Trong Bóng Tối

Chương 143: Báo thù (3)



Quan Nặc Khâm chết do trúng đạn lạc, vụ đấu súng hỗn loạn giữa cảnh sát và xã hội đen cũng phơi bày mọi vấn đề trong đồn cảnh sát. Cảnh sát trưởng Khang Thái đã hấp hối khi được phát hiện, hắn ta bị người em trai Khang Tín bịt mũi và miệng, lột quần áo rồi trói chặt tay chân và nhốt dưới hầm nhà mình, trước mặt còn là một đống bằng chứng về việc hắn ta nhận hối lộ, hắn ta sẽ phải đối mặt với cuộc điều tra toàn diện và sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật.

Khang Tín tự làm bỏng bản thân để bắt chước vết sẹo bỏng trên tay anh trai. Anh ta đã dự đoán được rằng chỉ khi lợi dụng tâm lý nghi ngờ thật giả thì mới có phần thắng khi đối mặt với lão trùm buôn thuốc phiện xảo quyệt như con cáo già đó.

Quan Nặc Khâm vừa chết, lại thêm chống lưng Khang Thái cũng rớt đài, tay sai trở thành rắn mất đầu, hoàn toàn không đủ khả năng đọ sức với cảnh sát. Cảnh sát Thái Lan và Lam Hồ của Trung Quốc toàn lực phối hợp, cuối cùng đã giải cứu được hơn tám trăm gái mại dâm và nô lệ đánh bắt cá bị tra tấn và bạo hành, phần lớn những người này đều bị lừa bán, bắt cóc mà rơi vào vòng nguy hiểm.

Tin vui chấn động toàn thế giới, theo đó còn có thêm một tin khác cũng đáng ăn mừng, cuối cùng ca mổ ghép tim của Yaya đã thành công. Một người phụ nữ bỏ mạng trong một vụ tai nạn xe hơi đã hiến tặng trái tim của mình, từ khi sinh ra tim của cô đã nhỏ hơn của người bình thường một chút, nhờ vậy mới có thể vừa khớp đặt vào trong lồ ng ngực non nớt của Yaya.

Cô bé đã biết tin cha mình hi sinh. Một đống cảnh sát, phóng viên và cả những kẻ hóng hớt đều tới thăm, tất cả mọi người đều khóc trước giường bệnh của cô bé, có người gào khóc thảm thiết, có người thì thút thít nức nở, chỉ có mình cô bé không khóc. Gương mặt nhỏ nhắn không một nét bi thương, trầm lắng như đã mất hồn.

Cho đến tận trước khi được đưa vào phòng mổ, Yaya mới nhìn Thẩm Lưu Phi, cô bé có ấn tượng và cũng có thiện cảm với y, Thẩm Lưu Phi đi tới bên cạnh, Yaya bèn nắm lấy tay y. Cô bé ngẩng đầu dè dặt hỏi: “Ba của cháu là người xấu sao?”

Thẩm Lưu Phi quỳ một chân trước giường bệnh, dịu dàng nắm lại tay cô bé rồi lắc đầu, y nghiêm túc nói: “Ba của cháu là một anh hùng.”

Cô bé ngây ra vài giây, sau đó bắt đầu mấp máy môi nở nụ cười. Càng cười càng lớn, cười đến mức bật khóc, nước mắt cô bé lăn xuống như những viên thủy tinh.

“Cháu biết ba là anh hùng mà, cháu đã từng nói với rất nhiều người rằng ba là anh hùng…” Cô bé rất tự hào nhưng cũng bội phần hối hận, một bé gái tuổi còn quá nhỏ không thể đối mặt với sự biệt ly tàn nhẫn như vậy trong thế giới của người lớn, cô bé chỉ có thể nắm chặt tay Thẩm Lưu Phi, cầu xin trợ giúp từ người trưởng thành duy nhất mà mình tin tưởng hiện giờ, “Nhưng mà anh hùng thì có gì hay chứ, ba của cháu đã không còn nữa rồi, ba cháu mất rồi…”

“Anh ấy còn sống.” Thẩm Lưu Phi nhẹ giọng nói, “Đương nhiên là anh ấy còn sống.”

“Nhưng mà… ba đang ở đâu? Ở chỗ nào?” Cô bé cụp mắt, nức nở gặng hỏi người đàn ông đang quỳ trước giường bệnh.

