Khán giả phòng phát sóng trực tiếp rõ ràng đều nghe được cuộc nói chuyện của các khách mời, liền không khỏi hai mặt nhìn nhau.
[Chu Chu là đang nghĩ cái gì vậy?]
[Bọn họ chắc sẽ không giết bác sĩ thật đâu ha? Nếu không phải là nhập vai quá sâu, vậy chắc là điên rồi.]
[Tuy rằng là như vậy, nhưng tôi lại cảm thấy cái thuyền này hình như sắp chìm rồi, làm sao bây giờ.]
[Ha ha, Tạ Tiểu Chu kia chắc sẽ không cho rằng cậu ta rất lợi hại đi? Cậu ta nếu có thể giết bác sĩ, tôi liền đem mười năm cống phẩm đều cho cậu ta!]
Làn đạn phòng phát sóng trực tiếp lại cơ hồ đều là nghiêng về một phía.
Hiện tại dưới tình huống này, ngay cả fans của Tạ Tiểu Chu cũng không tin cậu, anti-fans cũng nhân cơ hội này chạy ra châm chọc mỉa mai cậu.
[Tôi còn tưởng cậu ta có biện pháp gì, ra là cũng chỉ có như vậy, còn chẳng hay bằng bên cạnh, đi thôi.]
[Nhưng là tôi muốn nhìn xem tên Tạ Tiểu Chu kia sẽ giết bác sĩ như thế nào a.]
[Ha ha, cậu ta nhất định sẽ chết thực thảm, tôi ở đây chờ chụp tấm lưu niệm của cậu ta!]
Bởi vì chưa từng có người có thể đánh chết BOSS do tổ tiết mục đề ra, nên tổ tiết mục cũng rất nhân cơ hội này mà lớn gan yên tâm treo giải thưởng —— nếu Tạ Tiểu Chu có thể giết chết bác sĩ, tổ tiết mục sẽ khen thưởng một vạn tiền thù lao đóng phim.
Người xem có thể tặng tiền của họ, nếu Tạ Tiểu Chu thất bại, thì sẽ hoàn trả toàn bộ.
Khán giả cũng vì thế mà sôi nổi quăng tiền, dù sao cũng chỉ cho vui mà thôi, hơn nữa Tạ Tiểu Chu cũng chẳng thể giết được bác sĩ.
Trong lúc nhất thời, tiền thưởng không ngừng biến động, sau đó lại tăng lên gấp đôi chỉ trong vòng năm phút ngắn ngủi.
***
Tạ Tiểu Chu cũng không biết chỉ vì lời nói này, liến khiến cậu có cơ hội nhận được phần thưởng kếch sù ra sao.
Tạ Tiểu Chu đang bị các ánh mắt của các khách mời khác nhìn chằm chằm. Cậu đứng ở giữa phòng, mớ tóc đen hỗn độn rũ xuống, đôi mắt trắng đen rõ ràng kia sáng ngời đến động lòng người, nếu bị cậu nhìn chăm chú, chắc chắn sẽ không ai từ chối lời đề nghị của cậu.
Cậu nói: "Giết bác sĩ."
Những lời này cứ như là ác ma đang nói nhỏ, khiến người bắt đầu sợ hãi mà lùi bước.
Không có người nghĩ sẽ đi diệt trừ một tên BOSS.
Mà đặc biệt BOSS của phó bản này lại không dễ chơi đến vậy.
Lúc các khách mời đều nghe được lời này, cũng có chút ngẩn ra, cơ hồ là đang không tin cái lỗ tay của mình.
Bách hợp thật cẩn thận mà nói: "Chúng ta có thể làm được sao?"
Tạ Tiểu Chu cũng không nói khẳng định, mà là nói: "Có lẽ là làm không được."
Lan vảy rồng nhịn không được mắng một câu: "Vậy cậu mẹ nó là đang chơi chúng tôi đúng không? Đừng có mà làm loạn!"
Tạ Tiểu Chu lẳng lặng mà nhìn anh.
Thiếu niên xinh đẹp mà tinh xảo, cứ như chỉ cần chạm nhẹ một cái liền sẽ quăng ngã một con búp bê bằng gốm.
