Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 107



Cung nữ bận rộn chạy qua chạy lại thay nước, chậu nước đặt trên ghế vừa mới thay chẳng mấy chốc tiếp tục nhuộm đỏ máu. Đông Phương Tầm Tuyết ngồi trên tháp từ xa quan sát Thái y chẩn trị, trong lòng nom nóp lo sợ, thầm cầu mong Phó Tuyệt Ca bình an vô sự. Bất quá nàng hiểu rõ tiểu ngốc khó mà bình an vô sự được, vết thương nghiêm trọng như vậy dù là cùng nghi cũng cửu tử nhất sinh huống chi đối phương chỉ là một quân quý nhu nhược.

Tàn nhang rơi xuống giá đốt, hương khói bay lượn trên không.

Thái y lau mồ hôi đọng trên trán rồi chậm chạp đứng dậy: "Phó cô nương không còn gì đáng ngại nữa, chỉ cần bôi thuốc một thời gian sẽ tốt lên thôi."

"Vậy vết sẹo có thu thập được không?"

"Cái này không nói trước được nhưng vi thần sẽ cố gắng hết sức, vấn đề đây giờ là ngón tay bị kẹp gãy. Vi thần đã giúp nàng nối lại gân cốt nếu muốn ngón tay linh hoạt trở lại phải cố gắng tập luyện, ngắn thì nửa năm còn dài thì hai đến ba năm."

"Hảo, ta biết rồi." Đông Phương Tầm Tuyết nhắm mắt thả lỏng cơ thể căng như dây đàn: "Mi Cát ngươi tiễn Thái y đi."

"Vâng."

A Bích đem mành thả xuống, nhanh chân chạy đến chỗ bát gia báo tin: "Cô nương mệt quá nên đã ngủ rồi, lúc nãy nô tỳ có nhìn vết thương của nàng. Ngón tay bị kẹp tuy không gãy xương nhưng do bị xối nước sôi nên vùng da xung quanh chịu tổn hại nghiêm trọng, Thái y nói muốn hồi phục như trước đây sẽ rất khó khăn. Còn có vết thương chỗ tuyến thể nữa, cũng may bát gia kịp xuất hiện bằng không cô nương thật sự bị Hoàng hậu nương nương huỷ hoại rồi."

"Hoàng hậu nương nương sẽ không dễ dàng buông tha cho tiểu ngốc." Mười ngón tay hết siết rồi thả, nặng nề cúi đầu trút tiếng thở dài: "Vì ta mà tiểu ngốc phải chịu khổ, nếu không gặp ta có lẽ nàng sẽ hạnh phúc hơn bây giờ."

"Bát gia đừng quá đau lòng, cô nương cát nhân thiên tướng nhất định bình an vô sự, nhưng quan trọng hơn hết là cô nương không muốn thấy ngài buồn bã như vậy."

Đông Phương Tầm Tuyết ngẩng đầu nhìn mành giường buông thả, trong mắt loé lên tia kiên định: "Ngươi nói không sai, tiểu ngốc còn cần ta bảo hộ."

Thấy bát gia phấn chấn trở lại A Bích cũng an tâm đôi chút, hy vọng cô nương có thể vượt qua khó khăn nhanh chóng hồi phục. Không tiện lưu lại quá lâu, A Bích kiểm tra giường nệm lần nữa rồi rời khỏi Di Tình Thư Sử trả lại bầu không khí yên tĩnh vốn có.

Đông Phương Tầm Tuyết tần ngần hồi lâu mới bước đến giường ngủ, nâng tay đem mành vải vén qua một bên. Đập vào mắt là gương mặt say ngủ thập phần an ổn, phần gò má trái bị kim sai tổn thương được Thái y dùng băng dán kín. Hai cánh tay gầy guộc lộ ra khỏi chăn, băng vải trắng đến chói mắt, lồng ngực như bị ai dùng lợi kiếm một nhát lại một nhát đâm sâu.

