Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 115



Công công sớm đã mang thức ăn về nhưng hai người không ai dám động đũa, chờ bát gia ngồi xuống Mi Cát liền chạy đến hầu thiện.

“Không cần hầu hạ, các ngươi lui xuống dùng thiện đi.”

“Đa tạ bát gia.”

Mi Cát và A Bích cùng nhau rời khỏi trướng bồng.

Trong trướng chỉ còn hai người các nàng, Phó Tuyệt Ca chủ động đứng dậy hầu hạ nhưng lại bị bát gia ngăn cản đành ngồi xuống bên cạnh giúp nàng gắp thức ăn.

“Canh cá chép này ngày thường bát gia rất thích nhất định phải ăn thật nhiều đó.”

Đông Phương Tầm Tuyết múc một thìa canh uống thử, vị đạo quả nhiên rất tốt: “Canh cá ngươi làm rất ngon, rất hợp khẩu vị của ta.”

“Chỉ hôm nay thôi, ngày mai ngài phải ăn uống thanh đạm trở lại.” Phó Tuyệt Ca gắp một miếng thịt gà vào chén bát gia: “Thức ăn cay nồng như vậy ăn càng ít càng tốt tránh tổn hại đến dạ dày.”

“Xem, ngươi lại giống đại nương tử của ta rồi.”

Phó Tuyệt Ca xấu hổ trừng mắt: “Ngài đừng có trêu chọc nô tỳ!”

Đông Phương Tầm Tuyết sảng khoái cười lớn, thuận tiện gắp cho nàng một miếng đậu phụ: “Đậu phụ trong canh rất ngon mau nếm thử đi.”

“Nô tỳ trong lúc nấu có ăn thử rồi còn sợ bát gia chỉ thích ăn mềm.”

“Đậu phụ nấu còn nguyên khối ăn vừa mềm vừa xốp vẫn ngon hơn là đậu phụ mềm nhừ.”

“Vậy lần sau nô tỳ làm đậu phụ sốt nấm sẽ chú ý giữ đậu phụ còn nguyên khối.” Phó Tuyệt Ca nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp: “Thêm canh gà hầm nấm nữa, sau đó sẽ nấu thêm nấm xào thịt, ngài thấy thế nào?”

“Ngươi định cho ta ăn cả ngày nấm như vậy sao?”

“Nấm có gì không tốt? Mưa xuân vừa xuống nấm mọc lên rất nhiều, nhân lúc còn tươi nô tỳ nấu thêm vài món tẩm bổ cho ngài.”

Đông Phương Tầm Tuyết tựa hồ vừa gặp ảo giác, nhìn thấy tiểu ngốc biến thành cây nấm hương khổng lồ?!

“Bát gia sao còn không mau ăn?”

“Hảo.”

Ăn được một nửa mành trướng lại bị vén lên, Mi Cát đầy mặt hoảng hốt chạy vào: “Bát gia, Ngọc Lương đệ sảy thai rồi!”

Phó Tuyệt Ca khiếp sợ kêu to: “Ngọc Lương đệ lại làm sao? Lần trước sảy mất thập hoàng tước vẫn chưa biết cẩn thận?”

“Lần này là Hoàng hậu nương nương làm.”

Thìa trên tay rơi xuống chén khiến nước canh văng tung toé, Đông Phương Tầm Tuyết hít một hơi thật sâu hoà hoãn tâm tình: “Hoàng hậu nương nương vẫn chưa chịu từ bỏ sao?”

“Hoàng thượng đang chất vấn Hoàng hậu nương nương, bát gia ngài có đến xem không?”

“Bát gia đừng nông nổi.” Phó Tuyệt Ca nhanh tay chụp lấy cổ tay bát gia khuyên ngăn: “Ngọc Lương đệ đang được Hoàng thượng sủng ái, Hoàng hậu nương nương lại có ý hại chết hoàng tước, ngài đến chưa chắc giúp được gì có khi còn khiến tình hình tệ hơn.”

