Món đồ trên tay trực tiếp rơi xuống đất, A Xán vạn phần kinh hãi trừng to hai mắt: "Lệnh ái muốn đuổi nô tỳ đi?"
"..." Phó Tuyệt Ca dở khóc dở cười điểm vào trán nàng trách móc: "Nghĩ linh tinh gì vậy? Ta chỉ nghĩ ngươi theo ta nhiều năm như vậy rồi còn không giúp ngươi tính chuyện hôn sự sợ sẽ làm lỡ dỡ ngươi."
"Nô tỳ chưa vội xuất giá, còn muốn hầu hạ đến khi lệnh ái gả vào Triết Thân vương phủ."
"Ít nhất cũng phải cho ta biết ý trung nhân của ngươi là ai mới được, hôn sự đâu phải ngày một ngày hai mà quyết định được. Ta còn phải giúp ngươi điều tra gia cảnh phụ mẫu của hắn, rồi xem hắn có đối xử tốt với ngươi không, có rất nhiều chuyện phải giải quyết nha."
"Thật sự không gấp mà." A Xán mỗi lần nghe nhắc đến chuyện hôn sự đều xấu hổ đỏ bừng hai má: "Nô tỳ khi nào có người vừa ý sẽ nói với lệnh ái."
"Xem bộ dáng của ngươi lại giống như nhìn trúng người nào đó rồi, thế nào? Không muốn cho ta biết sao?"
"Lệnh ái đừng trêu chọc nô tỳ nữa!!"
Phó Tuyệt Ca thả người dựa vào vách xe, ý vị thâm trường đánh giá A Xán từ trên xuống dưới: "Thế nào? Nhìn trúng vị quan nhân nào rồi hay là ngươi thích thủ vệ theo bên cạnh ta?"
"Đều không phải, lệnh ái đừng nói chuyện này nữa được không?!"
Mắt thấy A Xán thẹn thùng vùi đầu vào hai tay Phó Tuyệt Ca cũng không dò hỏi nữa, tỉ mỉ nghĩ lại xem người A Xán thích có thể là ai đây. Trùng hợp A Lệ ở bên ngoài nghe thấy chủ nô hai người nói chuyện, thích thú vén mành thò đầu vào hóng hớt chuyện vui.
"Còn có thể là ai nữa? Nhất định là Lương công tử trong đội thủ vệ rồi!"
A Phỉ lập tức phản bác: "Úc? Ta cứ nghĩ A Xán tỷ tỷ thích Cố công tử?"
"Các ngươi đừng nói lung tung nữa!!" A Xán nói như hét lên, thẹn quá hoá giận trừng mắt mắng: "Còn nói nữa chiều nay ta không làm hoa quế cao cho các ngươi ăn!"
A Phỉ A Lệ đồng lòng ngậm miệng buông mành, đùa sao, không ăn hoa quế cao A Xán tỷ tỷ làm thì sống còn ý nghĩa gì?
Bất quá chủ đề vui như vậy A Phỉ A Lệ khó lòng từ bỏ, ở sau bức mành lén lút trao đổi với nhau. Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh một người, A Lệ cảnh giác nhìn quanh đồng thời đè thấp giọng thì thầm vào tai A Phỉ.
"Không lẽ là người đó sao?"
"Ý ngươi là..."
"Phải, chính là ngươi đó! Ngươi không để ý mỗi lần người đó xuất hiện A Xán tỷ tỷ đều rất vui sao? Ngay cả Nhược Phồn tỷ tỷ cũng nói hai người bọn họ có quỷ, chuyện này xem ra chắc đến bảy phần rồi!"
Phó Tuyệt Ca không điếc dĩ nhiên nghe rõ mồn một hai người ở ngoài đang bàn luận cái gì, thuận thế chồm người vén mành nhìn ra.
"Các ngươi muốn nói đến ai vậy?"
"C-Chính là..." A Phỉ liếc trộm A Xán đang trừng trừng mắt đe doạ, muốn nói lại sợ nên đành thôi: "À, không có gì cả."
"Không cần sợ nàng, có việc cứ nói cho ta biết, ta và bát gia làm chủ cho các ngươi."