Cẩn trọng khom người ngồi xuống mép giường, ánh mắt chưa từng rời khỏi hoa dung như thuỷ. Trong lòng Đông Phương Tầm Tuyết có một chấp niệm, ngày ngày đêm đêm hy vọng có thể bảo hộ tiểu ngốc khỏi phong ba bão tố bên ngoài. Đáng tiếc nàng không làm được, thậm chí để Hoàng hậu nương nương tổn thương đến nha đầu này. Một người là thân mẫu của nàng, một người là sinh mệnh của nàng, ở vị trí này nàng không thể tiến cũng chẳng thể lùi.

Ngón tay run rẩy chạm lớp băng vải ướm mùi cao dược, hốc mắt nhất thời xót cay không kìm được mà bật khóc. Do nàng không đủ cường đại, không đủ thành thục mới khiến tiểu ngốc gặp nạn, nếu nàng sinh sớm thêm vài năm thì tốt biết mấy. Bắt tiểu ngốc đợi nàng trưởng thành, đợi nàng hiểu rõ đại cục, đợi nàng có đủ năng lực bảo hộ đối phương thì tóc mai sớm đã hoá thành sương tuyết.

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống tay áo, ánh dương quang chói lọi lại soi không đến chẩm sàng lạnh lẽo.

Không biết có phải Phó Tuyệt Ca cảm giác được bát gia đang khóc mà từ trong mộng mị tỉnh lại, bần thần nhìn người bên giường đáy mắt tràn ngập lệ quang. Hé môi muốn nói lại thốt không ra chữ, có gì đó nghẹn chặt trong cổ họng nàng, bất lực ngước mắt mong bát gia có thể hiểu nàng muốn nói gì.

"Ngươi bị thương rất nặng mau nghỉ ngơi đi, những chuyện khác có ta giúp ngươi lo liệu."

Phó Tuyệt Ca yếu ớt lắc đầu hai cái, đôi môi khô khốc ra sức mấp máy.

Đông Phương Tầm Tuyết nhìn ra được, mười ngón tay siết chặt sàng đan: "Ngươi còn nói không phải lỗi của ta? Nếu không phải vì ta ngươi đã không bị Hoàng hậu nương nương..."

Nói đến đây lại không có dũng khí tiếp tục, yếu ớt cúi đầu nhìn mũi giày. Ngón tay đột nhiên truyền đến hơi ấm, Đông Phương Tầm Tuyết dời mắt nhìn, phát hiện tiểu ngốc đem bàn tay mình đặt vào tay nàng.

Phiến môi mỏng tiếp tục mấp máy, lần này so với lần trước gấp hơn một chút nhưng Đông Phương Tầm Tuyết vẫn đọc được.

"Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta vẫn rất tốt." Đông Phương Tầm Tuyết choàng người kéo chăn qua ngực nàng: "Quan trọng vẫn là ngươi, yên tâm, Thái y nói chỉ cần cố gắng luyện tập hai tay ngươi sẽ có ngày hoạt động tốt như trước đây. Cũng may vết dao chỉ sượt qua bên cạnh nên tuyến thể của ngươi nên không có tổn hại gì."

Phó Tuyệt Ca nhẹ nhõm thở hắt một hơi, hơi nhấc khoé mắt mỉm cười.

Đông Phương Tầm Tuyết lòng đau như cắt, nhẹ nhàng mân mê lớp băng vải trắng, hơi nghiêng người đặt lên trán tiểu ngốc một nụ hôn an ủi.

"Ta ở đây canh giữ giấc ngủ của ngươi."

Phó Tuyệt Ca gật đầu thật khẽ, từ từ thả lỏng cơ thể nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Gió thổi qua tán lá xanh rì cuốn theo cánh hoa anh đào rơi trước thềm, hương thơm vấn vương trên đầu mi.