“Nhưng ta không thể nhìn Hoàng hậu nương nương bị trách phạt mà không lên tiếng nói giúp ngài.” Đông Phương Tầm Tuyết dứt khoát gỡ tay tiểu ngốc đặt xuống bàn: “Ta đi rất nhanh liền trở về.”

“Chậm đã.”

Phó Tuyệt Ca quay sang nhìn Mi Cát: “Ngươi kể rõ tình hình lúc đó cho ta nghe.”

“Thật ra ta cũng không rõ lắm, ban nãy cùng A Bích ra ngoài dùng thiện thì cung nữ Hồng Tụ bên cạnh Hoàng hậu nương nương chạy đến báo tin. Nói Hoàng hậu nương nương vô ý đẩy ngã Ngọc Lương đệ xuống hồ khiến nàng sảy thai, sau đó bị Hoàng thượng gọi đến trướng nói chuyện còn bảo ta gọi bát gia đến giúp Hoàng hậu nương nương.”

“Đẩy xuống hồ? Là hồ nào?”

“Là hồ nhỏ đối diện trướng của Ngọc Lương đệ.”

Phó Tuyệt Ca trầm mặc vài phân thời gian rồi nói tiếp: “Thật sự chỉ đẩy xuống hồ?”

“Chuyện này ta cũng không rõ.”

“Nếu không nắm chắc tình hình khó mà giúp Hoàng hậu nương nương biện hộ, bất cẩn nói sai gì đó không chừng còn bị Hoàng thượng hoài nghi bát gia cùng tham gia hãm hại Ngọc Lương đệ.”

“Bây giờ phải làm sao?”

“Bát gia cứ đến nghe thử nhưng tuyệt đối không được lên tiếng, nếu cần nói nô tỳ sẽ giúp ngài nói.”

Đông Phương Tầm Tuyết do dự: “Thật sự ổn thoả?”

“Nô tỳ tự biết cân nhắc.” Phó Tuyệt Ca di chuyển sang bên cạnh bát gia: “Chúng ta mau đi thôi.”

Chần chờ một lúc Đông Phương Tầm Tuyết vẫn quyết định đi xem Hoàng hậu nương nương, nói thế nào cũng là mẫu tử liền tâm, nàng không thể trơ mắt nhìn Hoàng hậu nương nương bị phụ hoàng trách tội.

Hai người nhanh chóng chạy đến chỗ hoàng đế, đứng ngoài cửa đã nghe thấy tiếng quát mắng bên trong truyền ra. Công công nhận được ánh mắt của bát gia lập tức chạy vào báo đi, chốc sau liền mời hai người vào gặp Hoàng thượng.

Từ xa trông thấy Hoàng hậu nương nương một thân phượng bào nửa ngồi nửa quỳ trên sàn, trang dung đẹp đẽ trên mặt đều bị nước mắt rửa trôi.

Đông Phương Tầm Tuyết nhịn không được thở dài, tăng nhanh bước chân đến trước mặt hoàng đế: “Phụ hoàng vạn an.”

“Miễn lễ.” Hoàng đế chỉ tay vào chỗ trống: “Hoàng hậu nương nương gọi ngươi đến sao?”

“Vâng, Hồng Tụ đến báo cho cung nữ bên cạnh nhi thần, không biết đã xảy ra chuyện gì?”

“Để nàng nói ngươi nghe.”

Hoàng hậu nương nương co rúm thành một đoàn, nức nở khóc đến thương tâm, hoàn toàn không có hơi sức trả lời câu hỏi của hoàng đế.

“Không nói đúng không? Biết xấu hổ thì lúc đầu đừng làm, ngươi nghĩ bản thân là nhất quốc chi mẫu muốn làm gì làm làm sao? Ngang nhiên dám hãm hại hoàng tước của trẫm, ai cho ngươi cái gan lớn như vậy?”

