“Nếu không còn gì nhi thần xin phép cáo lui.”
“Khoan đã.” Lão hoàng đế liếc mắt nhìn Đông Phương Tầm Tuyết đang muốn rời đi: “Hôm qua trẫm tạo cơ hội cho ngươi gặp gỡ Phó nhị lệnh ái sao ngươi lại để Tầm Kiệt thế chỗ?”
Không nghĩ phụ hoàng sẽ hỏi chuyện này, đáy mắt lộ ra tia bối rối: “Tam hoàng huynh nói có chuyện cần thảo luận với nhị lệnh ái nên nhi thần mới nhường cho hắn cưỡi ngựa.”
“Ngươi đang giả ngốc với trẫm sao? Ngươi biết rõ trẫm vì ngươi mới an bài chuyện này ngươi lại đẩy qua cho Tầm Kiệt, lẽ nào ngươi không thích nhị lệnh ái?”
“Thật ra nhị lệnh ái không ít lần thất lễ trước mặt nhi thần, còn từng vì tứ hoàng tỷ đắc sủng mà nói muốn gả cho nàng. Nhi thần thiết nghĩ cô nương phẩm hạnh không đoan chính như vậy khó mà thân cận, khẩn xin phụ hoàng tam tư suy xét.”
“Còn có chuyện này?”
“Nhi thần không dám dối gạt.”
Lão hoàng đế biết rõ tính khí bát nhi nữ nhà mình, không có chuyện nàng sẽ không nói, hẳn là nhị lệnh ái đã làm gì quá phận khiến nha đầu này bài xích.
“Quan trọng nhị lệnh ái là cô nương mệnh cách phượng hoàng trăm năm hiếm có, nếu ngươi thú được nàng sẽ...”
Đông Phương Tầm Tuyết không chút do dự đánh gãy lời hắn: “Thứ nhi thần nói thẳng phụ hoàng chưa từng thú vị nương nương nào mệnh cách phượng hoàng vẫn trở thành cửu ngũ khiến bá tánh kính trọng. Mệnh cách phượng hoàng hay không không quan trọng, cũng chỉ là mấy từ vô nghĩa được người sùng tín gán cho mà thôi.”
“Trẫm làm tất cả còn không phải vì ngươi? Ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không ngừng đốc thúc ngươi qua lại với nhị lệnh ái mà ngươi từ đầu đến cuối vẫn giả vờ như không biết gì.”
“Nhi thần có tội, thỉnh phụ hoàng trách phạt!”
“Được rồi, nói ngươi cũng không muốn nghe, mau đi chuẩn bị hồi kinh đi.”
Đông Phương Tầm Tuyết kính cẩn bái lạy rồi nhanh chóng rời khỏi trướng bồng.
“Hoàng thượng bớt giận.” Thái giám cẩn thận bưng trản trà đến trước mặt hoàng thượng: “Bát gia chung quy vẫn chưa vỡ lòng, tâm tính hài tử chưa hiểu chuyện phong nguyệt cưỡng cầu chỉ khiến bát gia thêm bức bối.”
Hoàng đế bình tĩnh nhấp một ngụm trà: “Ngươi nói cũng có đạo lý, dưa ép không ngọt, đợi thêm vài năm rồi tính tiếp.”
“Hoàng thượng anh minh.”
...
Chuyến nam tuần đột nhiên bị hủy bỏ, không ít người tỏ ra nghi hoặc nhưng phần lớn đều không biết chuyện gì đã xảy ra. Về phần Kim Đại nương tử không những không chiếm được sủng ái còn bị áp giải về kinh, sau đó được lão ma ma đưa đến Tịnh Quan Trai ở Cảnh Dương Cung giam lỏng. Bất quá nhu yếu phẩm vẫn được chu cấp đầy đủ, ăn mặc ngủ nghỉ đều có cung nữ hầu hạ, Kim thị cũng coi như chiếm được tiện nghi.
