Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

Chương 10: Phó Từ Hành.



Bàn chân A Hoàng đã biến thành một "chiếc bánh bao", khi về nhà Thẩm Thiên Thiên nhìn thấy biểu cảm rất ngây thơ của nó và không hiểu sao lại muốn bật cười. Nó thật là dễ thương quá đi!

[Ký chủ, tại sao vừa rồi không nhân cơ hội này tiếp cận bác sĩ thú y? Để từ đó thu hoạch năng lượng hào quang?]

Thẩm Thiên Thiên đặt A Hoàng trong vòng tay mình vào ổ và vỗ nhẹ vào đầu nhỏ của anh: "A Hoàng, mày không nên dùng miệng để liếm vết thương nha, chị sẽ chăm sóc cho mày thật tốt."

Sau khi trở về phòng, Thẩm Thiên Thiên vừa bật máy tính vừa trả lời câu hỏi của hệ thống: "Lợi ích năng lượng mà bác sĩ Giang có thể cung cấp không lớn, nên ta không muốn phí sức."

Cô không muốn tìm năng lượng ở trong bác sĩ Giang này, cô hiện đang tìm kiếm người đàn ông có thể mang lại cho cô nhiều năng lượng hào quang đó.

[Điều gì sẽ xảy ra nếu người đàn ông đó không thể thực hiện chiến lược của cô? Như Thịnh Lạc chẳng hạn.]

Đối mặt với sự lo lắng của hệ thống, cô nói không nhanh không chậm nói: "Lần đầu gặp mặt đã có sự dao động mãnh liệt như vậy. Ngươi không mong chờ sự phát triển của cổ phiếu này sao?"

[Cổ phiếu? Cô xem họ như là cổ phiếu đầu tư sao?]

Thẩm Thiên Thiên nhàn nhạt nói: "Chọn đàn ông cũng giống như đầu tư. Đầu tư càng nhiều mà càng nhận được ít, đó là một khoản lỗ, chẳng hạn như Thịnh Lạc."

[...] Có lý.

Cô đã gửi bản thảo cuối của kịch bản cho nhà sản xuất và thở dài. Một trong những tác phẩm trước đây của cô đã bán được bản quyền điện ảnh và truyền hình. Cô không muốn tác phẩm của mình bị thay đổi quá nhiều nên đã tự trở thành biên kịch.

Nghe nói rằng diễn viên cũng đã tìm được, chỉ cần đợi cô hoàn thiện bản thảo là bắt đầu mở máy.

Hy vọng rằng kết quả sẽ tốt.

Bây giờ bản thảo đã được giao, Thẩm Thiên Thiên cảm thấy thật thoải mái, hiện tại cô có thể tập trung cho công ty. Trương Nhất Chu yêu cầu trợ lý của ông gửi thông tin của công ty mới vào hộp thư của cô.

Thẩm Thiên Thiên cực kỳ hăng hái bấm mở hộp thư, sau khi nhìn thấy một loạt thông tin khổng lồ, lông mày của cô dần nhíu lại.

Nổi tiếng nhất của Thẩm thị là ngành trang sức, trang sức Minh Châu có thể nói là một thương hiệu có tuổi đời hàng thế kỷ. Dưới sự quản lý của Trương Nhất Chu, Thẩm thị cũng bắt đầu tham gia vào lĩnh vực kinh doanh xa xỉ phẩm, bao gồm như đồng hồ lớn bằng vàng nạm kim cương và thắt lưng da trong những năm đầu.

Trong những năm gần đây, khi người tiêu dùng chính là phụ nữ, Trương Nhất Chu cũng đang dần khám phá thị trường nữ giới.

Nước hoa, túi xách, đồ trang sức,... giờ đã trở thành chủ lực trong doanh thu hàng ngày của Thẩm thị.

Và thứ mà Trương Nhất Chu giao cho Thẩm Thiên Thiên là mục tạp chí. Ông muốn xây dựng tạp chí thời trang xa xỉ đầu tiên trong nước, để nội dung được xuất bản trên tạp chí sẽ trở thành mối quan tâm của các nhóm người tiêu dùng xa xỉ.