“Thần thiếp thật sự không cố ý, Hoàng thượng…”

“Xem ra ngươi vẫn không muốn nói thật.” Hoàng đế liếc nhìn lão ma ma đứng bên cạnh: “Ngươi nói cho bát gia biết đi.”

Lão ma ma khom người hồi đáp: “Khởi bẩm bát gia, chuyện là Hoàng hậu nương nương hẹn gặp Ngọc Lương đệ chủ tử đến bờ hồ nói chuyện. Hai bên nói một lúc thì xảy ra mâu thuẫn, Hoàng hậu nương nương cho người bắt Ngọc Lương đệ chủ tử ném xuống hồ. Cung nữ của Ngọc Lương đệ chủ tử kịp thời đỡ lấy nhưng Hoàng hậu nương nương vẫn còn tức giận, bắt Ngọc Lương đệ chủ tử cởi hết y phục ngâm mình trong nước. Còn có…”

Nói đến đây lão ma ma không còn dũng khí nói tiếp: “Còn bắt cung nữ dùng đai lưng đánh liên tiếp vào bụng Ngọc Lương đệ khiến nàng sảy thai.”

“Thần thiếp sai cung nữ dùng dây lụa đánh nàng, không ngờ lại đánh trúng bụng, thần thiếp thật sự không muốn hại chết thập nhị hoàng tước!!” Hoàng hậu nương nương bưng mặt thất thanh khóc hô: “Hoàng thượng minh giám, thần thiếp vô tội!”

Hoàng đế giận dữ một cước đạp ngã Hoàng hậu nương nương, hai mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc: “Ngươi còn dám mở miệng nói vô tội!? Biết rõ Ngọc Lương đệ đang mang thai lại cho cung nữ đánh vào bụng nàng, còn bắt nàng cởi hết y phục ngâm mình trong nước. Ngươi thủ đoạn thật sự đủ tàn nhẫn, ngươi nói xem có chỗ nào xứng làm Hoàng hậu của trẫm!”

Phó Tuyệt Ca thật sự nghe không nổi nữa, hành động lần này của Hoàng hậu nương nương dù có muốn cứu cũng cứu không được.

“Lương đệ chủ tử!!!!”

Tiếng hét thê lương vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, hoàng đế không chút do dự chạy ra sau bình phong xem tình hình.

“Xảy ra chuyện gì!?”

Thái y hoảng hồn khiếp vía quỳ xuống bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Thập nhị điện hạ giữ không được, Lương đệ chủ tử cũng…”

Nói xong liền dập đầu xuống đất.

Hoàng đế sững sờ nhìn gương mặt xinh đẹp sau mành, chỉ trong một ngày hắn mất đi ái thiếp lẫn nhi tử. Gương mặt già nua vặn vẹo, đau đớn ngồi xuống mép giường.

“Hoàng thượng đừng quá đau lòng.”

“Lập tức…” Hoàng đế suy sụp vùi đầu vào hai tay, khàn giọng mở miệng: “Đưa Hoàng hậu nương nương hồi cung, lập tức!”

“Hoàng thượng! Thần thiếp oan uổng!!” Hoàng hậu nương nương dùng tứ chi muốn bò ra sau bình phong lại bị cung nữ dùng sức chế trụ: “Thần thiếp chỉ vì quá yêu ngài nên mới làm như vậy, thần thiếp biết sai rồi! Cầu ngài Hoàng thượng! Cầu ngài tha cho thần thiếp!!”

“Cút!”

Mắt thấy bát gia muốn lên tiếng nói giúp Phó Tuyệt Ca vội vàng ngăn cản: “Hoàng thượng đang lúc nóng giận ngài đừng nên nói gì hết.”

“Nhưng…”

“Về rồi tính tiếp, lúc này không thích hợp để nói giúp Hoàng hậu nương nương.”