"Lệnh ái ngài đừng nghe bọn họ nói bậy!!"
"Được rồi, ta chỉ muốn biết ngươi bình thường thân thiết với vị quan nhân nào thôi có nói sẽ lập tức gả ngươi đi đâu mà sợ?" Phó Tuyệt Ca giảo hoạt nháy mắt với A Phỉ: "Nói đi, nếu tác hợp thành công mối lương duyên này các ngươi đều được thưởng."
Đại khái là lời tiểu chủ quá hấp dẫn A Phỉ lẫn A Lệ đều không cưỡng lại nổi, trộm đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn A Xán phừng phừng lửa giận sau lưng tiểu chủ.
Mặc kệ, dù sao A Xán tỷ tỷ cũng không dám đánh chết các nàng!
"L-Là thường ngày A Xán tỷ tỷ rất hay nhắc đến Mi Cát tỷ tỷ, thấy nàng đến thì vui như được thưởng, ngày nào cũng gửi thư cho nhau nên Nhược Phồn tỷ tỷ nói hai người có gian tình." A Phỉ nuốt khan một ngụm nước bọt, lúng túng xua tay giải thích: "Mà có lẽ là nhầm lẫn thôi, A Xán tỷ tỷ và Mi Cát tỷ tỷ đều là cùng nghi, hai người sao có thể..."
Phó Tuyệt Ca nghe xong có chút bàng hoàng, nghi hoặc nhìn A Xán đang giận dỗi đỏ hoen hai mắt, xem ra lời A Phỉ nói có ít nhất sáu phần là sự thật. Thuận tay đem mành vải vỗ xuống cùng lúc kéo A Xán đang quỳ trên sàn nhà đứng dậy, lạnh nhạt xoáy sâu vào đôi mắt thuần đen đong đầy nước của nàng.
"Nói cho ta biết có thật như vậy không?"
"Nô tỳ không có gì để nói cả." A Xán mím chặt môi dưới đến trắng bệch, uỷ uỷ khuất khuất tố cáo: "Trước đây nô tỳ cho rằng lệnh ái hiểu rõ nô tỳ nhất nhưng không ngờ ngài lại nghe lời người khác chất vấn nô tỳ."
"Ta làm tất cả đều không phải vì ngươi hay sao? Tìm cho người một quan nhân tốt, sau này gả đi phong quang lẫm lẫm làm Đại nương tử không sợ bị người khác hà hiếp. Ngươi theo hầu hạ ta bao nhiêu năm làm sao ta không hiểu con người của ngươi, nhưng ngươi tính tình như hũ nút gặp chuyện cũng không chịu nói ta chỉ đành phải nghe ngóng từ người khác. Nếu ngươi thật sự thích Mi Cát thì ta cũng nói thẳng, chuyện này tuyệt đối không được, hai cùng nghi sao có thể ở chung một chỗ được chứ?"
"Lệnh ái... ta..."
Cảm giác lồng ngực như bị ai dùng sức siết chặt đau đến vô pháp hô hấp. Từ nhỏ Phó Tuyệt Ca là do A Xán một tay chăm sóc che chở, chỉ muốn sau này trưởng thành rồi có thể giúp đối phương tìm một nơi tốt nương tựa cả đời. Nhưng ngang trái thay nữ nhân này lại nhìn trúng Mi Cát, thiên hạ có mấy ai chấp nhận được chuyện này? A Xán bao năm qua chịu không biết bao nhiêu khổ, nếu lần này còn vì một đoạn tình cảm hoang đường mà tự huỷ hoại bản thân thì nàng trùng sinh còn có ý nghĩa gì?
"Nô tỳ biết sai nhưng nô tỳ không hối hận, dù sao đều là nô tỳ tự nguyện không liên quan đến Mi Cát tỷ tỷ."
Phó Tuyệt Ca hít một hơi thật sâu hoà hoãn tâm tình: "Ta hiểu con người của ngươi càng không muốn làm khó ngươi, rốt cuộc giữa ngươi và Mi Cát đã xảy ra bao lâu rồi?"