“Anh ấy đang ở sâu trong Mặt Trời, ở cuối các vì sao, anh ấy sẽ luôn dõi theo cháu, trông chừng cháu.” Thẩm Lưu Phi ngẩng đầu, dùng ánh mắt của mình để hướng cô bé ngẩng lên cao, để tầm mắt bay ra ngoài cửa sổ, lao về phía tán cây được Mặt Trời quét lên lớp sơn đỏ vàng, bay lên bầu trời cao và tự do hơn cả những cành cây. Giọng y lạnh và trầm lắng nhưng đồng thời cũng rất chân thành và dịu dàng, mang theo thứ sức mạnh làm người ta tin phục.

Cuối cùng, y khẽ mỉm cười với cô bé: “Giống như bây giờ, anh ấy muốn xem con gái nhà mình có thể đủ dũng cảm mà nín khóc để đón nhận ca phẫu thuật làm lại cuộc đời này không.”

Trước sự động viên của người trưởng thành khác giới điển trai này, Yaya quyết định tự nhắc bản thân không thể cư xử quá tệ, như thế sẽ khiến ba mình ra đi cũng không thể yên lòng, còn phải mất công lo lắng cho cô bé.

Sau khi nhìn cô bé được đưa vào phòng mổ, Tạ Lam Sơn đi tới từ phía sau, thấy sắc mặt Thẩm Lưu Phi nặng nề thì vươn tay vòng qua eo y: “Anh ổn chứ?”

“Cũng ổn,” Thẩm Lưu Phi quay đầu lại nhìn Tạ Lam Sơn, vẻ mặt sáng láng của người yêu khiến ánh mắt y dịu lại, y khẽ gật đầu, “Tôi vừa mới đọc tin nhắn cuối cùng mà Khang Tín để lại cho mình. Anh ta nói anh ta buộc phải làm như vậy, vì những tội ác mà anh ta đã phạm phải chỉ có thể bù đắp bằng máu tươi, anh ta không thể để con gái mình thất vọng. Mặt khác, quốc gia của bọn họ có chế độ trợ cấp cho liệt sĩ, số tiền đó có thể được dùng để ghép tim cho Yaya, anh ta không muốn mang ơn bất cứ người nào.”

“Vậy nên là Khang Tín đã sẵn sàng hi sinh ngay từ khi kế hoạch này bắt đầu.” Nhớ tới người cảnh sát Thái Lan trầm tính kiệm lời có ngoại hình tầm thường ấy, Tạ Lam Sơn cảm khái, “Anh ta làm em nhớ đến ba, bọn họ thật sự rất giống nhau về một vài mặt nào đó… Cả hai đều rất trầm tính, rất cứng cỏi, bọn họ bằng lòng đánh đổi cả mạng sống để giữ vững chức trách của mình, làm gương cho con cái và cho cuộc đời. Quan trọng nhất là cả hai đều đã bùng cháy đến giây phút cuối cùng mà không mảy may phàn nàn oán hận.”

Nhắc đến cũng lạ, hai người cha mà anh tiếp xúc sau khi tới Thái khác biệt hoàn toàn so với lão Tạ, Khang Tín thì thừa cứng rắn nhưng không đủ phong độ, Hàn Quang Minh thì còn kém xa hơn, nhưng cả hai người đó đều làm anh vô thức nhớ về lão Tạ. Tạ Lam Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt anh mơ hồ, vành mắt đã đỏ hoe.

Anh nhớ đến khoảng thời gian khi di thể của lão Tạ được đưa về nước, mẹ của anh khóc đến độ phát điên, thế nhưng anh lại không khóc.

Trong một khoảng thời gian rất dài sau khi lão Tạ hi sinh, anh ngày càng trở nên im lặng hơn, ngoài đi học tan học thì phần lớn thời gian đều câm như hến, ban ngày thì ngắm hải đường trước hiên nhà, nhìn hoa nở rồi lại tàn, buổi tối thì ngẩng đầu ngắm trăng trên bầu trời, nhìn trăng tròn rồi lại khuyết.

Xung quanh ai cũng khuyên anh nên khóc. Khi đó Lưu Diễm Ba và Đào Quân qua lại thân thiết với nhà họ nhất cũng thường xuyên đến cửa, thường xuyên nhìn anh bằng vẻ mặt thương hại, bọn họ khuyên anh hãy khóc đi, khóc thành tiếng cho khuây khỏa, khóc lên thì mọi chuyện mới kết thúc.

