Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

Chương 17: Từ nay là vợ của tôi.



wattpad: 30June04

Qua tấm kính trong phòng tiếp khách, Thẩm Thiên Thiên đánh giá Phó Từ Hành đang ngồi trên sofa. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi cổ chữ V màu xanh đậm, có phần tùy hứng phóng khoáng, không còn vẻ điềm đạm như trước nhưng vẫn tạo cảm giác bình yên trầm ổn.

Cô thật không hiểu người đàn ông này rốt cuộc là đang nghĩ gì? Rõ ràng là lúc trước anh đối với cô một chút cũng không có hứng thú, ấy thế mà hôm nay anh lại tự tìm đến cửa?

Đột nhiên thông suốt rồi à?

Triệu Tiểu Hi từ phía sau đến vỗ vỗ vai Thẩm Thiên Thiên rồi trêu chọc: "Anh chàng đẹp trai này là ai vậy? Trông rất có khí chất luôn ấy nha!"

Thẩm Thiên Thiên nhướng mày: "Nhà đầu tư."

"Hả?" Triệu Tiểu Hi càng thêm tò mò: "Nhà đầu tư á?"

Thẩm Thiên Thiên đẩy tay cô ra: "Tớ vào tiếp khách trước, lát nữa tớ sẽ giải thích cho cậu sau."

"Okela!"

Cô sửa soạn là trang phục, đi tới cửa phòng tiếp khách gõ cửa: "Ngài Phó, đã để ngài chờ lâu rồi!"

Phó Từ Hành quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt anh sâu thăm thẳm, nhưng ngay khoảnh khắc anh nhìn cô, ánh mắt ấy lại trong trẻo vô ngần. Trong mắt anh tựa hồ như có vòng xoáy, và nó có thể thu hút bất kể ai vào trong.

Trợ lý Kevin đứng phía sau Phó Từ Hành chủ động lên tiếng: "Thẩm tiểu thư, hôm qua cô đi gấp quá mà quên ký hợp đồng."

Cô ngồi xuống đối diện với Phó Từ Hành, đầu ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy lọn tóc, ánh mắt nhìn vào tập tài liệu trên tay Kevin, cười hỏi: "Thật là sai sót của tôi."

Thế quái nào cô lại cảm thấy mối quan hệ giữa họ hình như đang bị đảo lộn? Lần đầu tiên cô thấy nhà đầu tư lại tự thân đến tìm phía được đầu tư để ký hợp đồng đấy!

Kevin đưa bản hợp đồng cho Thẩm Thiên Thiên: "Các điều ước trên hợp đồng đều có hiệu lực pháp lý. Nếu cô vẫn chưa yên lòng thì có thể tìm luật sư xem qua."

Cô cầm lấy bản hợp đồng và đặt nó sang một bên, cô mỉm cười nhìn về phía Kevin: "À...  Anh này..."

Kevin: "Vâng?"

"Anh có thể ra ngoài trước được không? Tôi muốn nói chuyện riêng với sếp của anh."

"Vâng..." Kevin ngạc nhiên, thấy Phó Từ Hành khẽ gật đầu, anh thở dài: "Tôi hiểu rồi, hai vị cứ từ từ thong thả nói chuyện." Dù sao anh cũng không đoán được ông chủ của anh rốt cuộc là muốn làm gì.

Thẩm Thiên Thiên đứng dậy đi đến bên cửa sổ, liếc thấy Triệu Tiểu Hi và An Nhiên đang núp trong góc nhìn trộm để hóng hớt, cô trừng mắt nhìn bọn họ rồi đưa tay kéo rèm cửa xuống.

"Trước khi ký hợp đồng, tôi có thể hỏi anh hai câu được không?" Thẩm Thiên Thiên đi tới gần anh, trực tiếp hỏi: "Cũng là để tôi yên tâm một chút."

"Được!" Anh gật đầu.

"Đầu tiên, mối quan hệ giữa anh và Thịnh Lạc là gì?" Thẩm Thiên Thiên khựng lại rồi tiếp tục nói: "Thứ hai, chúng ta trước kia có từng biết nhau không?"

Nghe được câu hỏi của cô, anh khẽ nhíu mày, sau đó thành thật trả lời: "Ừm, không có quan hệ gì."