Đông Phương Tầm Tuyết tuân thủ lời hứa cả ngày chỉ ở bên cạnh Phó Tuyệt Ca, đợi nàng tỉnh dậy sẽ uy nước uy thuốc, sau đó tiếp tục đốt hương an thần dỗ nàng vào giấc ngủ.

Mỗi khi Phó Tuyệt Ca tỉnh lại sẽ cảm thấy toàn thân đau nhức như bị bẻ làm đôi, Đông Phương Tầm Tuyết không còn cách khác đành phải để nàng ngủ nhiều hơn bình thường. Thái y cũng nói ngủ nhiều cũng tránh việc vận động tổn thương hai bàn tay nhưng khuyên bát gia không nên cho dùng quá nhiều canh an thần.

Ngủ một mạch đến trưa hôm sau, Phó Tuyệt Ca cảm giác đầu óc vẫn còn đang lơ lửng trên mây chưa kịp quay về. Bên giường không phải bát gia mà là Mi Cát, vẫn chất giọng càm ràm nhưng lần này nàng chẳng nghe được gì.

Mi Cát một mình độc thoại không biết mệt mỏi: "Nha đầu ngươi lúc nào cũng thích tỏ ra mạnh mẽ, gặp chuyện cũng không chịu nói với ai. Nếu không phải cung nữ dọn vườn kịp báo cho ta biết thì xác ngươi đã được đưa ra khỏi Dực Khôn Cung rồi."

Phó Tuyệt Ca yếu ớt mấp máy môi.

"Bát gia vừa ra ngoài rồi, là Hoàng thượng gọi ngài đến Dưỡng Tâm Điện."

Bưng chén canh tổ yến đặt xuống bàn, Mi Cát vừa lải nhải vừa dìu Phó Tuyệt Ca ngồi dậy: "Mỗi lần nghĩ đến ta lại tức giận, rõ ràng ngươi có thể nhắn với A Bích ngươi đến Dực Khôn Cung, tại sao bỏ đi mà không nói một lời? Ngươi có biết bát gia lo lắng cho ngươi thế nào không? Ngài suýt chút đã xem toàn bộ Dực Khôn Cung dở tung chỉ để tìm ngươi, vậy mà ngươi lại giả vờ như không biết gì hết."

Phó Tuyệt Ca nhắm chặt mặt, hít một hơi đau nhói lồng ngực. Khi bị Hoàng hậu nương nương gọi đi nàng chỉ nghĩ sẽ bị mắng vài câu rồi thôi, thật không ngờ thủ đoạn Hoàng hậu nương nương cực đoan như vậy. Nhưng dù có biết nàng cũng sẽ không để lại lời nhắn, nàng không muốn bát gia rơi vào tình huống khó xử phải chọn giữa nàng và Hoàng hậu nương nương.

Suy cho cùng Hoàng hậu nương nương cũng là thân mẫu của bát gia, phù sa thuỷ bất lưu ngoại nhân điền, một 'ngoại nhân' như nàng có tư cách gì lên tiếng.

"Thất thần cái gì? Không nghe ta nói gì sao?" Mi Cát thô lỗ dí thìa canh vào miệng nàng: "Mau uống cho xong, bên ngoài còn bao nhiêu việc, để bát gia biết ngươi chưa uống hết canh ta lại bị mắng."

Phó Tuyệt Ca bất đắc dĩ nuốt một ngụm lại một ngụm canh, trong miệng đắng nghét hoàn toàn không cảm nhận được vị ngon của canh tổ yến.

"Bát gia rốt cuộc thích cô nương ngốc nghếch nhà ngươi ở chỗ nào? Ngoại trừ dám làm dám chịu, nữ hồng cũng không tồi thì chẳng có ưu điểm nào." Nói một nửa, Mi Cát khựng lại xoa cằm suy tư: "Bất quá quân quý dám làm dám chịu như người thật sự khó tìm nha, ta nghe nói ngươi vì muốn ở lại bên cạnh bát gia mà ngang nhiên chống đối Hoàng hậu nương nương. Mi Cát ta cũng phải ngưỡng mộ ngươi vài phần, mắt nhìn người của bát gia đúng là không tồi."

