Tống Cảnh Nghi đi ra ngoài ngồi vào xe rồi mới gọi điện thoại, bên kia giống như đã đợi cuộc gọi này rất lâu rồi nên nhanh chóng đáp lại.
"Cảnh Nghi sao? Sao hôm nay lại gọi cho ta vậy?” Giọng điệu rõ ràng là đang cười cợt.
Tống Cảnh Nghi ngược lại chẳng nhiều lời, "Tôi đồng ý hợp tác."
"A. Cậu nói nghe nhẹ nhàng vậy sao? Lần trước cậu còn nói cái gì, người trẻ như các cậu không phải quên nhanh vậy chứ?"
Tống Cảnh Nghi bật cười một tiếng, đáp lại bằng giọng điệu hết sức ngả ngớn, "Ôn Thường Thế, là ông cần đến tôi. Nếu ông không muốn thì tôi hợp tác với người khác, dù sao tôi cũng là miếng bánh ngon nhất, nhiều nhân nhất trong tất cả các miếng bánh được đặt lên bàn."
Bên kia lại rơi vào im lặng, sau đó một lúc mới lại lên tiếng, "Tôi thật hối hận vì ngày đó không nhận nuôi cậu. Để lão Tống cướp mất, đúng là đáng tiếc."
Đúng vậy, không phải bây giờ hắn mới là miếng bánh, từ mười bảy năm trước, lúc hắn chỉ mới mười tuổi sống trong cô nhi viện hắn đã là miếng bánh thơm ngon nhất rồi.
"Ôn tổng hà tất phải nói như vậy. Trong đám con trai con gái của ông, chắc cũng phải có một hai người ưu tú chứ. Dù sao số con của ông cũng nhiều hơn số trẻ ở cô nhi viện năm đó mà, chắc không đến mức não đứa nào cũng làm bằng bột đó chứ."
Ôn Thường Thế bị mỉa mai đến tím cả mặt, nghẹn một lời cũng không thể phản bác. Con ông ta đúng là rất nhiều, nhưng chỉ có Ôn Dĩ Hằng là đứa con được ông ta nuôi dưỡng bên cạnh, là con của người vợ chính thức của ông.
"Tôi sẽ gửi những bản hợp đồng kia đến cho cậu, dự án ở khu trung tâm tôi cũng sẽ hỗ trợ vốn cho cậu. Còn bây giờ cậu phải làm việc cho tôi."
Tống Cảnh Nghi gõ gõ vô lăng, lạnh nhạt đáp lại, "Được thôi. Nhưng tôi còn có một điều kiện."
"Cậu còn muốn cái gì?" Giọng điệu Ôn Thường Thế rõ ràng bị chọc tức đến hết cả kiên nhẫn.
"Lần trước tôi cũng đã nói với ông rồi. Nếu ông động đến Tiêu Dạ Nguyệt, mọi hợp tác của chúng ta đều chấm dứt. Hơn nữa, tôi cũng sẽ lôi ông đến ngóc không được đầu dậy. Nghe thấy không? Hay là ông nghĩ tôi không thể làm gì?"
"Tôi cũng chẳng thèm thằng nhóc câm điếc đó làm gì." Ôn Thường Thế nói xong liền dập máy
Tống Cảnh Nghi chẹp một tiếng, nhếch môi cười, "Đúng là già mà không nên nết."
Tống Cảnh Nghi lại tiếp tục gọi thêm một cuộc điện thoại.
"Lão Vương, mọi chuyện ở bên đó sao rồi?"
"Tống tổng, Tiêu gia đang ở trong phòng thẩm vấn. Trước đó đã đánh tiếng lên chỉ hỏi Tiêu gia vài câu, không có làm khó."
"Được, vậy chú Tiêu ra chú nói lại với chú ấy, cháu và Ôn Thường Thế đã hợp tác thành công, mọi chuyện vẫn theo kế hoạch."
"Đã rõ."
Gọi xong hai cuộc điện thoại, Tống Cảnh Nghi lại nhìn thời gian một chút, nghĩ bé con chắc sẽ không dậy nhanh như vậy, muốn đi đến siêu thị mua đồ ăn về.
Tống Cảnh Nghi vừa lái xe ra khỏi cổng thì Cảnh Tuyên và Hạ Thanh Dương cũng từ nhà chính đi ra sang nhà phụ.
Căn nhà phụ quả như lời Tống Cảnh Nghi nói, tuy nhỏ hơn và chỉ có hai tầng nhưng đầy đủ các loại phòng, từ phòng khách, phóng bếp đến cả thư phòng cũng có, không gian bên trong cũng rất rộng lớn, chỉ là lâu chưa có người ở nên đóng một tầng bụi.
Hạ Thanh Dương thuần thục mở cửa, bật đèn, "Lúc trước tôi theo ông chủ về cũng sống ở đây á. Nhưng sau khi theo ông chủ đi làm kiếm được một khoản tiền thì tôi tự ra ngoài mua một căn hộ riêng. Ít nhất sau này tôi có vợ, vợ tôi phải có riêng một ngôi nhà."
Cảnh Tuyên hơi nhíu mày, "Anh muốn lấy vợ sao?"
Hạ Thanh Dương quay đầu lại khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ anh định cả đời không lấy vợ?"
Cảnh Tuyên hơi tựa vào quầy bar, ánh mắt ánh lên tia giảo hoạt, "Hay anh dọn lại về đây đi. Căn hộ đó đợi đến khi anh lấy vợ thì dọn về lại."