Hiện tại tiến độ dự án đã đi được một nửa nhưng không rõ vì lý do gì không tiếp tục nữa, bây giờ Trương Nhất Chu đã giao lại dự án công ty mới này cho Thẩm Thiên Thiên.

Mấu chốt là những năm này còn ai mua tạp chí giấy để đọc nữa chứ? Cô vò đầu bứt tóc và quyết định đợi ngày mai sẽ trực tiếp đến thăm công ty mới.

Địa chỉ của công ty mới ở Công viên Khoa học và Công nghệ trên đường vành đai hai, hơi xa căn hộ nơi cô ở hiện tại, nếu không kẹt xe thì cũng phải hơn một tiếng đồng hồ.

Nhưng điều này không là gì với Thẩm Thiên Thiên, đến muộn thì đến muộn, ai bảo cô là bà chủ chứ.

Nguyên nhân chính là A Hoàng có chút khó xử lý, nó còn đang bị thương, nếu để ở nhà cả ngày thì cô cũng không yên tâm.

Cuối cùng, cô quyết định đưa A Hoàng vào một cửa hàng thú cưng gần đó, khi quay lại vào buổi tối, cô sẽ đưa nó về nhà.

Thẩm Thiên Thiên dậy sớm vào buổi sáng, tự làm bữa sáng và chuẩn bị sữa nóng cho A Hoàng.

Nó có vấn đề về xương, vì vậy nó cần bổ sung thêm canxi.

Thịnh Lạc vừa liếm sữa vừa chú ý đến cử động của Thẩm Thiên Thiên. Thường thì vào giờ này cô sẽ đưa anh đi chạy bộ buổi sáng, nhưng hôm nay cô đã thay một bộ đồ công sở trông có chút chuyên nghiệp.

Cô định làm gì vậy?

Thẩm Thiên Thiên nhìn thấy Thịnh Lạc đã uống hết sữa trong bát liền đưa tay ôm nó: "Đi nào bảo bối, chị dẫn em đi chỗ khác chơi."

Thịnh Lạc khịt mũi khinh thường, nhưng vẫn thích thú với cái ôm của cô.

Cho đến khi anh phát hiện ra mình đã được cô gửi đến cửa hàng thú cưng.

Anh bị nhân viên cửa hàng thú cưng ôm vào lòng bị mùi nước hoa rẻ tiền xộc vào mũi, không giống như mùi thơm tự nhiên của Thẩm Thiên Thiên nên khiến anh cảm thấy khó chịu.

"Cô Thẩm đừng lo lắng, chúng tôi sẽ chăm sóc cún cưng theo yêu cầu của cô." Nhân viên bán hàng trấn an Thẩm Thiên Thiên rất nhiệt tình.

Cô gật đầu vẫy tay với A Hoàng: "A Hoàng, mày chơi ở đây trước đi, buổi tối chị sẽ đến đón mày."

"Gâu gâu gâu!" Thịnh Lạc lo lắng sủa lên.

Thẩm Thiên Thiên, đừng đi mà!

Nhưng cô đã bỏ đi mà không ngoảnh lại.

Thịnh Lạc liều mạng giãy giụa, nhưng chân vẫn còn băng bó thạch cao, nhân viên bán hàng không có ôm lấy anh nên nhất thời trực tiếp ngã xuống đất.

Thịnh Lạc kêu lên vì đau, nhưng vẫn khập khiễng chạy ra ngoài, cố gắng đuổi kịp Thẩm Thiên Thiên.

Sau đó cô nhân viên nắm lấy đuôi của anh.

Cô ta nắm da sau đầu chó, cao hứng dạy dỗ nói: "Nếu mày không ngoan ngoãn, ta sẽ cho mày uống thuốc... Chậc, ta thật không hiểu phú bà lại nghĩ như thế nào, một con bản địa thôi mà cưng như bảo bối. Ta còn phải order cho mày súp xương nữa chứ, chó còn được ăn ngon hơn cả ta!"