Đông Phương Tầm Tuyết nhận lệnh gửi thư cho vương gia Cao Ly, quả nhiên ba ngày sau nhận được hồi âm nói sẽ gửi mỹ nhân khác đến thế chỗ Kim Chiêu dung. Theo như kế hoạch Đông Phương Tầm Tuyết lại gửi lá thư khác nói sẽ giữ Kim Đại nương tử sau đó đưa Kim Chiêu dung về Cao Ly, nửa đường cho người giả dạng này thổ phỉ gϊếŧ chết nàng. Mặc dù biết rõ cái chết của Kim Chiêu dung có ẩn tình nhưng vương gia Cao Ly không dám điều tra, ngoan ngoãn gửi thêm cống phẩm và hai vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Mọi chuyện trước mặt xem như đã dàn xếp ổn thỏa, bất quá hoàng đế vẫn cảm thấy có lỗi với Đông Phương Tầm Liên nên quyết định hủy bỏ lệnh cấm túc và phong nàng thành Thanh thân vương. Ngay cả Đông Phương Tầm Tuyết cũng được phong thân vương, có thể nói ngày tháng này nàng không khác gì cá gặp nước mạnh mẽ vẫy vùng trong biển lớn.
Phía Hoàng hậu nương nương đơn giản bị Hoàng thượng khiển trách vài câu, nể tình bát gia nên chỉ cấm túc nàng nửa năm, có thể xem là sự nhượng bộ lớn nhất từ trước đến nay. Chuyện này được giải quyết ổn thoả một phần là nhờ vào Phó Tuyệt Ca đưa ra chủ ý, Đông Phương Tầm Tuyết cố tình nhờ Mi Cát mang vài món lễ vật đến Dực Khôn Cung giả vờ tiết lộ sự giúp sức của tiểu ngốc. Bất quá Hoàng hậu nương nương vẫn kiên quyết không chấp nhận, còn đem tất cả lễ vật trả về vương phủ.
Chuyện này Phó Tuyệt Ca biết được ít nhiều nhưng không oán trách Hoàng hậu nương nương, đối với người làm thân nương mà nói vẫn hy vọng có thể đem đến những điều tốt nhất cho nhi nữ.
Đầu thu hoa cúc trên đài nở vàng rực rỡ, Triết thân vương phủ cuối cùng cũng xây dựng hoàn tất. Phó Tuyệt Ca thu dọn cùng bát gia chuyển đến vương phủ, ngoại trạch giao lại cho nương thân coi sóc, đến tận lúc nàng rời đi nương thân vẫn trầm mặc không nói gì.
Biết rõ con đường này đi vô cùng gian nan nhưng Phó Tuyệt Ca không muốn quay đầu, nàng không hy vọng đến lúc bát gia quay lại phát hiện chỉ còn bản thân cô đơn.
Lá vàng rơi đầy sân được A Bích quét gọn dưới gốc cây, cơn mưa đêm qua vô tình rửa trôi toàn bộ đất cát để lộ phần rễ cây. Hơi đất ẩm ướt bao trùm toàn bộ hoa viên, cây cối đương mùa thay lá nên cảm giác có chút quạnh quẽ.
A Bích ngồi xổm trên đất đào lấy đào để rất nhanh liền lôi ra được hai củ khoai: “Cô nương có khoai rồi!!”
Phó Tuyệt Ca đang ngồi gạt than trong lô nghe tiếng A Bích liền vui vẻ hướng nàng vẫy tay: “Than vừa mới nóng đây, mau mang khoai đến!”
A Bích nhanh nhẹn nhặt hai củ khoai đưa cho Phó cô nương, hiếu kì kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
“Cô nương sao đột nhiên muốn ăn khoai vậy?”
“Mấy hôm nay trời lạnh nhớ đến lúc trước A Xán hay làm khoai vùi tro cho ta ăn nên muốn làm lại.” Phó Tuyệt Ca dùng cây củi gạt hai củ khoai vào trong lò, bên trên nấu nước sôi phao trà: “Chốc nữa làm xong cho ngươi ăn thử.”
Mi Cát tìm không thấy Phó Tuyệt Ca trong Thụ Hi Các liền chạy ra hoa viên xem thử, quả nhiên thấy chủ nô hai người túm tụm trước than lô chờ khoai chín.
“Phó Tuyệt Ca!”