Câu trước vừa mắng nàng câu sau lại khen nàng, Phó Tuyệt Ca nhiều lúc không hiểu nổi Mi Cát đang nghĩ cái gì.

"Được rồi, ta đi lấy băng thay cho ngươi, ngồi đây đợi không được đi lung tung đâu đấy!"

Ném cho Phó Tuyệt Ca một cái liếc mắt cảnh cáo Mi Cát mới chịu ly khai.

Một mình ngồi trong phòng có chút buồn chán, nhìn qua bên cạnh hương an thần vẫn đang cháy. Còn ngủ thêm nữa đầu óc cũng hỏng luôn, Phó Tuyệt Ca nhích ra giường nhoài người thổi một hơi vào lư đồng, khói bay lên càng lúc càng mỏng rồi tắt hẳn.

Cách một bình phong nghe thấy tiếng đẩy cửa còn nghĩ Mi Cát trở về nào ngờ lại nhìn thấy Cẩm Tú lưu loát đứng trước giường. Phó Tuyệt Ca hé miệng muốn hét lên cho người bên ngoài nghe thấy nhưng không âm thanh nào được phát ra, kinh hãi nhìn hai ba cung nữ đang bước đến gần.

"Nghe nói ngươi bệnh không dậy nổi, Hoàng hậu nương nương sai ta đến hỏi thăm ngươi."

Phó Tuyệt Ca run rẩy nhích sát về phía tường, trân mắt nhìn Cẩm Tú như hung thần ác sát đến đòi mạng.

"Ồ? Không nói chuyện được sao?" Cẩm Tú sờ cằm suy tư, sau đó đột nhiên cười lớn: "Quên nói cho ngươi biết, trên dao có tẩm một loại độc khiến ngươi mười ngày nửa tháng không thể mở miệng chạy đi nói lung tung."

Thân thể co rúm cuộn vào trong chăn giống như con mèo nhỏ ướt mưa chịu không được gió lạnh.

"Bên ngoài nắng đẹp không ra ngoài ngắm hoa thưởng trà thì uổng phí quá."

Cung nữ phía sau lập tức chạy lên túm chặt hai vai Phó Tuyệt Ca lôi xuống giường, không nói không rằng tiến về phía cửa. Cả người đau như bị voi giẫm, Phó Tuyệt Ca vô pháp thoát khỏi khống chế, ra đến cửa mới phát hiện Mi Cát và A Bích đều đang bị cung nữ trói chung một chỗ.

"Cô nương!?" A Bích cố gắng giãy dụa hòng thoát khỏi dây thừng đang quấn quanh người: "Các ngươi mau thả cô nương ra! Bát gia trở về thấy cô nương xảy ra chuyện sẽ không tha thứ cho các ngươi đâu!!"

"Bát gia vẫn là bát gia, Hoàng hậu nương nương mới là nữ chủ của hậu cung, nói không chừng bát gia còn phải quỳ xuống khóc lóc cầu xin Hoàng hậu nương nương tha thứ."

Cẩm Tú đưa mắt nhìn mây trắng trong trẻo bay qua đỉnh đầu: "Nắng rất tốt, người bệnh nên sưởi nắng nhiều một chút mới khoẻ lên được, ta nói có đúng không?"

Phó Tuyệt Ca vô thố bị hai cung nữ ép quỳ xuống đất, váy lụa chẳng mấy chốc bám đầy bụi bẩn. Nắng nóng tháng tư như lò thiêu chiếu thẳng lên đỉnh đầu, đầu gối ma sát với sỏi cát dưới thân truyền đến cảm giác đau nhức so với quỳ trên băng còn thống khổ hơn.