Nhưng lúc bị đôi mắt này nhìn chăm chú, lan vảy rồng lại vô cớ sợ hãi, ngượng ngùng mà ngậm miệng.
Tạ Tiểu Chu nghịch nghịch ngón tay thon dài trắng nõn, không chút để ý mà nói: "Nếu làm không được, chẳng lẽ cứ ở yên tại chỗ chờ chết sao?" Đuôi mắt cậu nhiễm một chút ý cười, "Bị sương đỏ ăn mòn —— từ trong ra ngoài, cuối cùng lại biến thành một bãi thịt nát, rồi bị dọn sạch sẽ như một đám rác sao?"
Lúc Tạ Tiểu Chu nói mấy lời này là đang cười, tiếng nói cũng dễ nghe êm tai hơn hẳn.
Nhưng từng câu từng chữ chảy xuôi vào tai mọi người, lại khiến cả người phát lạnh.
Bọn họ tựa hồ là đã nghe được thanh âm nội tạng đang dần bị tiêu hóa.
Vừa mới bắt đầu thứ đầu tiên là dạ dày, đến đại tràng, ruột non, lúc này lại chẳng có lấy chút cảm giác, tựa như là đám ếch xanh đang bị luộc chín, một chút lại một chút, chậm rãi lan ra toàn bộ cơ thể. Chờ đến khi đã cảm nhận được đau đớn, bên trong đã bị ăn mòn đến không còn gì, chỉ còn lại có một tầng da thịt vây lấy xương cốt......
Tưởng tượng đến hình ảnh này, chính lông tơ của bọn họ cũng dựng đứng lên.
Quân đau thương tất chiến thắng.
Dưới tình huống không có thuốc giải, các khách mời sẽ không có lựa chọn khác, chỉ có thể tiến lên đánh cuộc.
Tạ Tiểu Chu nâng mi, nhìn lướt qua các khách mời khác.
Bách hợp cùng hoa quỳnh có hơi do dự.
Lan vảy rồng sắc mặt có chút kỳ quái, như là cũng thử suy xét.
Bách hợp mở miệng trước: "Giết chết bác sĩ...... Chúng ta nên như thế nào giết chết bác sĩ?"
《Tạp Kỹ Kinh Dị 》chia rất nhiều loại tiết mục, mỗi một loại đều có một BOSS ẩn tồn tại, không dễ ló đầu lên sân khấu.
Tỷ như trong tiết mục vườn trường có Tần Nguyên, trong tiết mục dân gian lại có Thần Sông...... Lại tỷ như, trong tiết mục Châu Âu hệ liệt lại có Bác sĩ Bird Beak.
Các khách mời lại vì hoàn thành cảnh quay, phần lớn đều sẽ không đi trêu chọc mấy tồn tại như bày, càng không cần phải nói đến việc sẽ giết chết bọn họ.
Thậm chí, còn chưa từng có người sinh ra cái ý niệm này.
Cho nên khán giả mới có thể không tín nhiệm Tạ Tiểu Chu như thế, cho nên các khách mời mới do dự lâu như vậy.
Tạ Tiểu Chu cười cười, nói: "Đương nhiên không cần các người phải chính diện đối mặt với bác sĩ, các người chỉ cần phụ trợ cho tôi, thì tôi tự có thể động thủ."
Giết chết bác sĩ, chuyện như vậy, đương nhiên là cậu phải làm.
Nghe được lời này, bách hợp cùng hoa quỳnh tức khắc ít băn khoăn hơn.
Chỉ cần không phải đối mặt với bác sĩ, liền sẽ sẽ không gặp nguy hiểm, hơn nữa chỉ cần làm một ít phụ trợ cho qua loa, chắc là sẽ không sao đâu.
Càng quan trọng chính là, theo như lời Tạ Tiểu Chu nói, cho dù không đi giết chết bác sĩ, bọn họ hiện tại cũng đã trúng độc sương mù, kiểu gì cũng chết chắc.
Lan vảy rồng thấy các khách mời khác đều đồng ý với kiến nghị của Tạ Tiểu Chu, anh ta tuy rằng còn có một ý tưởng, nhưng cũng đành phải im lặng ngủ đông trước, âm thầm quan sát tình huống, lại tùy cơ ứng biến.