Phó Tuyệt Ca ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Ngươi tìm ta?”
“Không tìm ngươi thì tìm ai?” Mi Cát đưa tay đoạt xiên khoai trong tay nàng, trừng trừng mắt: “Ngoại trạch xảy ra chuyện rồi.”
“Xảy ra chuyện?”
“Ban nãy A Xán đến báo tin nói Đại nương tử đến ngoại trạch làm loạn ngay cả Phó nhị cũng đi theo.”
“Hai người này ngại thiên hạ không loạn sao?”
Vội vã phủi sạch tro bếp trên tay rồi chạy khỏi Ngọc Hương Giao Nhân, A Bích thấy vậy cũng vội vã đuổi theo. Ba người nhanh chóng ngồi xe ngựa đến ngoại trạch, trước khi các nàng khởi hành A Xán đã quay về bảo vệ tứ nương tử.
Xe ngựa vừa dừng Phó Tuyệt Ca liền nhảy xuống xe, hoảng hốt chạy vào Thanh Ngọc Viên tìm nương thân.
“Nương thân!!”
Lưu thị nửa ngồi nửa quỳ trên sàn nhà, hai chân không đủ sức chống đỡ cơ thể liên tục ngả trái ngả phải. Bên cạnh có nha hoàn khống chế hai tay, nghiêm mặt quan sát nhất cử nhất động của Lưu thị.
Đại nương tử bình thản uống một ngụm trà, liếc mắt nhìn Phó Tuyệt Ca đang bước vào: “Tam cô nương cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi.”
“Các ngươi muốn làm gì?”
“Ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi nên không cần khẩn trương.”
Nhìn qua Phó Yên Ca đang bệ vệ ngồi trên ghế còn nương thân phải quỳ trước mặt hai người, lửa giận không biết từ nơi nào đột ngột xông lên đỉnh đầu. Ba bước biến hai chạy đến đẩy nha hoàn đang khống chế nương thân qua một bên cùng A Bích dìu nàng ngồi lên luân ỷ.
“Đây là ngoại trạch của Triết thân vương điện hạ không phải Phó công tước phủ, các ngươi dựa vào cái gì mà dám bước vào đây?”
“Hoàng hậu nương nương cho phép ta đến.” Phó Yên Ca bình tĩnh chỉ ngón tay về phía Phó Yên Ca: “Ngươi ở đây chỉ là một cung nữ thấp kém có tư cách gì lớn tiếng trước mặt ta?”
“Tư cách gì?” Phó Tuyệt Ca từng bước vững chãi đến trước mặt Phó Yên Ca: “Ngoại trạch này là bát gia mua cho mẫu tử ta, vậy ngươi nói ta có tư cách gì?”
Nháy mắt khí thế Phó Yên Ca giảm đi phân nửa, kinh ngạc hô to: “Hoang đường! Bát gia sao có thể mua cho các ngươi ngoại trạch lớn như vậy?”
“Có hoang đường hay không cứ hỏi bát gia sẽ rõ, ngươi cùng lắm chỉ là một tú nữ lại dám xông vào ngoại trạch của người khác xem ra ma ma Trữ Tú Cung thật sự không biết dạy dỗ.” Phó Tuyệt Ca nhìn qua Mi Cát đang tháo dây trói cho A Xán: “Ngươi đến Khai Phong Phủ báo án, nói tú nữ Trữ Tú Cung xâm nhập bất hợp pháp, bảo ma ma trong cung đem nàng về dạy dỗ lại.”
“Phó Tuyệt Ca ngươi dám!?”
“Ta có gì mà không dám? Lần trước bị rạch một đường vẫn chưa biết sợ sao? Hay là muốn bị rạch thêm vài đường nữa?”
Nhớ đến vết thương vừa lành trên mặt, Phó Yên Ca giận đến mặt mũi biến trắng, thuận tay gạt đổ chén trà xuống đất.
“Ngươi còn dám nhắc lại chuyện này? Dựa vào bát gia sủng ái mà làm càn, không sợ ta nói với Hoàng hậu nương nương mọi chuyện ngươi làm sao?”