"Đừng tưởng được bát gia sủng ái mà cho rằng gà rừng có thể trở thành phượng hoàng." Ngón tay duỗi thẳng nhấc cằm nàng lên một đoạn: "Nữ nô ti tiện muốn trèo lên giường hoàng tước ta thấy không ít, dựa vào chút tư sắc mà muốn làm bát vương phi vẫn còn xa lắm. Chỉ trách Hoàng hậu nương nương quá nhân từ, bằng không ngươi sớm đã chôn thây dưới giếng rồi, làm gì có cơ hội ra oai với đám cung nô trong Trường Xuân Cung."

Phó Tuyệt Ca yếu ớt thở từng hơi, gượng chống đỡ nhìn Cẩm Tú, môi mấp máy nhưng tuyệt nhiên không thốt được nửa chữ.

"Tiện nhân cả đời vẫn là tiện nhân, bát gia giúp ngươi thì sao? Ngài vẫn là nhi nữ của Hoàng hậu nương nương sẽ không có chuyện ngài vì ngươi mà vứt bỏ mọi thứ. Đừng quên ngươi còn một nương thân đang sống trong Công tước phủ, chống đối với Hoàng hậu nương nương mẫu tử các ngươi cũng không có kết cục tốt đâu."

Phó Tuyệt Ca giãy dụa, giận dữ trừng trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Cẩm Tú.

"Ây u, tức giận rồi?" Cẩm Tú trượt tay xuống gò má trắng mịn một phát xé ra miếng băng dính đầy máu, đắc ý cười lớn hai tiếng: "Mặt nhỏ không còn đẹp nữa, bát gia làm sao thích được đây?"

"Các ngươi mau thả Phó Tuyệt Ca ra!" Mi Cát điên cuồng rống thẳng vào bóng lưng Cẩm Tú: "Bát gia một khi tức giận sẽ không tha cho các ngươi đâu!"

"Đây là nương nương muốn ta làm không phải ta tự ý làm, bát gia có thể làm gì ta?" Cẩm Tú gõ gõ cằm mấy cái, nhếch môi cười nhạo: "Cùng lắm bát gia lại bị Hoàng hậu nương nương phạt quỳ phạt roi, chắc ngươi cũng nhìn thấy cảnh đó nhiều lần rồi nhỉ?"

Mi Cát giận đến nghiến răng nghiến lợi, đám cẩu nô tài chỉ biết cậy chủ này lại có ngày dám khi dễ bát gia thân cô thế cô.

"Mang nước ra đây."

Hai cung nữ nhanh nhẹn bưng chậu nước đặt xuống bên cạnh Cẩm Tú rồi lui xuống. Cẩm Tú nhàn nhã khom người nhặt gáo múc đầy nước, từ từ tiến đên trước mặt Phó Tuyệt Ca.

"Đáng tiếc cho gương mặt xinh đẹp này, bất quá Hoàng hậu nương nương muốn ngươi xấu ngươi không được phép đẹp."

Vừa nói cánh tay vừa nghiêng đem nước trong gáo đổ thẳng lên đầu Phó Tuyệt Ca, tiếng cười khúc khích văng vẳng khắp hoa viên.

"Tiện nghi cho nhà ngươi được gội đầu bằng nước rửa chân của nương nương." Cẩm Tú vỗ vào mặt nàng hai cái, đắc ý cười lớn: "Có phải muốn uống thử một chút hay không?"

Phó Tuyệt Ca mím chặt môi, kiên cường không rơi nước mắt. Nước lạnh xối xuống làm ướt toàn bộ vết thương đau như kim châm muối xát, mặt nhỏ thoáng chốc biến thành trắng bệch. Thân thể không ngừng run rẩy khi nước xối xuống, máu từng chút thấm ướt mặt ngoài băng vải đặc biệt chói mắt.

Cẩm Tú nhấc lên chậu nước trực tiếp đổ thẳng xuống, tiếng cười lanh lảnh như tiếng quỷ dữ đòi mạng. Phó Tuyệt Ca suy nhược ngã xuống bãi cỏ, ngực kịch liệt phập phồng hít lấy dưỡng khí, bây giờ đến cả hô hấp nàng cũng làm không được. Toàn thân đau nhức như bị ai lấy đá chèn lên, hình ảnh trước mắt nhoè lại rõ, run rẩy co rúm lại thành một đoàn.