Anh không có quan hệ gì với Thịnh Lạc, chỉ là cả hai có biết nhau từ trước.

"Nhưng tại sao tôi hoàn toàn không nhớ gì đến anh?" Thẩm Thiên Thiên vô thức hỏi. So với quan hệ giữa Phó Từ Hành và Thịnh Lạc thì cô muốn biết lý do tại sao cô lại không hay biết gì về anh ta.

Anh đứng dậy khỏi sofa, mặt đối mặt với cô: "Đây là câu hỏi thứ ba rồi, Thẩm tiểu thư ạ!"

Thân hình cao lớn của anh mang lại cảm giác áp chế không thể giải thích được, Thẩm Thiên Thiên lặng lẽ lùi lại một chút, cau mày nói: "Không thể trả lời sao?"

Đáy mắt anh ảm đạm mơ hồ: "Sau này tôi sẽ cho em biết đáp án của câu hỏi này."

Thẩm Thiên Thiên có chút hoảng loạn nhìn sang chỗ khác, cầm bản hợp đồng trên bàn lên: "Được rồi, vậy... ký hợp đồng nhỉ?" Chỉ còn cách này mới có thể che giấu được sự bối rối của cô.

Đôi mắt của anh quá nguy hiểm!

Đối diện với ánh mắt của anh, Thẩm Thiên Thiên cảm thấy rằng việc cô vô tình quên đi anh như là một tội ác tày trời.

Đưa bản hợp đồng đã ký cho Phó Từ Hành, anh cầm lấy cây bút trong tay cô, cuối cùng cũng ký tên.

Cô hít một hơi thật sâu và trịnh trọng nói: "Ngài Phó, ngài đừng lo, tôi nhất định sẽ không để ngài đầu tư vô ích đâu!"

Anh nhướng mắt nhìn cô, tựa như không hề quan tâm đến khoản đầu tư 100 triệu này một chút nào: "Không sao, em cứ tùy ý vui chơi đi."

Thẩm Thiên Thiên: "..."

Vừa nói anh vừa lấy điện thoại ra bấm số trước mặt cô, nhưng không có ai nghe máy. Cô muốn lén xem anh đang gọi cho ai, nhưng anh lại cất điện thoại đi.

"Đó là số riêng của tôi, em nhớ giữ kỹ đấy!"

Vậy là vừa rồi anh gọi điện cho cô sao?

Cô đưa số của cô nhiều ngày như vậy nhưng anh cũng không chủ động liên lạc, ấy vậy mà giờ đây anh lại chủ động đầu tư cho cô. Thẩm Thiên Thiên không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì.

Trong khi cô còn đang ngẩn ngơ, anh chậm rãi đưa tay ra: "Thẩm Thiên Thiên, chúng ta làm quen lại lần nữa, tôi tên là Phó Từ Hành." Những chuyện trước đây không còn quan trọng nữa, nếu cô đã quên hết thì anh nguyện quen cô lại từ đầu.

Thẩm Thiên Thiên sững người trong giây lát, nhẹ nhàng nắm tay anh, ân cần mỉm cười: "Xin chào ngài Phó, tôi là Thẩm Thiên Thiên." Anh càng như vậy, cô càng hiếu kỳ không biết chuyện gì đã xảy ra giữa bọn họ trong quá khứ.

Cảm giác này khiến tim cô ngứa ngáy như bị mèo cào.

"Tôi sẽ trở về Mỹ vào buổi chiều để giải quyết một số việc, rồi tôi sẽ trở lại vào thứ bảy." Phó Từ Hành nhàn nhạt khai báo lịch trình của mình.

"Hả... ?" Thẩm Thiên Thiên hơi ngơ ngác không hiểu, nhưng vẫn khẽ gật đầu: "Vậy à? Tốt rồi!"

Sau khi tiễn Phó Từ Hành vào thang máy, Thẩm Thiên Thiên vừa quay lại đã nhìn thấy Triệu Tiểu Hi đang đứng phía sau cô với vẻ mặt hóng hớt: "Thiên Thiên, cậu có gì muốn giải thích với tớ không?"

Cô lúc này rất cần sự giúp đỡ của quân sư nên cô nắm lấy tay Triệu Tiểu Hi: "Đến đây, cậu giúp giúp tớ phân tích một chút."