Hoa quỳnh dò hỏi: "Cậu cần chúng tôi giúp gì?"
Tạ Tiểu Chu đứng thẳng người dậy, tóc đen mềm mại ở trên trán nhẹ nhàng đung đưa: "Giúp tôi...... Tìm bác sĩ đi."
Năng lực của Hoa quỳnh có ba quy tắc hạn chế.
Yêu cầu là phải từng nhìn qua, đã đụng tới hoặc là vật thể được người khác miêu tả qua.
Hoa quỳnh cũng chưa từng nhìn thấy bác sĩ, chỉ có thể nói: "Miêu tả bác sĩ một chút đi."
Tạ Tiểu Chu nhìn về phía đám sương mù, ánh mắt có chút mờ mịt, tựa như đang chìm trong hồi ức: "Hắn mang theo một cái mặt nạ mỏ chim, vóc dáng rất cao, dáng người......" Cậu dừng một chút, "Cũng rất tốt. Tóc hắn màu bạc, đôi mắt màu đỏ đậm, giống hồng thạch vậy."
Một cái hình tượng hoàn chỉnh đã được phác họa ra.
Cậu tựa hồ là nghĩ tới cái gì, răng nanh bên môi như ẩn như hiện, lại bổ sung thêm một câu: "Bác sĩ rất ôn nhu, cũng rất thân sĩ."
Hoa quỳnh: "?"
Bách hợp: "......"
Lan vảy rồng: "!"
Nghe được lời này, ba vị khách mời biểu tình khác nhau, nhưng đều biểu đạt ra cùng một loại —— Thật vậy chăng? Tôi tin cậu cái búa.
[Ha ha ha ha ]
[Chu Chu đây là đã cong rồi!]
[Chu Chu bây giờ chẳng lẽ là đang tương ái tương sát sao? Tôi bây giờ cuối cùng cũng hiểu!]
[Tôi lại có thể tiếp tục sống rồi! Đang hấp hối bỗng dưng ngồi dậy.jpg]
Hoa quỳnh: "Ầm....Chỉ cần miêu tả bộ dáng thôi."
Tạ Tiểu Chu tiếp tục nói: "Bác sĩ mang theo một cây gậy chống, đầu gậy là quạ nhỏ được mạ vàng, mặc áo choàng đen, còn có......"
Nghe tạ thuyền nhỏ miêu tả, trong đầu hoa quỳnh dần hiện lên một cái hình tượng cụ thể. Y nhắm hai mắt lại, khuôn mặt lại tản ra ánh sáng dịu nhẹ.
Phù dung sớm nở tối tàn.
Rất nhanh, sắc mặt của y liền biến đổi, giữa hàng mày cũng bị một bóng đen bao trùm, quay đầu lại nôn ra một ngụm máu.
"Ở......" Hoa quỳnh run rẩy mà giơ tay, "Ở nơi đó."
Các khách mời khác nhìn qua.
Không biết từ khi nào, sương mù chung quanh ở bốn phía tản ra, dần xuất hiện một đường đi. Nơi đó cũng không có sương đỏ, dường như chỉ có hắc ám vô biên.
Lan vảy rồng ở gần cửa nhất, nhưng anh ta lại yên lặng mà lui bước, cứ sợ đây lại là một cái bẫy, liền không dám đi vào.
Tạ Tiểu Chu lại không cố kỵ như thế nói, trực tiếp đi qua. Cậu bước chân nhẹ nhàng, thoạt nhìn là gấp không chờ nổi mà muốn cùng bác sĩ chạm mặt.
Trò chơi của trận này là do bác sĩ đề ra quy tắc.
Là tử vong, hay là quẳng đi nhân tính mà sống sót.
Nhưng cậu hai cái đều không chọn.
Cậu không muốn phải làm con mồi hốt hoảng thích chạy trốn, cũng không muốn hoàn toàn mất đi nhân tính mà biến thành quái vật tồn tại ở tiết mục này.
Hai lựa chọn này đều là do bác sĩ sắp xếp, cho dù chọn cái nào, cốt truyện kế tiếp đều đã bị người viết xong.
Không có ý nghĩa, bình đạm vô vị, cũng mất đi tình cảm mãnh liệt.