Thịnh Lạc hung dữ nhìn chằm chằm cô ta, nhưng đến cả một chút sát khí còn không có.
______

Hơn chín giờ sáng, mặt trời đã mọc hẳn. Thời tiết nắng nóng, kèm theo cái nóng hanh khô khiến người ta cảm thấy hơi khó chịu.

Tại cổng của Công viên Khoa học và Công nghệ, Thẩm Thiên Thiên không may bị tông vào phía sau.

Khi cô dừng lại để lấy thẻ đậu xe để vào công viên, cảm giác va chạm rõ ràng khiến cô lao về phía trước, cô gục trên tay lái, trong lòng như muốn chửi thề.

Hai nhân viên bảo vệ ở cổng kéo nhau đến xem drama rất phấn khích.

"Ái chà, Audi tông vào đuôi xe Benz, bồi thường không ít tiền đâu!" Nhân viên bảo vệ A cố gắng nhìn rõ người lái xe Benz trông như thế nào.

"Nếu mua được dòng xe này của Mercedes-Benz thì còn quan tâm đến tiền sửa xe nữa sao?" Nhân viên bảo vệ B vừa "ăn dưa" vừa nói.

Tài xế Audi đã nhanh chóng bước ra khỏi xe, lao tới và gõ vào cửa xe Thẩm Thiên Thiên.

Thẩm Thiên Thiên hạ cửa xe, giữa nhiệt độ bên ngoài xe và nhiệt độ bên trong xe có sự chênh lệch đáng kể, hơi nóng phả vào mặt cô nên tâm trạng không được tốt lắm.

"Thực xin lỗi, tôi không để ý." Tài xế Audi xin lỗi: "Cô nhìn xem muốn bồi thường như thế nào."

Cô cau mày đi ra phía sau để kiểm tra tình trạng bị va chạm. Cô cảm thấy chính chiếc xe mới này của mình có vận mệnh thật thăng trầm.

Lần trước đụng trúng ở bệnh viện cô còn chưa mang đi sửa, hôm nay lại bị va chạm trúng cùng một chỗ.

Điều khác biệt là lần trước cô đụng người ta, lần này thì người ta đụng cô.

"Trực tiếp đi bảo..." Thẩm Thiên Thiên chưa kịp nói xong thì ở phía sau có một người khác đã đi xuống từ xe Audi.

Giọng cô đột ngột ngưng bặt.

Anh ta đứng đó, thân hình cao lớn hơi gầy. Âu phục thẳng tắp trên người, gọn gàng tinh tế. Mái tóc đen xõa trên trán, nhưng nó không thể che đi đôi mắt sắc lạnh của anh.

Thẩm Thiên Thiên nhìn anh chớp chớp mắt và không khỏi vui mừng.

Chính là anh ta!

Chính là anh chàng đẹp trai mà cô đã gặp ở bệnh viện ngày hôm đó!

Cô nhìn anh ta, sau đó nhìn chiếc xe Audi phía sau, nhướng mày: "Tôi nghi ngờ là anh cố ý đụng trúng tôi."

Tài xế ở một bên lau mồ hôi trên trán, hít một hơi: "Người đẹp à, cô... cô không được nói lung tung."

Thẩm Thiên Thiên mà không để ý đến lời nói của ông ta thì sẽ không phát hiện ra rằng tài xế Audi đang chột dạ.

Cô bước tới đứng trước mặt người đàn ông, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh ta với nụ cười nhẹ trong mắt, đuôi mắt híp lại ranh mãnh: "Bây giờ chúng ta hòa không nhỉ? Tôi đụng anh một lần, và anh cũng đụng tôi một lần."

Ở khoảng cách gần như vậy, cô chợt phát hiện trên mi mắt trái của anh có một nốt ruồi nhỏ nhưng rất gợi cảm.