“Người đã chết rồi, khóc có ích lợi gì đây?” Khi đó Tạ Lam Sơn đã tự nói với chính mình, và anh cũng nói với Thẩm Lưu Phi đang đứng bên cạnh lúc này, “Lúc đó em đã thề với bản thân, em sẽ dùng hết quang vinh suốt quãng đời còn lại của mình để truy điệu cho ông ấy, còn về nước mắt thì hòa lẫn với miếng cơm rau tầm thường, trộn vào nhai nuốt là chấm hết.”

“Sắp phải về nước rồi, em nghĩ kỹ chưa?” Thẩm Lưu Phi vươn tay đặt lên vai Tạ Lam Sơn để anh đối diện với mình. Hai tay y ôm lấy mặt anh rồi ve vuốt gò má, tiện thể vuốt qua đường mày hốc mắt như đang lau đi cho anh những đau buồn không thể biểu hiện thành nước mắt. Y nhíu mày hạ giọng nhắc anh, “Dù Hàn Quang Minh đã nhận tội nhưng việc em tra tấn Răng Vàng vẫn là sự thật, với tình hình hiện tại của em, rất có thể em sẽ phải đối mặt với hình phạt nghiêm khắc sau khi về nước.”

“Xuỵt.” Không chờ Thẩm Lưu Phi nói hết, Tạ Lam Sơn đã nháy mắt đầy dí dỏm, bĩu môi ngăn y nói tiếp một cách tinh nghịch. Sau đó anh đưa tay ra nắm lấy tay Thẩm Lưu Phi, áp lòng bàn tay có đeo sợi dây chuyền viên đạn nơi cổ tay y lên má mình rồi cọ lên và xoa nhẹ. Anh chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận làn da lòng bàn tay vừa lạnh lẽo vừa mịn màng của người yêu, anh khẽ đáp, không những phải gánh vác sứ mệnh còn dang dở của ông ấy, em còn phải đòi lại công bằng cho ông.

Mấy ngày qua bận rộn truy quét tổ chức buôn người của Quan Nặc Khâm cũng như giải cứu những nô lệ lao động bị giam giữ, vậy nên những ân oán cá nhân tạm thời bị gác lại. Giờ rảnh rỗi rồi, tranh thủ còn một ngày trước khi về nước, Tạ Lam Sơn quyết định đi tìm bằng chứng cho một vấn đề đã quấy nhiễu mình bấy lâu nay.

Anh vào trại giam thăm Hàn Quang Minh, hỏi gã ta một cách ngắn gọn rằng có phải gã ta thường xuyên biếu xén hối lộ cho cục phó Lưu Diễm Ba của cục thành phố Hán Hải hay không?

Nhưng mọi chuyện lại nằm ngoài dự đoán của anh, Hàn Quang Minh lắc đầu phủ nhận và nói: “Tôi và cục phó Lưu quen nhau qua một bữa tiệc của người bạn, qua lại thường xuyên nên cũng thân thiết, nhưng theo tôi biết thì cục phó Lưu thật sự không phải người như vậy đâu.”

“Gì cơ?” Tạ Lam Sơn hoàn toàn không tin, anh đanh mặt nói, “Anh nói ông ta không phải người như vậy, nhưng bức Mai Đỏ anh tặng ông ta vẫn còn đang treo ở nhà đấy.”

“Hầy, cũng có phải tranh thật đâu, ông ấy chỉ học đòi văn vẻ thôi, nếu tôi phải trả nhiều tiền lúc mua thì ông ấy còn nhất quyết trả tiền cho tôi ấy chứ.” Dường như Hàn Quang Minh rất tin tưởng vào nhân phẩm của Lưu Diễm Ba, gã ta tiếp tục lắc đầu và nói, “Tôi thành lập một công ty văn hóa, kết bạn được với cục phó cục cảnh sát không những vì thể diện mà cũng vì ít lợi ích thực tế. Đúng là có vài nghệ sĩ tôi quản lý rất tệ và từng phạm tội, khi đó tôi đã cầu xin ông ấy rộng lòng giúp đỡ, còn gửi cho ông ấy thù lao bảy tám con số! Để kiếm được số tiền đó thì dù có buôn ma t úy cũng phải buôn một thời gian, nhưng ông ấy lại nổi giận từ chối tôi, suýt nữa còn cắt đứt quan hệ với tôi đó! Về sau vì ngại bạn bè chung nên mới không trở mặt triệt để.”