Cậu muốn......
Khiến bác sĩ vui.
Cái lựa chọn này, chỉ sợ đến bác sĩ cũng chẳng nghĩ tới.
Cậu thật sự rất chờ mong, bác sĩ sau khi biết chuyện này sẽ có biểu tình gì.
Tạ Tiểu Chu thử tưởng tượng đến hình ảnh này, liền nhịn không được hừ nhỏ sung sướng một tiếng.
Cậu nâng tay, như là đang khiêu vũ với người, nhón mũi chân xoay một vòng. Sương mù quanh thân phiêu tán, trong không gian mơ hồ còn có thể thấy được một khuôn mặt tinh xảo, mặt mày mang theo ý cười, ngay cả khóe mắt hoa hồng cũng đều giãn ra.
Bác sĩ.
Ngươi có vừa lòng với cái kết này không?
***
Khác với Tạ Tiểu Chu đang gấp không chờ nổi mà muốn nhìn mặt bác sĩ, các khách khác đều là thật cẩn thận, sợ mấy thứ như sương đỏ kia ập vào phòng.
Nhưng còn may, trong lúc này lại không có biến cố gì phát sinh.
Con đường này đã đi tới cuối.
Tạ Tiểu Chu đi ra ngoài, cảnh sắc của cánh cửa trước mắt lại đột nhiên rộng ra, trong tầm mắt xuất hiện một hình bóng quen thuộc.
Bác sĩ đưa lưng về phía cậu, gậy chống quạ vàng đặt ở bên người, cả người là một thân tây trang đồ đen, có vẻ eo thon chân dài, vai rộng eo hẹp.
Chỉ nhìn đến mặt trái thôi, đã khiến người cảm thấy vị này hẳn là một vị công tử thân sĩ quý tộc.
Rầm ——
Sương mù bị thổi bay.
Một con quạ đen từ phía trên bay xuống, lại vươn hai cánh chim đen nhánh của mình ra không trung, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu.
Hoa hồng nhỏ tới
Lông chim của nó có loạn không nhỉ?
Quạ đen vội vàng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy cánh chim mượt mà bóng loáng của mình, lúc này mới yên lòng. Nó cao ngạo mà ngẩng cao cái đầu nhỏ, trên mặt viết to mấy chữ mau nhìn ta mau nhìn ta.
Ánh mắt Tạ Tiểu Chu xẹt qua quạ đen đứng một bên, nhưng cũng chỉ dừng lại trong nháy mắt, cuối cùng vẫn là đặt trên người bác sĩ.
Bác sĩ như cảm nhận được, nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Chỉ là còn chưa hoàn toàn xoay người lại, các khách mời khác liền hành động trước một bước.
Hai tay Bách hợp gắt gao đặt ở trước ngực, đầu gục xuống mà nỉ non.
Một hương hoa bách hợp từ trên người cô phát tán ra ngoài.
Lyli Boy.
Mùi hoa của Bách hợp có tác dụng ngưng thần, chỉ cần người đã ngửi qua mùi hoa, sẽ không tự chủ được mà buông thả đề phòng, lâm vào giấc ngủ an bình.
Nhưng—— Tốt nhất là đừng phát ra tiếng động, nếu không, sẽ quấy rầy đến mộng đẹp của người khác.
Bác sĩ ngửi được mùi bách hợp này, cả cơ thể liền bắt đầu mỏi mệt.
Mặt nạ gục xuống, mí mắt của hắn cũng nặng dần, như là không thể chống đỡ được, chậm rãi nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Gậy quạ vàng trong tay cũng rơi xuống đất, lại quay tròn vài vòng rồi yên tĩnh mà cách một khoảng.
Bác sĩ đã rất lâu rồi không có nằm mơ.
Bởi vì, hắn chỉ đối với giải phẫu, cùng mấy vật thí nghiệm là cảm thấy hứng thú.
Cũng không biết tại sao, hiện tại cảnh trong mơ của hắn lại xuất hiện một cành hồng.
Là hoa hồng trắng, lẳng lặng mà nằm trong vũng máu, vài cánh hoa đã rơi rụng trên mặt đất, cũng nằm bên cạnh vũng máu đang từng chút ăn mòn lấy nó.