Sau khi rời khỏi tòa văn phòng, Kevin từ từ khởi động xe, anh với một bụng nghi hoặc rất muốn hỏi ông chủ ngồi phía sau nhưng anh không dám.

Phó Từ Hành liếc nhìn anh một cái: "Cho phép cậu hỏi một câu."

"À thì... anh và Thẩm tiểu thư có quan hệ gì?"

Phó Từ Hành đột nhiên cong môi, ngoảnh mặt đi nhìn khung cảnh đang lướt nhanh bên ngoài xe, một lúc lâu sau mới nói: "Hiện tại không có quan hệ gì."

Kevin: "..." Nói cũng như không.

"Nhưng sau này sẽ là vợ của tôi."

Kevin: "???" Jztr?

"Không cần đến khách sạn, trực tiếp đưa tôi đến sân bay." Phó Từ Hành nói, nhắm mắt mệt mỏi: "Tiện thể, giúp tôi đặt một chuyến bay đến New York vào thời gian sớm nhất."

Anh tưởng rằng kiếp này họ sẽ không bao giờ gặp lại, nhưng không ngờ cuối cùng anh lại vô tình gặp được cô, lại cho anh biết sự thật của sự việc khi đó.

Hóa ra cô đã quên anh rồi!

Cô nhớ tất cả mọi người, nhưng cô đã quên anh.

wattpad: 30June04
______

Trong văn phòng, Thẩm Thiên Thiên kéo Triệu Tiểu Hi đi phân tích, cuối cùng hỏi: "Cậu nói xem, anh ta biết tớ, nhưng tớ lại không biết anh ta. Là vấn đề của tớ hay là vấn đề của anh ta?"

Triệu Tiểu Hi ôm gối trong tay, nghe Thẩm Thiên Thiên nói xong liền vò đầu bứt tóc: "Không hợp lý lắm, nè Thiên Thiên, cậu bị mất trí nhớ à?"

Cô lắc đầu: "Tớ có thể cam đoan rằng trí nhớ của tớ không có vụn vặt... À không hẳn, mấy năm du học ở nước ngoài có mấy việc không nhớ rõ lắm, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đâu."

Triệu Tiểu Hi vỗ tay nói: "Đúng vậy, có lẽ chuyện này chính là những thứ cậu đã quên."

"Vậy sao?" Thẩm Thiên Thiên ngập ngừng.

"Thiên Thiên, ba năm trước không phải cậu bị tai nạn sao? Có thể là lúc đó nó đã làm cậu bị mất trí nhớ!" Triệu Tiểu Hi nhắc nhở.

Cô liếm môi, mạnh mẽ nói: "Nếu tớ thật sự mất trí nhớ thì tớ muốn lấy lại đoạn ký ức này."

Cô thực sự tò mò về những gì đã xảy ra giữa cô và Phó Từ Hành, và tại sao cô lại quên anh ta.

An Nhiên đã liên hệ với người đại diện của Hà Cẩm Sắt, đối phương cũng biết Thẩm Thiên Thiên có thể giúp Hà Cẩm Sắt nhận được một vai trong 《Tiểu sử nàng hậu》nên ngay lập tức đồng ý gặp mặt.

Cô cũng đưa An Nhiên cùng đến gặp người đại diện này.

Hà Cẩm Sắt tự mình mở một studio làm việc nên cô ấy là bà chủ. Vì vậy, khi cô đến gặp đại diện thì cô ấy cũng đã ở đó.

"Hà tiểu thư, cô còn xinh đẹp hơn cả trên màn ảnh." Những lời dễ nghe thì ai không nói được, Thẩm Thiên Thiên cũng vậy, cô mỉm cười chào người đối diện, mặc dù lúc này khuôn mặt của Hà Cẩm Sắt đã bị che bởi cặp kính râm khổng lồ, căn bản là không thể nhìn thấy rõ mặt.

Hà Cẩm Sắt tháo kính xuống, nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Thiên một lúc rồi lại đeo vào, cô có chút kinh ngạc: "Cô chính là người phụ trách sao?" Cô ấy còn quá trẻ tuổi.

"Vâng." Thẩm Thiên Thiên gật đầu

"Cô thực sự có chắc chắn sẽ giúp tôi giành được vai diễn không?" Hà Cẩm Sắt hỏi một cách không chắc chắn.