Tạ Lam Sơn vẫn không tin, chỉ nheo mắt ngờ vực không lên tiếng mà chờ gã ta nói tiếp.

“Chắc hẳn cậu cũng đã đọc tin về một ngôi sao mới nổi như Ôn Giác bị bắt quả tang sử dụng ma t úy, nhưng cục phó Lưu không chịu châm chước, nhất quyết phải bắt bằng được. Còn có rất nhiều người bạn khác nhờ ông ấy hỗ trợ nhưng ông ấy trước giờ chưa từng nhận lời.” Hàn Quang Minh nói năng quả quyết, cuối cùng đưa ra kết luận bằng thái độ cực kỳ thành khẩn, “Cục phó Lưu thật sự không phải người như vậy, ông ấy có những khuyết điểm nhỏ thậm chí còn nhiều, nhưng tuyệt đối rạch ròi không bao giờ lẫn lộn phải trái.”

Tạ Lam Sơn vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, đánh giá đối phương bằng ánh mắt sắc lẻm: “Anh không lừa tôi chứ?”

“Tôi lừa cậu làm gì?” Hàn Quang Minh giãy giụa với cái còng trên tay mình một cách tượng trưng, “Tôi đã đến nước này rồi, chẳng việc gì phải lừa cậu.”

Lời Hàn Quang Minh nói làm Tạ Lam Sơn cảm thấy thất vọng vô cùng, dù anh đã vận dụng chuyên môn nghiêm ngặt trong việc đánh giá biểu cảm rất nhỏ* để vạch trần lời nói dối của gã ta, nhưng kết quả lại là bản thân đã tốn công vô ích. Hàn Quang Minh rất vô tư thẳng thắn, hoặc là Lưu Diễm Ba ngụy trang quá giỏi trước mặt người khác, hoặc là lão vốn không hề có vấn đề.

*Micro-expressions là những biểu hiện thoáng qua trên gương mặt, thường chỉ diễn ra trong khoảng một phần nhỏ của giây. Những biểu hiện này nói lên cảm xúc thật của một người, ẩn bên dưới lời nói dối.

Nếu không có vấn đề… Tạ Lam Sơn vẫn cho rằng Lưu Diễm Ba chính là Môn Đồ đã bán đứng đội cảnh sát và giế t chết cha mình, một mặt là vì Lưu Diễm Ba cứ chèn ép anh mọi lúc mọi nơi, không đưa ra chế độ khen thưởng và thăng chức mà đáng ra anh xứng đáng được nhận, mặt khác là vì hành xử không đứng đắn, còn nhận biếu xén hối lộ. Giờ xem ra lão đì mình là vì đã nghe theo sắp xếp của Tùy Hoằng liên quan đến vụ phẫu thuật ký ức, còn phẩm chất của lão hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Nếu Lưu Diễm Ba của “Tam Giác Lửa” không phải Môn Đồ, vậy thì chỉ còn…

Ngực anh nhói đau vì suy nghĩ đáng sợ này trong đầu, anh không dám nghĩ, rồi lại không thể không nghĩ.

Trước khi đi, Tạ Lam Sơn chợt nghĩ đến một chi tiết vốn bị mọi người bỏ qua, anh chợt dừng bước lại và quay đầu hỏi: “Anh có còn nhớ ám hiệu tử vong mà Anucha để lại qua đồng hồ và bàn tính vào ngày gã bị giết là gì không?”

Hàn Quang Minh thử hồi tưởng lại một chút rồi đáp: “Tôi thật sự không nhớ nổi số trên đồng hồ là bao nhiêu, còn về hạt gỗ trên bàn tính… Hình như là 42… 4219886…”

“4… 2… 42…” Tạ Lam Sơn lẩm bẩm những con số này, não hoạt động thật nhanh để kết hợp bảy con số với các ký hiệu nguyên tố trong bảng tuần hoàn hóa học nhằm tạo thành một cụm từ hoặc một cái tên có ý nghĩa, “42 là Mo… 19 là K…”

Anh bỗng cực kỳ khiếp hãi, rùng mình toàn thân, không kiềm chế được mà thốt lên: “Không ổn rồi!”