Hình ảnh như vậy, so với giải phẫu càng làm bác sĩ thấy hứng thú hơn.
Đây là một cành hồng chẳng có gì sánh kịp.
Càng quan trọng hơn là, nó chỉ chuyên thuộc về hắn.
Hắn đối với hoa hồng của hắn chính là cần ta cứ lấy.
Có thể tạo hình thành bộ dáng hắn thích, cũng có thể tùy ý mà chà đạp hư hao, tất cả đều là chỉ cần hắn muốn
Tốt đẹp như thế.
Bác sĩ mặc cho chính mình đang dần chìm trong giấc mơ kia.
***
Bác sĩ đứng ở tại chỗ, không nhúc nhích, tựa như đã ngủ say thật rồi vậy.
Gậy chống quạ vàng lăn một vòng trên mặt đất, ngừng ở bên chân Tạ Tiểu Chu. Cậu cũng không dừng bước, mà trực tiếp dẫm qua.
Cạch
Gậy chống phát ra một tiếng như đang than khóc.
Tạ Tiểu Chu đi tới phía sau bác sĩ, duỗi tay ôm lấy hắn, tràn đầy ôn nhu. Thoạt nhìn, cậu càng như là đến để tạo bất ngờ cho tình nhân, chứ không phải là tới để giết người.
Cậu đem mặt dựa vào lưng bác sĩ. So sánh với bác sĩ kia, cậu lại có vẻ cực kỳ yếu ớt, bàn tay trắng như tuyết lại đặt ở trước áo choàng đen, trong không gian mơ hồ, lại như tia sáng chực chớp lóe.
Tạ Tiểu Chu nhón mũi chân, môi cọ qua tai bác sĩ, không tiếng động mà nói: "Ta tìm được ngươi rồi, bác sĩ ——"
Bác sĩ, ngươi là con mồi, hay là thợ săn?
Ánh sáng chợt lóe.
Tạ Tiểu Chu không chần chờ, đem đoản đao chuẩn xác mà đâm tới chỗ chí mạng.
Mỗi người đều sẽ phải đối mặt với tử vong.
Ngay cả bác sĩ cũng không ngoại lệ. Như vậy, cậu sẽ ban cho bác sĩ cái chết, lúc này...... Lại khiến tâm trạng kích động đến cỡ nào.
Nhưng ngay lúc mũi dao sắp đâm về phía bác sĩ, phía sau lại phát ra một gọi lớn: "Bác sĩ ——"
Tạ Tiểu Chu cũng nghe thấy.
Chỉ là nếu đã khai cung mũi tên cũng chẳng thể quay lại, cậu không lùi bước, mà trực tiếp dùng sức đâm đao xuống. Nhưng đoản đao lại ngừng lại ở nửa đường, không thể tiến về phía trước một bước.
Bác sĩ nâng tay lên, cầm lưỡi dao.
Giá trị ngưng thần của bách hợp vốn không có tác dụng lớn đối với bác sĩ, hơn nữa còn vì có người phát ra động tĩnh lớn, đã trực tiếp khiến bác sĩ thức dậy.
Khuôn mặt của Lan vảy rồng kích động đến đỏ lên, chỉ vào Tạ Tiểu Chu nói: "Bác sĩ, cậu ta muốn giết ngài!"
Tạ Tiểu Chu buông lỏng tay.
"Keng" một tiếng, đoản đao dừng ở trên mặt đất, lại vô tình chiết xạ lại ánh sáng.
[Chu Chu nhanh làm nũng với bác sĩ đi, không là chết chắc đó!]
[Bác sĩ lại không giống mấy BOSS trước, nếu làm nũng với hắn, không chừng lại chết càng nhanh.]
[Vậy Chu Chu phải làm sao bây giờ? Nhanh giải thích đi!]
[Bác sĩ sẽ giết cậu ta, chắc chắn là vậy! Mau động thủ đi, tôi ở đây chỉ còn chờ chụp hình!]
Tạ Tiểu Chu cũng không có giải thích gì, dứt khoát mà lưu loát tiếp tục thừa nhận: "Là, ta muốn giết ngươi, bác sĩ."