Đông Phương Tầm Tuyết vô thức siết chặt hai tay, trơ mắt nhìn Hoàng hậu nương nương bị kéo ra khỏi trướng bồng.

Hướng bình phong bái một bái, Đông Phương Tầm Tuyết thất thểu quay về trướng bồng, chân bước trên đất cũng không cảm nhận được gì. Phó Tuyệt Ca đi theo bên cạnh không vui vẻ gì, mặc dù bát gia với Hoàng hậu nương nương không hoà hợp nhưng vẫn vô cùng kính trọng nàng.

“Bát gia đừng rầu rĩ, sớm muộn chúng ta cũng có cách cứu Hoàng hậu nương nương mà.”

“Cứu không được.” Đông Phương Tầm Tuyết ngước mắt nhìn bầu trời chuyển đen cố nén không khóc: “Hoàng hậu nương nương không chỉ đẩy người xuống hồ còn làm nhục Ngọc Lương đệ, hại chết thập nhị hoàng đệ, dù có muốn cứu cũng cứu không được. Hai mạng người trong mắt nàng cũng không bằng mảnh tình si suốt ngần ấy năm, ta rốt cuộc vẫn không hiểu Hoàng hậu nương nương làm tất cả những việc này là vì cái gì.”

“Bát gia đừng quá đau lòng, nói thế nào Hoàng hậu nương nương cũng không bị phạt nặng, cùng lắm Hoàng thượng chỉ cấm túc nàng vài tháng rồi lại hoà hợp thôi.” Nâng tay giúp bát gia chỉnh sửa áo choàng, Phó Tuyệt Ca đau lòng an ủi: “Nô tỳ tin chỉ cần chúng ta cố gắng nhất định sẽ có ngày cứu được Hoàng hậu nương nương.”

“Hoàng hậu nương nương hại ngươi nhiều lần ngươi vẫn muốn giúp nàng sao?”

“Chỉ trách Hoàng hậu nương nương là thân mẫu của ngài, nô tỳ muốn giận cũng giận không được.”

Bước chân chậm dần rồi dừng hẳn, Đông Phương Tầm Tuyết xoay người đem Phó Tuyệt Ca kéo đến trước mặt. Trong đáy mắt đều là nàng, từ trước đến nay chưa từng thay đổi.

“Ủy khuất ngươi rồi.”

“Nô tỳ không cảm thấy ủy khuất, có lẽ là do nô tỳ làm không tốt nên Hoàng hậu nương nương vẫn không hài lòng.” Phó Tuyệt Ca nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay phát lạnh của bát gia ủ ấm: “Nô tỳ chỉ mong có thể cùng ngài đi hết con đường này, có ra sau cũng sẽ không hối hận.”

Đông Phương Tầm Tuyết không chút do dự đem nàng kéo vào lòng, đặt xuống đỉnh đầu một nụ hôn an ủi. Tiểu ngốc chính là lương thiện như vậy, bản thân chịu khổ chứ không mong muốn người khác vì bản thân chịu khổ.

“Sớm thôi ta sẽ thú ngươi là đích nương tử.”

Phó Tuyệt Ca không trả lời, an ổn dựa vào lòng bát gia hưởng thụ cảm giác yên bình hiếm hoi.

Không biết đứng tại chỗ bao lâu mãi đến khi trăng lên cao mới chịu quay về trướng, Mi Cát và A Bích sớm đã chờ đến sốt ruột, thấy hai người lập tức chạy đến hỏi thăm.

“Nô tỳ nghe nói Hoàng hậu nương nương bị đưa về cung rồi, lẽ nào…”

Đông Phương Tầm Tuyết tháo áo choàng đưa cho tiểu ngốc: “Đêm nay tiểu ngốc hầu hạ ta, các ngươi lui xuống trước đi.”

“Ách, vâng.”

Mi Cát và A Bích không còn cách nào khác đành rời đi trước, không quên giúp bát gia đóng chặt cửa trướng ngăn cản gió lùa.