Cô cười cười: "Không biết là tiểu thư đây đang nhắm vào vai nào?"

"Đương nhiên là nữ chính rồi." Người đại diện của Hà Cẩm Sắt trả lời: "Cẩm Sắt của chúng tôi vừa đoạt danh hiệu Ảnh Hậu, làm sao có thể đóng vai phụ được?"

Thẩm Thiên Thiên im lặng một lúc rồi mỉm cười: "Nếu là nữ chính thì tôi có thể không giúp được gì cho cô rồi. Hà tiểu thư, nếu cô muốn thử vai Thục phi, có lẽ tôi có thể giúp được." Cô trước đó đã liên hệ với nhà sản xuất, vai của Thục phi vẫn chưa được quyết định.

"Có phải là vị Hoàng phi vì Hoàng hậu mà hy sinh không? Không được!" Người đại diện trực tiếp từ chối lời đề nghị của Thẩm Thiên Thiên.

Vai diễn của Thục phi vừa thiện vừa ác, đoạn đầu cô suy nghĩ theo nhân vật mà tạo nên phản diện đỉnh của chóp, nhưng càng về sau cô lại tẩy trắng đến mức độc giả ai ai cũng thích, điều này rất thử thách khả năng diễn xuất của diễn viên.

Thẩm Thiên Thiên cảm thấy rằng nếu diễn xuất tốt vai này, cô ấy chắc chắn sẽ rất được hâm mộ, nhưng Hà Cẩm Sắt đã không chọn nó.

"Chà, có vẻ như chúng ta không có duyên hợp tác với Hà tiểu thư rồi." Thẩm Thiên Thiên tiếc nuối nói.

An Nhiên đưa danh thiếp của công ty: "Hà tiểu thư, lần này hợp tác không thành thì còn có lần khác. Rất mong cô liên hệ với chúng tôi khi có lịch trình."

Nhìn Thẩm Thiên Thiên và An Nhiên rời đi, Hà Cẩm Sắt tháo kính râm xuống, trong đôi mắt xink đẹp mang theo vài phần bất mãn: "Cô từ chối nhanh quá rồi!"

Người đại diện chỉ nói: "Cẩm Sắt à, cô mà đóng vai phụ chính là đang hạ giá mình xuống đấy!"

Vì đã bị Hà Cẩm Sắt từ chối nên bọn họ đành một lần nữa tìm kiếm một minh tinh khác phù hợp.

Về nhà vào buổi tối, sau khi tắm xong, Thẩm Thiên Thiên ôm A Hoàng ngồi trên sofa lướt Weibo. A Hoàng ngoan ngoãn dựa vào lòng cô và nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, như thể nó có thể hiểu được dòng chữ trên đó.

Cô mắt khẽ đảo qua, nhấp vào một đoạn video về một chú chó con để cho anh xem.

Trong video, nhân viên giao hàng gõ cửa để chuyển phát nhanh, chỉ có con chó ở nhà, con chó tự mở cửa nhận đơn chuyển phát rồi đóng cửa, thật có linh tính mà.

Thẩm Thiên Thiên chạm vào đầu anh và nói: "Khi A Hoàng lớn lên thì cũng có thể làm như vậy đấy!"

Thịnh Lạc càu nhàu, không cần đợi lớn lên đâu!

Anh duỗi chân ra, nhẹ nhàng ấn một bên chuột, tùy tiện mở một chủ đề.

Cô kinh ngạc theo dõi động tác của anh, vui vẻ khen ngợi: "Ờ mây zing gút chóp em, còn có thể tự mình click vào Weibo các thứ ha!"

"Gâu gâu!" Sau khi được khen ngợi, Thịnh Lạc dương dương tự đắc vẫy đuôi và sủa lên hai lần.

Thẩm Thiên Thiên cảm thấy con chó chỉ là ngẫu nhiên click bừa, đang định đóng trang này lại, cô đột nhiên phát hiện ra chủ đề supertalk này là về nữ diễn viên Chu Nhược Nhược.

Đoạn đầu của supertalk là chúc mừng Chu Nhược Nhược đã lọt vào dàn diễn viên của 《Tiểu sử nàng hậu》đóng vai Thục phi. Cô xem qua một chút, thấy có nhiều fan đã chúc mừng cô ấy.