Nghe thấy cái đáp án, bác sĩ cũng không rức giận, chỉ là có chút khó hiểu: "Vì sao?"
Tạ Tiểu Chu mím môi, cười đến ngọt ngào chói mắt: "Không vì cái gì cả."
Lan vảy rồng một bên lại tận lực đi phá đám chỗ Tạ thuyền nhỏ: "Chúng tôi trúng độc, cậu ta nói, dù sao cũng đều phải chết, không bằng giết bác sĩ. Nếu không phải có ta nhắc nhở, bác sĩ ngài liền đã bị cậu ta giết rồi!"
Nếu là người khác bị bác sĩ nhìn chằm chằm như thế, hai đùi đã sớm run bần bật, cả người đều sẽ như chết cóng. Nhưng Tạ Tiểu Chu lại là không sợ, cậu nghiêng đầu, tiếp tục thừa nhận: "Hình như đúng là vậy."
Lời thừa nhận này lại khiến lan vảy rồng càng thêm kích động, anh ta liền gấp không chờ nổi mà tranh công: "Bác sĩ, cậu ta đã thừa nhận rồi, cậu ta muốn giết ngài! Còn tôi là muốn giúp ngài!"
Lan vảy rồng từng nghe nói, giải phẫu của bác sĩ có thể khiến người chết đi sống lại, y thuật lại tinh vi. Chỉ cần có thể dựa vào bác sĩ, tự nhiên liền có thể giải trừ được sương đỏ độc trên người.
Dựa theo phán đoán phía trước, bác sĩ có lẽ có thể giao lưu, vậy anh ta cứu bác sĩ một mạng, bác sĩ chắc chắn sẽ không từ chối mà cứu lấy hắn!
Rốt cuộc y giả nhân tâm.
Bác sĩ...... Chắc cũng không ngoại lệ đâu.
Lan vảy rồng một bên cắn chân bám lấy riết, bác sĩ cuối cùng cũng nhìn qua, ôn hòa mà hỏi: "Đa tạ đã tương trợ, xin hỏi có cái gì có thể báo đáp ngươi đây?"
Lan vảy rồng chờ chính là câu này, buột miệng thốt ra: "Bác sĩ cứu ta đi, ta trúng sương đỏ độc, ngài có thể trị được không?"
Bác sĩ không chút do dự, gật gật đầu: "Không thành vấn đề, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi."
Cuối cùng cũng được cứu trợ.
Lan vảy rồng trên mặt xuất hiện nụ cười.
Giết bác sĩ, đó là hành vi ngu xuẩn. Giống loại BOSS này, chỉ cần có người lấy lòng, mới có thể đạt được một đường sinh cơ.
Những kẻ ngốc này, nhưng cũng không sao, hiện tại chỉ có anh ta mới có thể sống sót......
Suy nghĩ của lan vảy rồng đột nhiên bị gián đoạn, đầu óc anh ta cũng trở nên mơ mơ màng màng, tầm mắt cũng bắt đầu mờ mịt không rõ, đối tất cả cảm giác hiện tại lại cách một tầng lụa mỏng.
Anh ta nghe được thanh âm của cái gì đó ngã trên mặt.
Sau đó trước mắt liền xuất hiện một mảnh sương mù, một con quạ đen lại bay tới, uốn lượn móng vuốt mà cầm lấy một trái tim vẫn còn đập thình thịch.
Ồ.
Đó là trái tim của anh ta.
Cũng là thân thể của anh ta ngã trên mặt đất.
Nhưng không sao.
Bác sĩ sẽ chữa khỏi cho anh ta —— sau khi anh ta chết.
Quạ đen ngậm lấy trái tim máu chảy đầm đìa, cúi đầu mổ một cái, đôi mắt đậu đen liền xuất hiện sự ghét bỏ.
Thật khó ăn.
Vẫn là bánh mì hoa hồng nhỏ đút cho nó ăn ngon hơn.
Quạ đen trộm đem trái tim ném tới một góc, lại nghiêng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu.
Lúc nào hoa hồng nhỏ mới nhìn thấy y đây.
Quạc——
***
Đã giải quyết được nơi phát ra thanh âm ồn ào, bác sĩ cuối cùng cũng có thể nói chuyện với hoa hồng của hắn mà không bị quấy rầy.