Phó Tuyệt Ca cầm chậu nước trên sàn rồi nói: “Nô tỳ đi lấy nước cho ngài tắm rửa.”

“Gọi Mi Cát giúp ngươi làm.” Đông Phương Tầm Tuyết quay đầu nhìn nàng: “Qua đây giúp ta thay y phục.”

Phó Tuyệt Ca đành mang chậu nước ra ngoài nhờ Mi Cát đun nước nóng rồi mới quay lại giúp bát gia thay đổi y phục. Ngoài trời nổi gió nàng không dám để bát gia ăn mặc phong phanh, cố ý chọn kiện thuỵ y vừa dày vừa ấm.

“Ngài ban nãy không ăn bao nhiêu hay nô tỳ làm ít thức ăn khuya cho ngài?”

“Ta không có tâm trạng.” Đông Phương Tầm Tuyết hạ tầm mắt nhìn tiểu ngốc loay hoay giúp nàng cởi xuống triều phục: “Hôm nay trời lạnh ngươi tắm rửa trước đi, ta đọc ít sách rồi sẽ tắm.”

“Đừng làm bản thân mệt mỏi nhé?”

Nhận được cái gật đầu của bát gia Phó Tuyệt Ca mới yên tâm thở một hơi, với tính khí của ngài không dễ gì buông xuống chuyện của Hoàng hậu nương nương.

Mi Cát cùng hai ba cung nữ mang nước nóng vào trướng, phải đi tận hai chuyến mới đủ nước đổ đầy bồn.

Phó Tuyệt Ca ra sau bình phong thay đồ tắm rửa, ngâm mình trong nước hưởng thụ hương hoa lê ngào ngạt ngoài cửa sổ. Trăng đêm nay rất sáng lại rất tròn, Phó Tuyệt Ca nhìn không chớp mắt, nếu trăng ngày nào cũng có thể viên mãn như vậy thì tốt biết mấy. Đêm xuân gió lớn mang theo hơi sương lạnh lẽo, ngâm trong nước nóng vẫn cảm thấy có chút hàn lãnh.

“Bát gia.”

Đông Phương Tầm Tuyết mắt vẫn không rời quyển sách trên tay: “Sao thế?”

“Trăng đêm nay rất tròn, nô tỳ muốn cùng bát gia ngắm trăng.”

“Cũng được, chốc nữa bảo A Bích chuẩn bị ít trà bánh.”

“Nô tỳ chưa từng đi Tô Hàng, không biết trăng ở đó có đẹp như ở đây không?”

“Trăng trên Tây Hồ rất đẹp, có cơ hội chúng ta cùng ngồi thuyền ra Tây Hồ ngắm trăng.” Đông Phương Tầm Tuyết hạ sạch xuống, dời mắt nhìn bức bình phong tứ quý: “Đến cả trang viên kia nữa.”

Phó Tuyệt Ca chỉ nghĩ thôi cũng thấy vui vẻ: “Hảo, nô tỳ nhất định phụng bồi.”

“Đừng ngâm mình quá lâu.”

Đông Phương Tầm Tuyết di chuyển đến trước bình phong nhắc nhở: “Ta ra ngoài một chút, chốc nữa sẽ cùng ngươi ngắm trăng.”

“Hảo.”

Cách một bức bình phong có thể nghe thấy tiếng bước chân tất tốt của bát gia truyền lại. Phó Tuyệt Ca ngâm mình thêm một lúc mới chịu bước khỏi dục bồn đem bản thân quấn kĩ trong chăn, hướng bên ngoài gọi to một tiếng.

“A Bích!”

A Bích nhanh chóng đẩy cửa bước vào trướng: “Bát gia vừa đi tìm nhị gia rồi.”

“Ta không hỏi chuyện này.” Phó Tuyệt Ca dở khóc dở cười, A Bích lúc nào cũng nghĩ nàng gọi nha đầu là vì tìm bát gia: “Ngươi chuẩn bị ít trà bánh chốc nữa để bát gia dùng khi ngắm trăng.”