“Nói, ngươi lập tức đi nói, ta muốn xem Hoàng hậu nương nương tin ta rạch mặt ngươi hay tin ngươi dùng kéo đâm vào vai ta?”
Phó Tuyệt Ca cứng rắn đáp trả từng chữ, nàng không còn là tam nha đầu nhu nhược của kiếp trước. Đến cả người thân nhất cũng không bảo vệ được thì nàng sống kiếp này còn có ý nghĩa gì?
“Phó Tuyệt Ca ngươi đừng có mà ngang ngược!”
Đại nương tử đột nhiên vươn tay ngăn cản Phó Yên Ca đang kích động muốn đánh người: “Nói nhiều với bọn họ làm gì, làm việc của chúng ta thôi.”
Lưu thị yên tĩnh nãy giờ rốt cuộc cũng chịu lên tiếng: “Ta không có trộm đồ!”
“Nương thân có chuyện gì vậy?”
“Bọn họ nói tứ nương tử trộm đồ của Đại nương tử.” A Xán hoảng hồn khiếp vía chạy ra sau lưng Phó Tuyệt Ca: “Ban nãy nha hoàn họ dẫn đến tìm được trong Thanh Ngọc Viên một chuỗi trân châu.”
“Đại nương tử có thấy nhàm chán không? Lúc ta bốn tuổi ngài cũng vu oan ta trộm chuỗi trân châu, bây giờ ngài lại vu oan nương thân của ta trộm, lẽ nào Phó Công tước phủ chỉ đủ tiền mua trân châu?”
Đại nương tử giận đến tím tái mặt mũi: “Một thứ nữ thấp kém như ngươi lại dám đặt điều vu khống cho đích mẫu, hôm nay ta không đích thân dạy dỗ ngươi thì không đáng mặt D0ại nương tử nữa!”
“Ta và nương thân sống chưa từng thẹn với lòng, chỉ vài câu mà đã muốn buộc tội bọn ta?” Phó Tuyệt Ca yên tĩnh nắm lấy bàn tay nương thân an ủi, tiếp tục cứng đối cứng với mẫu tử Phó Yên Ca: “Đại nương tử nên nhớ những thứ ngài tìm được trong Thanh Ngọc Viên chưa chắc là đồ của ngài, nếu thật là đồ của ngài cũng là vu oan giá hoạ nhằm hãm hại nương thân. Chuyện này một khi nháo lớn tra ra được rốt cuộc tại sao chuỗi trân châu này lại ở trong Thanh Ngọc Viên thì đừng nói ngài ngay cả Công tước đại nhân cũng phải xấu hổ!”
“Nực cười! Đồ tìm được trong Thanh Ngọc Viên thì chứng minh tiện nhân này trộm đồ từ Công tước phủ, nhân chứng vật chứng đều có đủ, người xấu mặt chính là mẫu tử các ngươi!”
Lưu thị đè nén đến cực hạn cuối cùng cũng bùng nổ, hai mắt đỏ ngầu tràn ngập tơ máu: “Ta đã nói không trộm! Đại nương tử không nói không rằng cho người lục soát Thanh Ngọc Viên còn đem ra một chuỗi trân châu mà ta chưa từng thấy, màn vu oán giá hoạ này thật sự quá lộ liễu rồi!”
“Chuỗi trân châu này tìm thấy trong Thanh Ngọc Viên của ngươi thì người trộm chỉ có thể là ngươi, có gì muốn nói thì lên Khai Phong Phủ mà giãi bày!” Đại nương tử quắc mắt nhìn nha hoàn đứng gần đó: “Mau, bắt hai tiện nhân này giải đến Khai Phong Phủ, bản nương tử muốn nghe câu trả lời!”
“Ai dám?”
Phó Tuyệt Ca vốn là một cung nữ nhỏ nhoi muốn sống sót chỉ còn cách phải dựa vào sủng ái của bát gia mà bảo vệ nương thân.
“Đừng quên đây là ngoại trạch của Triết thân vương điện hạ, ta là người của bát gia, ai dám động đến nàng ta nhất định sẽ không tha!”
Nha hoàn có chút kiên dè thân phận của nàng, bất cẩn đắc tội bát gia ngày tháng sau này e là khó sống.