Hắn duỗi tay nắm lấy cằm của Tạ Tiểu Chu, quan sát thật kỹ.
Tạ Tiểu Chu cũng không giãy giụa, rũ mi xuống, lông mi rậm rạp trên da thịt tạo thành bóng hình quạt.
Vì sử dụng thẻ SR "Rose Boy", thân thể tạ thuyền nhỏ vốn dĩ đã yếu ớt, hiện tại lại hấp thụ sương đỏ độc, mỗi lần muốn hoạt động, lại vô tình chỉ cách tử vong một tấm rèm.
Ở dưới tác dụng của sương đỏ, đuôi mắt hoa hồng của Tạ Tiểu Chu lại càng hồng thêm, lại có vẻ nhu nhược động lòng người.
"Ngươi không dùng thuốc giải." Bác sĩ nhìn chăm chăm vào đôi mắt trắng đen rõ ràng kia, muốn nhìn thấu nội tâm của Tạ Tiểu Chu, có chút tò mò hỏi, "Ngươi cho ai?"
Tạ Tiểu Chu nghịch ngợm mà cười cười, nói: "Ta cũng không cho ai."
Bác sĩ: "Ừm..."
Tạ Tiểu Chu: "Ta đã trực tiếp đập nó rồi. Kết quả có phải có chút ngoài ý muốn không, bác sĩ?"
Bác sĩ thản nhiên thừa nhận: "Đúng là có một chút ngoài ý muốn."
Hắn quả thật không nghĩ tới, sẽ còn có kết quả như thế.
Có hai con đường vốn đã trải sẵn trước mặt Tạ Tiểu Chu, nhưng cho dù chọn đi đường nào, cũng đều là kết quả bác sĩ muốn.
Nhưng cố tình là, Tạ Tiểu Chu lại không đi đường nào.
Nhưng ngoài ý muốn còn rất nhiều, bác sĩ lại sinh ra cảm xúc tự hào.
Đây mới là hoa hồng của hắn.
Tạ Tiểu Chu cũng cảm thấy rất mỹ mãn: "Vậy là tốt rồi."
Bác sĩ đem cảm xúc trên mặt của tạ thuyền nhỏ thu vào mắt: "Nhưng...... Thuốc giải chỉ có một lọ, trừ cái này ra, không có thuốc nào chữa được."
Nghe được lời này, bách hợp cùng hoa quỳnh cách đó không xa đều biến sắc.
Vốn dĩ bọn họ còn tâm tồn sinh may mắn, không nghĩ tới, thật là đã đi vào đường cụt.
Tạ Tiểu Chu gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã biết, thái độ như một chút cũng không chút để ý.
Bác sĩ thở dài một tiếng, vuốt ve gương mặt của Tạ Tiểu Chu.
Không sao.
Mặc kệ là biến thành bộ dáng gì, hắn cũng sẽ điều trị cho hoa hồng của hắn thật tốt.
Rốt cuộc, chết đi sống lại, chính là sở trường của bác sĩ.
Nhưng trước đó, bác sĩ còn có một nghi vấn: "Ngươi tại sao lại muốn giết ta?" Vòng tới vòng lui, vẫn là về vấn đề cũ.
Tạ Tiểu Chu mi mắt cong cong, hỏi lại: "Bác sĩ, vậy sao ngươi lại muốn giết ta?"
Bác sĩ trầm ngâm một lát: "Bởi vì...... Ta yêu ngươi."
Đây là yêu.
Lúc hắn nhìn thấy hoa hồng của hắn, lại sinh ra cảm giác kì lạ, đó là thứ rất khó để miêu tả, sẽ làm người vẫn luôn bình tĩnh như bác sĩ mất khống chế.
Này chẳng lẽ không phải là tình yêu sao?
Khiến người cuồng nhiệt, khiến người mất đi lý trí, khiến người sinh ra dục vọng muốn chết.
Tạ Tiểu Chu không nghĩ tới sẽ được một câu trả lời như vậy.
Bác sĩ cũng sẽ yêu người sao?