Không phải không ổn mà là cực kỳ không ổn.

Mokorn, Mục Côn.

Đầu tiên là lôi kéo chuyên gia hóa học Anucha của Quan Nặc Khâm, ai mà ngờ tên này tiểu nhân chột dạ sinh hoang tưởng, vì sợ bản thân vô duyên vô cớ bị giết nên đã cố ý để lại thông tin về danh tính của gã, nhưng oái oăm là có lẽ ông trời cũng giúp gã, một người cha đi tìm con gái bỗng từ đâu nhảy vào ngáng đường, giết người xong còn xóa sạch mọi thông tin. Sau đó gã mượn tay Tạ Lam Sơn giải quyết tên phản bội Răng Vàng, trả thù việc tên này đã không trung thành, chưa kể gã còn nắm giữ băng đỏ có độ tinh khiết cao nhất trên thị trường, nhờ đó có thể dễ dàng xúi giục một vài tên thuộc hạ của Quan Nặc Khâm với lời hứa về lợi nhuận khổng lồ.

Tuy nhiên dù đã chuẩn bị mọi thứ, chìa khóa quyết định thắng bại trong trận chiến phải là màn hợp tác xuyên quốc gia giữa Trung Quốc và Thái Lan. Nếu như không có Lam Hồ tham gia, tổ chức buôn người của Quan Nặc Khâm sẽ không bao giờ bị xóa sổ một cách dễ dàng như vậy khi có mối quan hệ câu kết với cảnh sát Thái Lan và sự bao che từ đám quan chức, và gã cũng sẽ không thể làm ngư ông đắc lợi, một lần nữa giành lại quyền thống trị Tam Giác Vàng sóng gió hỗn loạn này.

Cuối cùng cũng trở lại vị trí quen thuộc nhất của mình và một lần nữa xưng vương tại Tam Giác Vàng, Mục Côn đứng trên cao dang rộng hai tay, gã ngẩng đầu im lặng hồi lâu, dùng tư thế nhẹ nhàng sắp bay lên để nghênh đón sự tái sinh của mình.

Gã đàn ông này cực kỳ anh tuấn, vậy nên vết sẹo trên mặt chỉ làm cho gã toát ra khí chất làm người ta sợ hãi chứ không hề xấu xí. Nhãn cầu trong con mắt giả của gã vẫn là màu đỏ, giống như cố ý giữ cho ngọn lửa đan xen giữa hận thù và d*c vọng điên cuồng kia không bao giờ tắt.

Thang Tĩnh Lan nói với gã: “Tên đội trưởng họ Trì kia rất hữu ích, nhưng hình như cậu ta vẫn cho rằng bản thân đang nằm vùng…”

Mục Côn hoàn toàn không thèm phản ứng với người phụ nữ này. Lắng nghe tiếng gió lồ ng lộng tựa tiếng trời, gã gật gù đắc ý, khua khoắng hai tay với vẻ mặt say mê, dường như đang chỉ huy gió đêm ngâm lên cho mình một khúc ca đẹp đẽ.

“Tôi còn nghe nói, Tạ Lam Sơn đã không còn là Tạ Lam Sơn nữa…”

“Im mồm! Cô cũng tin mấy lời vô căn cứ đó à?” Tâm trạng đang tốt đẹp bị phá hỏng trong nháy mắt, Mục Côn dừng lại, cắt lời Thang Tĩnh Lan bằng giọng điệu hung ác. Gã thật sự không tin, cũng không dám và không muốn tin, “Chỉ tôi mới có thể giết Tạ Lam Sơn, em ấy đã hứa với tôi sẽ sống thật tốt, cho đến một ngày tôi trở lại tìm em ấy.”

Tầm mắt lại hướng về nơi xa, Tam Giác Vàng trong đêm tối vẫn rậm rạp và thần bí như trước, gã đăm chiêu nhìn về phía lãnh thổ Trung Quốc.

“Có phải em chờ tôi đã lâu rồi không?” Nhìn vào người đàn ông chỉ có thể thấy được từ hư không, Mục Côn bỗng giật giật khóe môi, nụ cười vừa tàn nhẫn lại chất chứa thâm tình, gã nói, “Tạ Lam Sơn, lần này tôi thật sự muốn tới tìm em.”
Hết chương 143.HẾT HỒI 5.