“Hảo, nô tỳ lập tức chuẩn bị.”

Đợi A Bích rời đi Phó Tuyệt Ca mới nhanh chóng mặc lại y phục, ngại ngoài trời gió lạnh nên quyết định ngồi trên giường chờ bát gia trở về. Lần này đợi không bao lâu bát gia đã quay lại, vai áo bám một ít cánh hoa, tóc dài tuỳ hứng xoã sau lưng càng thêm tiêu sái.

“Ngài tìm nhị gia vì chuyện Hoàng hậu nương nương sao?”

“Ân, ta nhờ nhị hoàng tỷ chọn thêm vài người tay chân nhanh nhẹn chiếu cố Hoàng hậu nương nương, một mình nàng trong cung nhất định rất quạnh quẽ.”

Phó Tuyệt Ca không cho ý kiến, chủ động nắm lấy tay bát gia: “Chuyện phiền nào đừng nghĩ đến nữa, ngài đi tắm rồi chúng ta cùng ngắm trăng.”

“Được rồi, chờ ta một chút.”

Tranh thủ lúc bát gia đang tắm rửa Phó Tuyệt Ca nhanh chóng rời khỏi trướng bồng đi tìm A Bích. Nha đầu hoàn toàn không phát hiện Phó Tuyệt Ca, mải mê gắp từng khối cao điểm tỉ mỉ xếp lên dĩa sứ.

Phó Tuyệt Ca nhịn không được mở miệng: “Ngươi dùng đũa sẽ làm hỏng kết cấu của đào hoa tô.”

“A?” A Bích kinh ngạc quay đầu nhìn lại, lúng túng che giấu dĩa cao điểm méo mó của mình: “Cô nương sao không ở trong trướng?”

“Ta đợi lâu không thấy ngươi mang cao điểm nên đến xem thử.”

Bước qua bồn rửa sạch hai tay rồi dùng khăn lụa lau khô, cẩn thận dùng ngón tay di chuyển khối cao điểm đặt vào dĩa sứ trắng năm cánh. Quả nhiên so với cách dùng đũa gắp của A Bích sẽ không chế lực đạo tốt hơn tránh làm hỏng hai bên thành bánh.

“Thấy không?” Phó Tuyệt Ca cẩn thận bài trí ba bốn khối cao điểm lên dĩa rồi lấy trong rổ trúc hai đoá hoa lê đặt lên trên: “Thức ăn không chỉ cần ngon mà còn cần đẹp mắt, ngươi mang lên một dĩa cao điểm hỗn độn như vậy sẽ khiến chủ tử không hài lòng.”

“Cô nương đúng là lợi hại, không chỉ nấu ăn ngon mà còn biết nhiều chuyện nữa.”

“Hầu hạ nhiều năm sẽ biết thôi.” Quay sang nhấc oản đậu hoàng đặt lên dĩa, phía trên trang trí một ít lá xanh đẹp mắt: “Ngươi mang nhiệt thang cho bát gia dùng trước đi.”

“Vâng, cô nương.”

A Bích loay hoay múc ít canh gừng vào chén, trước khi đi không quên nhìn Phó cô nương lần nữa.

Loay hoay một lúc cũng bày xong cao điểm, Phó Tuyệt Ca nhanh chóng quay trở về trướng cùng bát gia ngắm trăng.

Mi Cát một mình canh cửa trông thấy Phó Tuyệt Ca liền kêu to: “Bát gia đang ở bờ hồ, cẩn thận đường trơn.”

“A Bích đâu rồi?”

“Vừa đi rồi, chốc nữa sẽ về thôi.”

Phó Tuyệt Ca gật đầu xem như đã biết, tiếp tục đi vòng ra sau trướng bồng đến bờ hồ Mi Cát vừa nói.