tiên cô theo học. Nắng sớm chiếu vào phòng những vệt sáng nhàn nhạt nhưng tươi tắn, Thuần nhanh chóng ăn xong bữa sáng, cô mặc một bộ quần jean áo sơ mi đơn giản, thoạt nhìn trẻ hơn tuổi rất nhều, trông như một nữ sinh mới bước vào đại học vậy.

Đi bộ ra trạm xe buýt, cô nhìn lại một lần nữa địa chỉ mà mình muốn đến, đi mất khoảng hai mươi phút, đó là một lớp học piano mà cô biết qua mạng, cô hoàn toàn bị thu hút bởi những video anh ngồi đánh piano trong một căn phòng nhỏ trắng tinh. Hơn nữa lớp piano này học phí rất thấp, dường như người này chỉ mở lớp cho vui. Cô cũng vài lần nhắn tin, cảm thấy người nói chuyện với mình vừa hiền lại chính chắn, rất dễ gây thiện cảm.

Dừng trước một ngôi nhà nhỏ sơn màu nâu như một căn nhà bằng gỗ chính hiệu, Thuần phải nhìn đi nhìn lại mới chắc chắn mình không nhìn nhầm, ngôi nhà này nhỏ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, nhìn thế nào cũng không giống một lớp học piano tại nhà, nhưng cô phải công nhận nó vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp khiến cô vừa nhìn đã thích.

Hít sâu một hơi, Thuần bấm chuông cửa. Không mất đến hai phút, cánh cửa gỗ từ từ mở ra khiến Thuần ngây người, người vừa mở cửa là một chàng trai mặc sơ mi trắng, quần jean, đơn giản nhưng tôn lên dáng người khỏe mạnh cao ngất, nước da màu đồng rắn rỏi cùng khuôn mặt đẹp trai, nụ cười tươi và ấm áp.

- Xin lỗi, đây đây có phải là lớp học piano không ạ?

- Đúng rồi, em là Thuần đúng không? Vào đi!

Giọng nói của anh thật dễ nghe, Thuần khẽ cúi đầu rồi bước qua cổng, âm thầm quan sát ngôi nhà, phía bên phải hiên nhà là một mảnh đất trồng hoa chỉ lớn bằng bốn viên gạch lát nền ghép lại, mảnh đất bên phải rộng hơn thì trồng rau, ngôi nhà như một ngôi nhà cổ với kiến trúc độc đáo.

Bên trong nhà rất rộng, bên ngoài cùng là phòng khách, bên dưới nhìn thoáng qua thì hình như là phòng bếp với một căn phòng khác nữa, phòng học piano ở tầng trên. Thuần bước lên một cầu thang bằng gỗ, từng bậc cầu thang được ghép bằng những hộc tủ đựng đầy sách.

Bên trong phòng học tầng hai đã có năm người khác chờ sẵn, mỗi người ngồi trước một chiếc piano, còn lại một cái màu gụ đỏ ở góc phòng, anh ra hiệu cho cô bước về phía đó. Căn phòng bốn bức tường thì đến ba bức có cửa sổ, anh sáng toàn bộ đều lọt vào khiến nó sáng hơn hẳn căn phòng bình thường.

- Đủ người rồi, chúng ta làm quen trước nhé. Anh là Trần Khôi Nguyên, 28 tuổi.

Mọi người lần lượt tự giới thiệu, năm người đến trước cô gồm ba trai, hai gái, hai người con gái bằng tuổi nhau, 25 tuổi, đang theo đuổi thiết kế thời trang:

- Em là Bùi Minh Nguyệt, mọi người cứ gọi em là Cừu Con cho dễ ạ.

- Đọc méo cả miệng, dễ chỗ nào? Em là Phạm Ngọc Anh, nếu bạn ấy là Cừu thì mọi người cứa gọi em là Sói Con ạ.

Cả căn phòng rộ lên tràng cười. Người tiếp theo là một anh chàng hơi mập nhưng trông rất dễ thương.

- Em là Dương Tuấn Minh, 26 tuổi, em lấy tên là Nhím Con đi ạ.

Ngồi bên cạnh là một người trông cũng mập mạp nhưng đeo thêm đôi kính to dày:

- Em là Phan Ngọc Khánh, 26 tuổi, là kiến trúc sư ạ, biệt danh Beo Con.

Cuối cùng người con trai nhỏ người nhất trong ba người, trông hơi nhút nhát:

- Em là Dương Ngọc Thành, 25 tuổi, em là Tê Tê ạ.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Thuần, cô cũng không ngại mấy, dù sao các bạn cùng lớp cũng có vẻ đặc biệt vui tính và hòa đồng, hơn nữa cô cũng đang là một phóng viên, linh hoạt và giỏi ứng đối là một kĩ năng mềm đã trở thành yêu cầu công việc.