"Thảm hại như vậy còn dám nghĩ đến bát gia hay không?"

Chậu nước đáp thẳng bên cạnh, Cẩm Tú sảng khoái duỗi chân giẫm vào đầu nàng: "Ây u, chà đạp một quân quý hoá ra thoải mái như vậy."

Phó Tuyệt Ca thống khổ ho hai tiếng, đám cỏ trước mắt chẳng biết từ lúc nào nhuộm đỏ bởi máu. Sắp không được rồi, lục phủ ngũ tạng kêu gào như thể muốn từ bỏ công việc hằng ngày để thoát khỏi cơ thể suy kiệt, thậm chí còn đánh nhau kịch liệt bên trong.

"Buông ra!!" Mi Cát khàn giọng rống một tiếng: "Phó Tuyệt Ca sắp trụ không nổi rồi, các ngươi tha cho nàng đi!"

A Bích cũng hùa theo nói lớn: "Cô nương còn đang bệnh nặng, các ngươi coi như nể tình nàng hầu hạ bát gia nhiều năm mà tha cho nàng có được không?"

"Tha cho ả?" Cẩm Tú bệ vệ từ trên nhìn xuống, lực đạo dưới chân cố tình tăng mạnh: "Ta không muốn, thì thế nào?"

"Ngươi!"

Cẩm Tú vui sướng giẫm mạnh hơi nữa, há miệng định nói đột nhiên cả người bị đánh văng xuống đất, bên cạnh Phó Tuyệt Ca lại xuất hiện thêm một người.

Đông Phương Tầm Tuyết hai mắt đỏ ngầu giận dữ, điên tiết rống to: "Bắt lấy toàn bộ đem xuống đánh chết!"

Thủ vệ bên ngoài lập tức xông vào khống chế cung nữ của Dực Khôn Cung, tiếng kêu khóc thảm thiết bao trùm toàn bộ Trường Xuân Cung.

Cẩm Tú hoảng loạn vung vẩy tay chân thoát khỏi đám thủ vệ: "Ngài không được bắt ta! Ta là cung nữ hồi môn của Hoàng hậu nương nương! Nếu ta có tổn hại gì Hoàng hậu nương nương nhất định không tha cho ngài!!"

"Cung nữ hồi môn?" Đông Phương Tầm Tuyết đè nén lửa giận đến mức hít thở không thuận, mười ngón tay vô thức siết thành đấm phát sinh tiếng răng rắc: "Một cung nữ nho nhỏ cũng có ngày dám uy hiếp hoàng tước, xem ra ngươi ngày thường chiếm không ít tiện nghi đi?"

"Nô tỳ dù có là cung nữ cũng là tâm phúc của Hoàng hậu nương nương!" Hoàn hảo thoát khỏi kiềm kẹp của thủ vệ, Cẩm Tú đắc ý nhếch môi cười: "Bát gia nên nghe nô tỳ khuyên một lời, mau chóng quay về xin lỗi Hoàng hậu nương nương nể tình ngài Hoàng hậu nương nương sẽ không trách phạt nữa."

"Ha, nể tình?"

Tia sáng duy nhất trong mắt tức thì vụt tắt, môi mỏng hé mở thốt từng câu từng chữ nặng nề: "Lôi ả xuống chặt hai chân cho chó ăn."

Cẩm Tú nghe xong sợ đến nhũn hai chân, còn chưa kịp phản ứng đã bị thủ vệ dùng vũ lực lôi xuống, xa xa vẫn nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết. Những cung nữ khác đều dùng côn đánh chết, lần lượt lôi xác ra khỏi Trường Xuân Cung, chẳng mấy chốc bãi cỏ dưới chân đã nhuộm đỏ máu.