"Không công bằng." Vẻ mặt của anh ngưng đọng, ánh mắt nhìn vào gương mặt thanh tú của cô, giọng nói trầm mặc.

Thẩm Thiên Thiên liếc nhìn nơi bị đụng trúng, nghiêm túc gật đầu: "Cũng đúng, lần này có vẻ nghiêm trọng hơn mà, vậy... không thì anh bồi thường cho tôi một ít tiền cũng được."

Anh dò xét nhìn cô, như thể đang suy nghĩ về những gì cô nói.

Thẩm Thiên Thiên bị ánh mắt của anh làm cho hơi sợ, sau đó lùi lại một chút giữ khoảng cách, có phần khó hiểu hỏi: "Ngoại trừ lần trước ở bãi đậu xe bệnh viện, tôi trước đây đã từng đắc tội với anh à?"

Tại sao cô luôn cảm thấy người đàn ông trước mặt dường như biết rất rõ cô? Lần trước cô hỏi thông tin liên lạc của anh, anh lại nói: "Số của tôi không đổi."

Ngụ ý là cô đã biết số của anh từ trước? Nhưng trong trí nhớ của mình, cô không nhớ mình đã từng quen một anh chàng đẹp trai như vậy.

"Phó Từ Hành." Anh ta chậm rãi nói: "Tên tôi."

Thẩm Thiên Thiên hai mắt sáng lên: "Nó có nghĩa là chậm rãi trở về?"

Phó Từ Hành nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt ánh lên sự lưu luyến, vô thức duỗi tay ra, nhưng tâm trí bị kéo lại bởi tiếng còi phía sau. Tay anh buông thõng sang bên, siết chặt thành nắm đấm.

Bây giờ là giờ làm việc, bọn họ nối đuôi nhau ở cổng, điều này đã ảnh hưởng đến việc ra vào của các phương tiện. Các nhân viên bảo vệ đang "ăn dưa" xem náo nhiệt cũng vì giữ gìn trật tự đến hỏi họ cách giải quyết sự việc này.

"Không." Phó Từ Hành lạnh lùng đáp, sau đó xoay người lên xe.

Trước sự thờ ơ đột ngột của Phó Từ Hành, cô liếc nhìn giao diện hệ thống, ngay lúc đó, năng lượng hào quang đột nhiên tăng vọt lên 15%.

Ờ mây zing gút chóp, nó đã tăng gấp đôi trong tích tắc, vị tiểu lão ca này ngoài lạnh trong nóng các thứ ha. Ngoài miệng thì nói không nhưng trong lòng thì đã bị cô làm cho mê hoặc rồi.

Thẩm Thiên Thiên trở nên vui tươi không lý giải được, cúi đầu xuống chỗ cửa xe đang mở, nhẹ nhàng nhét danh thiếp vào túi áo khoác, dịu dàng nói: "Đối với các yêu cầu về xe thì cứ gọi cho tôi, ngài Phó, tôi sẽ đợi ngài."

Nói xong cô cũng không đợi anh ta đáp lại, đứng thẳng dậy vẫy tay rồi quay trở lại xe của mình, lái xe đi vào.

Tài xế Tiểu Chu sửng sốt trong chốc lát, nhanh chóng lên xe, lái xe đi trước, nhường đường cho xe phía sau. Vừa lái xe, Tiểu Chu vừa liếc nhìn ông chủ đang ngồi sau xe với vẻ mặt mơ hồ qua gương chiếu hậu.

Là một tài xế già đã lái xe cho ông chủ nhiều năm nên kỹ năng lái xe của Tiểu Chu rất tốt, sẽ không bao giờ có chuyện xảy ra va chạm. Nhưng vừa rồi, ông chủ của ông thậm chí còn yêu cầu ông tông vào phía trước. Còn muốn ông làm chủ lực tông, phải thật nhẹ nhàng tông vào.

Cách theo đuổi mỹ nữ bây giờ khó khăn quá vậy? Lãng phí xe quá.

wattpad: 30June04