- Em là Đặng Lương Ngọc Thuần, không biết sở thú có nuôi heo không ạ?

Khôi Nguyên phì cười, anh dựa vào cây đàn piano của mình, bên cạnh anh còn một chiếc ghi-ta và một cây violon nhưng trên tường lại không treo giải thưởng âm nhạc nào. Anh lấy mu bàn tay che miệng cười đáp:

- Có nuôi, con gì cũng nuôi hết.

- Còn anh, anh cũng lấy nghệ danh đi chứ?

Sói Con nhanh miệng lên tiếng, nhưng ai cũng ủng hộ, chỉ có anh lắc đầu:

- Các em biến lớp học của mình thành sở thú thì cũng phải có người quản lý sở thú chứ. À, anh có một người bạn mở một phòng nhạc, học xong nếu ai muốn thì có thể đi cùng anh.

Buổi học nhạc rất thoải mái, mọi người được dạy từ lý thuyết, cách đặt tay và những nốt nhạc đầu tiên, Nguyên rất kiên nhẫn, hơn nữa, anh còn giới thiệu cho bọn họ một địa điểm có thể đến thuê piano để tập theo giờ.

- Em để tay như thế này sẽ dễ bao quát các phím hơn.

Nguyên đứng phía sau Thuần, cầm tay cô đặt vào các phím đàn, bàn tay anh to rộng linh hoạt lại nổi lên những vết chai rõ ràng, mười đầu ngón tay của anh còn đeo băng keo, Thuần đoán anh không quá giỏi chuyện bếp núc.

Đang học thì di động trong túi Nguyên vang lên, nếu Thuần nghe không nhầm thì đây là một bản nhạc cũ được đánh bằng đàn tranh, Nguyên nói vài tiếng rồi ra ngoài nghe điện thoại. Lập tức trong phòng trở nên rôm rả. Đầu tiên vẫn là Sói Con:

- Các anh có quen những người học anh Nguyên trước không? Họ đều đạt được mấy giải thưởng âm nhạc đấy, giờ thỉnh thoảng họ cũng đến phòng nhạc kia nữa.



- Hình như trước bọn mình, anh ấy chỉ mới nhận một lớp thôi.

- Nhưng mà nghiêm khắc lắm đó.

- Nghe nói anh ấy từng theo học một lớp mĩ thuật.

Thuần im lặng lắng nghe, cô đã từng tò mò vào trang cá nhân của anh trên facebook, anh rất ít đăng trạng thái, gần như chỉ những lần đặc biệt như sinh nhật em gái mới thấy anh chụp một tấm ảnh, đó là vào vài tháng trước, còn lại chỉ có mấy tấm bằng âm nhạc không phải tên anh, chắc là anh đăng chúc mừng học trò của mình. Beo Con chợt lên tiếng:

- Tê Tê, hay để em lập một nhóm riêng rồi mời anh Nguyên vào nhỉ?

Tê Tê gật đầu, mới đầu cậu hơi nhút nhát nhưng bạn học thân thiện nên cậu cũng thỉnh thoảng góp chuyện.

- Nào, các em, chúng ta tiếp tục học chứ?

Mọi người mải trò chuyện, không biết Nguyên đã vào phòng từ lúc nào, trên tay anh là bảy cốc nước chanh đường. Ý kiến của Beo Con anh cũng nghe thấy nhưng anh không phản đối, dù sao lịch làm việc của anh cũng hơi bất thường, lập nhóm cũng thuận tiện hơn.

Kết thúc buổi học, Thuần còn ngơ ngẩn nhìn tập lý thuyết, cô chưa bao giờ thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy, tất cả thu dọn ra về, đột nhiên Cừu Con reo lên:

- Anh Nguyên, chụp một tấm ảnh kỉ niệm lớp học mới đi!

- Các em muốn thì cứ chụp, miễn không có anh là được. Còn kỉ niệm lớp học mới thì hôm nào anh mời các em một bữa vậy.

Tất cả tuy mừng thầm trong bụng về bữa liên hoan mừng lớp học mới kia nhưng ngoài mặt ai cũng tỏ vẻ mất hứng khiến anh bật cười. Thuần ngơ ngẩn nhìn anh, không hiểu sao một người khi cười lên lại có thể vừa hiền vừa đẹp như thế. Kệ mọi người lấy di động ra chụp ảnh các kiểu, cô vẫn ngồi nguyên một chỗ.

Không phải Thuần không muốn chụp, trong túi xách của cô luôn có đồ nghề của phóng viên, một quyển sổ nhỏ và chiếc bút bi có bộ phận ghi âm, một chiếc máy ảnh mà cô tiết kiệm suốt bốn năm học mới mua được. Cô cũng có di động nhưng vừa hỏng vài ngày trước, giờ cô đang xài tạm cục gạch, nếu lôi máy ảnh ra chụp thì quá khác biệt so với mọi người rồi.