Hạ Thanh Dương đang ở trong nhà bếp kiểm tra xem vòi nước còn chảy không, "Không được, tôi thấy sống ở căn nhà của mình là một điều rất thoải mái."
"Vậy sao? Tôi còn định nói anh dọn vào đây, tôi cũng dễ dạy võ cho anh hơn. Dù sao bây giờ cậu chủ nhỏ cũng ở đây, chúng ta sẽ gặp mặt nhau nhiều lần hơn."
Bên trong nhà bếp yên lặng một chốc thì Hạ Thanh Dương chạy ào từ trong ra, "Đúng rồi ha, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ. Dù sao bây giờ tôi cũng chưa kiếm được người yêu, đợi tôi tập được chiêu một cước đá bay người xong, tôi đi kiếm người yêu, thể hiện sức mạnh của đàn ông cho cô ấy cũng không muộn. Cô ấy lúc đó chắc chắn sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tình yêu." Hạ Thanh Dương lại bắt đầu mơ mộng.
"Tôi sao. A, nói ra đúng là rất ngại, tôi sắp ba mươi rồi. Anh nói, có phải tôi thảm hại lắm không, sắp đầu ba rồi mà chưa từng được hôn."
"Chưa từng hôn ai sao?"
Hạ Thanh Dương xịu mặt, "Đúng vậy, nhắc đến liền thấy thảm mà."
Cảnh Tuyên lần đầu tiên không che dấu nét cười trong ánh mắt.
"Vậy còn anh, anh bao nhiêu? Để tôi đoán xem, anh chắc là kém tôi vài tuổi ha."
Cảnh Tuyên cũng không ngại khi nói ra tuổi của mình, "Tôi 23."
"Cái gì? 23? Anh đùa sao?"
Gương mặt góc cạnh của Cảnh Tuyên nhìn đúng là rất trẻ, cơ thể cũng cao, hơi to người nhưng mà.... có cái gì đó không đúng. Chính là....không có giống một thanh niên mới 23??! Hạ Thanh Dương xoắn xuýt vắt óc nghĩ xem là cái gì không đúng, sau đó như ngộ ra, đập tay một cái.
Đúng, chính là nó, là khí chất của Cảnh Tuyên. Cảnh Tuyên luôn mặc trên người một vest đen, một bên tai luôn đeo máy truyền tin hay liên lạc gì đó, mái tóc dài vuốt ngược về sau dùng gel cố định, còn luôn lạnh lùng ít nói, công thêm hình thể cao to thành ra nhìn có chút...giống sắp đầu ba.
Hạ Thanh Dương cười sảng một tiếng, lợi dụng ưu thế chiều cao mà ôm vai Cảnh Tuyên, "A, hóa ra là em trai nha. Làm tôi còn luôn nghĩ chúng ta bằng tuổi."
Cảnh Tuyên liếc nhìn cái tay đặt trên vai mình, cũng không có đẩy ra.
Lúc Tống Cảnh Nghi đi mua thức ăn về vừa vặn gặp hai người giúp việc đang xách túi đồ từ trong nhà đi ra.
"Dọn xong rồi?"
"Dọn xong hết rồi, quần áo cũng được treo gọn vào trong tủ. Ông chủ mua thức ăn sao? Sao không nói với chúng tôi một tiếng, lúc đến chúng tôi sẽ mua." Một dì giúp việc trong đó cúi người đáp lại.
"Không cần. Từ nay hai người phụ trách đúng giờ đến dọn dẹp là được, nấu ăn tôi sẽ tự làm. Tiền lương của hai người vẫn như cũ."
Tống Cảnh Nghi nói xong cũng không đợi họ đáp lại, vội vàng xách hai túi đồ vào trong nhà. Hắn sợ bé con tỉnh dậy rồi mà không thấy hắn, hoàn cảnh mới xa lạ cậu sẽ sợ. Mặc dù cậu đã từng ở đây ngủ một lần, nhưng dù sao hôm đó cũng là tối muộn rồi.
Nhưng thực tế là Tống Cảnh Nghi đã nghĩ quá nhiều, bé con của hắn còn chưa có dậy.
Tư thế ngủ của Tiêu Dạ Nguyệt rất nghiêm chỉnh ngoan ngoãn, cả người đều ở trong chăn, đầu hơi nghiêng về một bên. Có thể vì hơi nóng, hai má bánh bao của cậu hơi đỏ lên, trông đặc biệt dễ thương. Muốn hôn hôn.
Tống Cảnh Nghi nhân lúc cậu chưa tỉnh mà vừa hôn vừa mút cái má bánh bao của cậu, thiếu điều in dấu răng lên nữa thôi.
Có vẻ như Tiêu Dạ Nguyệt đã cảm nhận được sự ướt át trên má mà khó chịu tỉnh dậy, trong đôi mắt còn chưa tỉnh hẳn lấp lánh ánh nước.
Mở mắt ra liền thấy tiên sinh dùng đôi mắt như hổ rình mồi nhìn mình, cậu sợ đến rụt cả đầu vào bên trong.
Tống Cảnh Nghi bật cười kéo chăn xuống để cậu không bị ngạt, véo nhẹ lên mũi cậu, "Ghét bỏ tiên sinh của em vậy sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt lắc đầu ngồi dậy, còn ngại ngùng hôn lên má hắn một cái để đáp lại.
"Cục cưng, yêu em chết mất." Tống Cảnh Nghi ép má cậu mà hôn chùn chụt.