Tuy nhiên, theo ý kiến ​​của Thẩm Thiên Thiên, Chu Nhược Nhược không phù hợp với vai diễn này, nghe người ta nói kỹ năng diễn xuất của cô ấy không tốt lắm, liệu có thể thực sự kiểm soát được vai Thục phi rất có chiều sâu này không?

Thật tiếc khi Hà Cẩm Sắt, người rất thích hợp với vai này lại không thích vai phụ này.

Ngay khi Thẩm Thiên Thiên đang thầm tiếc đóng supertalk* Chu Nhược Nhược, điện thoại của cô đổ chuông, hóa ra đó là người đại diện của Hà Cẩm Sắt.

*Siêu thoại: Những bài viết trong một group mạng xã hội nói về các nhân vật nổi tiếng, có tính đề tài và độ thảo luận cao, thu hút sự quan tâm của nhiều người.

Cô trả lời điện thoại, bên kia điện thoại là giọng của Hà Cẩm Sắt: "Thẩm tiểu thư, cô còn giữ những lời đã nói lúc sáng không?"

"Hà tiểu thư đã nghĩ thông rồi sao?" Thẩm Thiên Thiên cũng rất kinh ngạc khi Hà Cẩm Sắt chủ động gọi điện thoại.

"Tôi đã đọc nguyên tác sau khi về nhà, vai diễn của Thục phi thật sự rất hay. Cảm ơn cô đã giới thiệu." Cô nhẹ nhàng hỏi: "Không biết..., tôi có còn cơ hội đóng vai này không?"

Sau khi Hà Cẩm Sắt trở về nhà, cô đã đọc cuốn tiểu thuyết và hiểu dụng ý của Thẩm Thiên Thiên trong việc đề cử cô đóng vai Thục phi. Cô ban đầu nghĩ mình nên tranh thủ một chút, không ngờ người đại diện lại nói nhân vật Thục phi này đã định rồi.

Xem xét lại tin tức trên mạng thì người này chỉ là một tiểu hoa đán, diễn xuất còn kém như hay bị đơ. Hà Cẩm Sắt nghĩ ngay đến Thẩm Thiên Thiên, cô phải tạ ơn rằng vì cô đã không vứt đi danh thiếp của Thẩm Thiên Thiên.

Làng giải trí chính là như vậy, nếu có bản lĩnh, vai diễn sẽ là của bạn.

Thẩm Thiên Thiên nhướng mày và trả lời dứt khoát: "Được!"

Hà Cẩm Sắt cong môi: "Vậy tôi xin cảm ơn Thẩm tiểu thư trước. Nếu có thể đóng vai này, tôi sẽ miễn phí chụp tạp chí cho cô."

Đảk quá Pepsi ơi!

Cô không ngờ lại có thu hoạch như vậy, cô cũng rất vui mừng: "Hà tiểu thư cứ chờ tin vui của tôi."

Cúp cuộc gọi của Hà Cẩm Sắt, cô lại nhấn vào supertalk của Chu Nhược Nhược, sờ sờ cằm nói: "Dù làm vậy có hơi không hay nhưng ai cũng đặt lợi ích lên hàng đầu mà nhỉ?"

Thịnh Lạc có chút khó hiểu quay đầu lại, anh nghe cuộc gọi vừa rồi, phán đoán được người trong cuộc điện thoại hình như là một diễn viên, sau đó Thẩm Thiên Thiên muốn giúp nữ diễn viên này nhận một vai?

Cô tham gia vào làng giải trí từ khi nào vậy?

Thẩm Thiên Thiên lại gọi điện thoại cho nhà sản xuất, khi cô đề nghị để Hà Cẩm Sắt đóng vai phụ Thục phi, nhà sản xuất đã có chút lúng túng: "Về cơ bản thì vai diễn này đã được quyết định rồi."

"Vẫn chưa có thông báo chính thức mà? Quyết định nghĩa là gì?"

"Thiên Thiên à, không phải là tôi không coi trọng cô, cô là nguyên tác giả sao tôi không nể mặt chứ. Chu Nhược Nhược tiến vào đoàn đội chính là ý của nhà đầu tư, cô cũng biết mà."

Thiên Thiên là bút