Về đến nhà trọ, Thuần nhìn đồng hồ rồi đi làm bữa trưa. Ăn xong, Thuần mở máy tính kiểm tra mail, ai ngờ facebook của cô lại thông báo liên tục, cô đã được add vào một nhóm tên là "Sở thú thập cẩm". Thuần phì cười "Sở thú thập cẩm" là loại sở thú gì? Mọi người đã vào chào nhau, Thuần cũng thay đổi biệt danh của mình rồi vào góp vui mấy câu, chợt cô phát hiện ra một người được đặt biệt danh là Khủng Long Bạo Chúa.

Nhưng cô chưa kịp hỏi thì Nguyên đã giành nhắn trước:

- Mấy đứa, Khủng Long Bạo Chúa là ai thế?

* * *

Tin vừa nhắn xong, lập tức ai cũng biết Khủng Long Bạo Chúa là ai rồi, tất cả cười gian, nhưng Thuần chắc chắn biệt danh Khủng Long Bạo Chúa không hề phù hợp với anh tý nào cả, một động vật thời tiền sử lạc vào sở thú này cũng hơi kỳ lạ.

Buổi chiều, Thuần địa chỉ mà Nguyên đưa, nó là một phòng nhạc chính hiệu với một gian phòng lớn có một bục cao và hàng trăm chiếc ghế phía dưới dành cho thính giả, nhưng căn phòng này ngoài một bác bảo vệ khoảng trên năm mươi tuổi bên ngoài thì không có ai cả.

- Xin lỗi, hôm nay không có buổi biểu diễn âm nhạc nào cả.

- Không ạ, cháu đến đây học nhạc ạ.

Bác bảo vệ nở một nụ cười tươi rói:

- À, thế là học trò của Nguyên à, bác nghe thằng nhóc vừa mở thêm một lớp mới, lớp cũ của nó thành công lắm, mấy đứa thỉnh thoảng vẫn về đây đấy.

- Dạ.

- Cháu vào luôn đi, Nguyên cũng đang ở trong đấy, chiều chủ nhật nó hay đến nhưng hiếm khi lắm mới chịu biểu diễn. Hay bác gọi nó ra đón nhá?

Thuần giật mình, vội từ chối, sợ làm phiền anh. Cô rón rén bước vào trong, phòng tập là một phòng cách âm ở phía trong cánh gà, cách một phòng thay phục trang chuẩn bị. Cô theo bảng chỉ dẫn đi đến trước cửa phòng, khẽ gõ cửa, nhưng bên trong là phòng cách âm, không ai nghe thấy gì cả.

Thuần đứng bối rối trước cửa, định quay về, hôm khác lại đến nhưng cửa chợt cạch mở, một người con gái xinh đẹp mặc một chiếc váy công cở hồng phấn tao nhã xuất hiện, mỉm cười:

- Em là Thuần đúng không, bác Vũ nhắn tin cho chị mở cửa, anh Nguyên đang tập đàn.

Thuần bước vào, Nguyên đứng giữa phòng, trên tay anh là một cây violon màu tối, vẫn bộ sơ mi trắng quần jean tôn lên dáng người cao ráo mà cân đối, mấy ngón tay thon dài nhưng chai sần giờ lại mềm mại một cách kì lạ. Âm thanh trầm bổng vang lên khiến cô ngây người lắng nghe mà không nỡ phá vỡ.

Nguyên quay ra, thấy Thuần, anh nở nụ cười đặc trưng:

- Ồ, Heo Con hả, đến đây tập đàn à?

Thuần mỉm cười gật đầu, Nguyên giao đàn violon cho người con gái mặc bộ váy công sở kia rồi bước lại chỗ Thuần, kéo cô về mấy cây đàn piano. Thuần nhìn quanh phòng, hóa ra những giải thưởng âm nhạc của anh đều treo ở đây, đa số đều là giải thưởng piano và violon quốc tế.



- Em học thuộc hết các phím đàn chưa?

- Nhớ rồi ạ, nhưng chưa quen tay lắm.

Nguyên gật đầu, anh lấy một tờ giấy để vào giá đỡ sách trên cây piano rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô. Thuần nhìn tờ giấy, là mấy khuôn nhạc của một bài hát thiếu nhi quen thuộc: Đàn gà con.

- Em có thể nhìn vào khuôn nhạc đánh thử không, hay phải dịch trước?

- Em không cần dịch, nhưng mà dánh vẫn chậm vì em vừa phải nhìn vào khuôn nhạc vừa nhìn vào phím đàn.