Vậy xem ra, bác sĩ là một tên điên lại bình tĩnh, hắn không cần người sùng bái, cũng không cần cảm tình gì.
Có thể chinh phục hắn, chỉ có điên cuồng.
Bác sĩ một bên vẫn còn đang giải thích: "Cho nên, ta mới muốn giết ngươi." Hắn làm ra tư thế mời, "Cùng nhau tới hưởng thụ tử vong mỹ diệu này lại vĩnh hằng này, không tốt sao?"
Tạ Tiểu Chu nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi: "Bác sĩ, ngươi hiểu được tử vong mỹ diệu sao?"
Bác sĩ lại chẳng thể cảm nhận được tử vong mỹ diệu mà mình nói kia rốt cuộc là như thế nào.
Hắn đã ban cho vô số người cái chết, lại làm bọn họ chết đi sống lại, sinh tử đều nắm trong tay hắn —— không có cái gì so với tử vong khiến hắn mê muội.
Nếu là những người khác hỏi về vấn đề này, bác sĩ sẽ cảm thấy người nọ đang không tôn trọng mình, nhưng hiện tại người nói ra mấy lời này chính là hoa hồng của hắn, tự nhiên có thể phóng túng một chút.
Bác sĩ làm ra trả lời: "Đương nhiên."
Tạ Tiểu Chu nghe được câu trả lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ánh mắt lãnh đạm mang theo vẻ khinh thường: "Bác sĩ, ta cảm thấy, ngươi không xứng nói mấy lời này."
Cho dù mặt đối mặt bị chỉ trích, bác sĩ cũng không hề tức giận.
Hắn vẫn rất lịch sự, hơi cúi người, hướng tới chỗ tạ thuyền nhỏ muốn xin thỉnh giáo nói: "Sao lại nói như thế?"
Tạ Tiểu Chu hỏi: "Ngươi đã từng thể nghiệm qua tử vong chưa?"
Bác sĩ lắc đầu: "Chưa từng."
Tạ Tiểu Chu môi thì hồng nhuận, lại phun ra mấy lời nói lạnh nhạt kiêu căng: "Ngươi chưa từng thể nghiệm qua, sao lại có tư cách nói tử vong mỹ diệu."
"Xem ra, cái gọi là bác sĩ cũng chỉ có như thế. Bác sĩ, ngươi lại làm ta thất vọng rồi."
Bác sĩ như đang suy nghĩ cái gì, mặt nạ hơi cúi xuống, đôi mắt đỏ đậm tối sầm.
Lại.
Chẳng lẽ...... Lúc trước hắn cũng từng làm hoa hồng của hắn thất vọng sao?
Đau đớn như kim châm lại lần nữa xuất hiện.
Bác sĩ không biết quá khứ thiếu hụt kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể biết là, hắn không nghĩ hắn lại làm hoa hồng thất vọng.
Tạ Tiểu Chu giọng điệu mang theo vẻ ngả ngớn: "Bác sĩ, ngươi chỉ ban cho bọn họ cái chết, nhưng lại chưa bao giờ tự thể nghiệm. Chẳng lẽ nói, ngươi cũng sợ chết sao?"
Bác sĩ đưa ra trả lời: "Ta không sợ chết, chỉ là, chưa từng có người có thể giết ta." Đương nhiên, cũng không có người dám sinh ra ý nghĩ muốn giết bác sĩ.
Cho nên bác sĩ mới chưa từng thể nghiệm qua cái chết.
Tạ Tiểu Chu ôn nhu mà nói: "Như vậy, ta có thể." Cậu đến gần, nhón chân, ôm cổ bác sĩ, thâm tình mà nói, "Bác sĩ, thử nghĩ xem tại sao ta lại muốn giết ngươi? Bởi vì......"
"Ta yêu ngươi."
Giọng nói vừa dứt.
Bác sĩ liền cảm giác được cơ thể của mình có chút khác thường, trái tim im lặng đã lâu nay lại đập thình thịch liên hồi.
Đối với bác sĩ mà nói.
Tử vong là ban cho, là tình yêu.
Vậy, đây chính là thông báo long trọng.
Bác sĩ rung động.
Bác sĩ cảm thấy, hắn đã hoàn toàn yêu hoa hồng của hắn rồi.