“Ngây người ra làm gì?” Phó Yên Ca nổi giận đùng đùng quát một tiếng: “Ta là bát vương phi tương lai lẽ nào không bằng một cung nữ nho nhỏ?”
A Bích nghe xong nhịn không được mỉa mai: “Bát vương phi gì chứ? Bát gia còn ngại ngươi nói quá nhiều, tính quá xấu mà không muốn gặp. Nói đến vương phi tương lai chỉ có thể là Phó tam cô nương, cho các ngươi biết nàng đêm nào cũng hầu hạ bát gia!”
Phó Tuyệt Ca hận không thể khâu miệng A Bích không cho nàng nói linh tinh, khoa trương diệt nhuệ khí của đối thủ là tốt nhưng không cần khoa trương đến mức này a!!!!
Đến cả người nghe như Phó Yên Ca cũng cảm thấy xấu hổ: “Hoang đường! Bát gia đến nay vẫn chưa vỡ lòng, dù tiểu tiện nhân ngươi hầu hạ qua đêm cũng chẳng có ý nghĩ gì!”
“Đó là chuyện riêng của ta, ngươi lẽ nào còn muốn quản mỗi đêm bát gia cùng ta làm chuyện gì có ý nghĩa sao?”
Vừa dứt câu tay liền bị nương thân nhéo một cái đau điếng, Phó Tuyệt Ca đáng thương ứa nước mắt hướng nàng nhỏ giọng cầu xin tha thứ.
“Khai Phong Phủ thì Khai Phong Phủ, ta không làm chuyện xấu không sợ nửa đêm quỷ gõ cửa!”
“Không được, ngài là tứ nương tử Công tước phủ không lý nào phải đến Khai Phong Phủ để rửa oan, người khác nhìn vào sẽ nghĩ thế nào chứ?” Phó Tuyệt Ca siết chặt nắm tay, lấy hết dũng khí mở miệng: “Muốn chứng minh ở Thanh Ngọc Viên này đủ rồi!”
“Xem ra có người chột dạ nên không muốn đến Khai Phong Phủ.” Đại nương tử vén mã diện ưu nhã ngồi xuống toạ ỷ, cao cao tại thượng quét mắt nhìn Phó Tuyệt Ca: “Nếu không giải quyết được thì xem như Lưu thị trộm chuỗi trân châu của bản nương tử, tam lệnh ái nếu có bất mãn cứ đến Khai Phong Phủ đối chất.”
“Các ngươi muốn đến Khai Phong Phủ cũng chỉ vì muốn làm xấu mặt ta và nương thân, ta sẽ không để các ngươi như ý nguyện đâu!”
Phó Yên Ca nhịn không được trào phúng: “Dùng dằng cả buổi trời ngươi cái này không chịu cái kia cũng không chịu, lẽ nào muốn mời Hoàng hậu nương nương đến chủ trì công đạo?”
“Hoàng hậu nương nương không có nhưng bản vương có thể.”
Phó Tuyệt Ca kinh ngạc nhìn ra sau lưng, không biết bát gia từ lúc nào xuất hiện trong Thanh Ngọc Viên.
“B-Bát gia?”
“Ta nói với ngươi thế nào? Mỗi khi có chuyện phải lập tức báo tin cho ta tại sao lại không làm?”
“Nô tỳ sợ phiền ngài nên mới…”
Đông Phương Tầm Tuyết nén tiếng thở dài, xoay người vén váy ngồi xuống toạ ỷ: “Thế nào? Thấy bản vương Đại nương tử và Phó nhị lệnh ái vẫn không muốn hành lễ?”
Hai người trước sự xuất hiện của bát gia bị doạ cho ngây người, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng đối phương khiển trách.
“Thần phụ tham kiến bát gia!”
Phó Yên Ca cũng vội vã hành lễ: “Yên Ca tham kiến bát gia.”
“Ngoại trạch của bản vương từ khi nào trở thành ngoại trạch của Công tước phủ vậy? Đột ngột xông vào không nói thậm chí còn dám lục soát Thanh Ngọc Viên, là ai cho các ngươi lá gan lớn đến vậy?”