Nguyên cười hiền hậu:

- Vậy là tốt rồi.

Không hiểu sao Thuần lại đỏ mặt, anh thực sự không phù hợp chút nào với biệt danh Khủng Long Bạo Chúa kia, vừa hiền lành vừa dịu dàng, trong đầu Thuần tự nhiên bật ra suy nghĩ: Không biết anh có bạn gái chưa?

Từng nốt nhạc vang lên chậm chạp và rời rạc trong không khí, thỉnh thoảng lại lỡ một nhịp khiến Thuần lúng túng, ngược lại, Nguyên rất kiên nhẫn, chờ cô đánh đi đánh lại đến khi quen tay. Thuần đánh xong, cô hít sâu một hơi, đã thấy anh ngồi ở chiếc đàn đối diện:

- Nghe anh đánh rồi đánh theo nhịp của anh nhé.

Giờ Thuần mói hiểu vì sao anh bắt cô luyện bản đàn này, bài hát Đàn gà con gồm những câu ngắn và đơn giản, đánh theo nhịp không khó, Thuần lần lượt lặp lại từng câu theo anh, không khí hòa hợp bỗng chốc đã đến năm giờ chiều. Cô cũng tự mình đánh được một bản nhạc ngắn và đơn giản, tuy chưa đến mức đánh đàn mà không cần nhìn bàn phím nhưng cũng khiến cô như được tiêm một liều thuốc tăng lực.

- Em về trước đây ạ.

Thuần cúi đầu chào rồi đi ra ngoài, không ngờ anh cũng đi theo ngay sau cô:

- Ủa, anh đi bộ đến đây ạ?

- Ừ, nhà anh cách đây cũng không xa lắm.

Nhà Thuần cũng không xa nhưng lại ngược hướng đi với anh nên cô chọn bắt xe buýt. Về đến nhà, Thuần ngay lập tức leo lên giường, ôm cái laptop mở facebook để xem lại trang cá nhân của anh, vẫn không có gì nhiều, không nơi ở, không nơi làm việc, không ngày tháng năm sinh, không cách liên hệ, cũng không có tình trạng hôn nhân luôn, tất cả những thông tin anh cập nhật trong trang cá nhân là giới tính và năm sinh. Thuần chán nản nằm nhoài ra bên cạnh.

Chợt di động của cô vang lên: Công an tỉnh, đó là biệt danh cô đặt cho mẹ, dù mẹ cô cũng không đến nỗi quá khắt khe nhưng cô là con gái nên bà cũng lo lắng nhiều hơn em trai cô. Thuần ngồi dậy, mở máy:

- Con nghe đây ạ!

- Học piano thế nào rồi con?

- Mới buổi đầu mà mẹ, nhưng vui ạ, con về phòng rồi.

Vừa nói đầu óc cô vừa tràn ngập hình ảnh của Nguyên khi đánh violon, từ dáng người, khuôn mặt khi nhắm mắt tận hưởng bản nhạc vừa giống một nghệ sĩ lại vừa giống minh tinh. Những ngón tay thon dài lướt trên bàn phím piano và mềm mại kéo violon.

- Nè, mẹ nói gì con có nghe không?

- Dạ?

- Mẹ bảo con trai bác Lan, người mà mai mối cho con ấy, tháng sáu làm đám cưới rồi, người ta không chờ được con đấy.

Thuần bật cười, cô cũng chẳng thấy chuyện đó có gì to tát cả, thậm chí còn cho đó là điều hiển nhiên, người ta còn chưa gặp mặt cô, mới chỉ nghe tiếng và xem ảnh, không muốn chờ cũng phải thôi.

- Vậy là mẹ đang tiếc con rể hụt à? Mẹ yên tâm, con không cần mai mối, con cũng kiếm được con rể tốt hơn cho mẹ.

- Thôi, con chỉ giỏi cái miệng, khi nào mang bạn trai về giới thiệu hãy khoe khoang.

- Mẹ không cho yêu khi còn đi học, con nghe lời mẹ mà. Với lại con vừa tốt nghiệp, vội kiếm bạn trai làm gì.

Nói chuyện trên trời dưới biển với mẹ một lúc nữa, cô mới quay về mở laptop làm việc, sếp gửi một email, ngày mai cô phải đến tòa soạn, sau đó đầu giờ chiều cô sẽ đi theo một đồng nghiệp hơn cô ba tuổi đến buổi họp báo của một ca sĩ đang nổi.

Rảnh rỗi, cô lại lướt face, vừa lướt vừa ăn bỏng ngô, chợt thấy tin nhắn của Nguyên:

- Em có thể đến khán phòng luyện tập bất cứ lúc nào, anh đã bảo Trang trước rồi.