"Bọn ta bao lâu chứ?" A Xán cười dài một tiếng mỉa mai chính mình: "Nô tỳ trước nay chưa từng nói với Mi Cát tỷ tỷ chuyện này."
"Nàng đối với ngươi thế nào ngươi cũng không quan tâm sao?"
"Lệnh ái ngài có biết có một thứ tình cảm vượt qua cả tình yêu, thà rằng bản thân chịu thiệt thòi cũng không muốn đối phương có một chút vướng bận. Nô tỳ thích nàng nhưng sẽ không bao giờ nói cho nàng biết, đôi khi làm như vậy sẽ tốt hơn là đem tất cả cảm xúc bộc bạch."
Phó Tuyệt Ca chỉ là người ngoài cuộc căn bản không có tư cách bàn luận đúng sai, nhưng nàng không cam tâm nhìn A Xán bước vào bể khổ. Chuyện tình cảm vốn đã phức tạp, nay còn là chuyện thiên địa bất dung, dù thế nào nàng cũng không thể A Xán rơi vào vũng lầy này.
"Ta sẽ nói với bát gia tìm cho Mi Cát một nơi tốt để gửi gắm."
Đôi nhãn đồng thuần đen lộ ra tia khiếp sợ, khoé môi mấp máy muốn nói gì đó lại nói không thành lời. Ngẫm cười bản thân đúng là quá hoang đường, sớm biết không có kết quả vẫn ngoan cố không chịu buông tay, làm khổ bản thân rồi làm khổ cả người khác.
Chẳng biết xe ngựa dừng lại lúc nào, chủ nô hai người lần đầu tiên trầm mặc không nói chuyện với nhau. Ngay cả A Phỉ và A Lệ đều không dám tuỳ tiện lên tiếng sợ sẽ chọc giận chủ tử.
Bây giờ ngẫm lại Phó Tuyệt Ca phát hiện trong lòng nàng bất an không phải vì chuyện bát gia mà là vì chuyện A Xán. Xem ra lão thiên gia vẫn chưa chịu buông tha cho các nàng, màn phong ba này chẳng biết đến bao giờ mới ngừng lại.
Tiết trời thu lạnh lẽo ngỡ như hơi thở cũng hoá thành băng, đi từng bước phát ra tiếng tất tốt, mũi giày thêu hoa xinh đẹp ẩn hiện dưới làn váy lụa màu tía. Dạo gần đây ăn uống không điều độ nên cơ thể hư nhược trông thấy, sắp tới chắc phải dụng ít công phu điều chỉnh sức khoẻ. Đương độ tuổi thanh xuôi tươi trẻ nàng không muốn suốt ngày để bát gia nhìn thấy dáng vẻ suy nhược kém sắc của mình, tốt nhất là xinh đẹp hơn tất cả mỹ nữ Cao Ly ngài từng tiếp xúc.
"Chủ tử ngài xem trời trở gió rồi, lần sau nếu muốn đi Ngọc Thanh Quan cứ để bọn nô tỳ giúp ngài đi đừng làm khổ bản thân như vậy."
"Ta chỉ đi có mấy bước các ngươi đã lo trái lo phải, người ngoài nhìn vào còn tưởng các ngươi mới là chủ tử." Phó Tuyệt Ca tiếp nhận hương từ tay A Phỉ, nghiêm mình đứng trước chân nhân bái lạy: "Ở trong phòng mãi thì ngột ngạt, ra ngoài cũng chẳng biết đi đâu chi bằng cứ đến đây dạo một vòng cho lòng thanh tĩnh."
"Nếu chủ tử nhàm chán sao không tham gia hội mã cầu? Nghe nói tất cả công tử lệnh ái đều sẽ tham gia, năm thì đối thơ năm thì hoạ tranh, nếu ngài đi còn có thể kết giao thêm với nhiều người."
"Ở cùng một chỗ với đám công tử Hầu tước Công tước bát gia còn không tức giận?" Phó Tuyệt Ca liếc mắt nhìn A Phỉ đang hấp háy mắt chờ mong: "Ta cũng không thích những nơi ồn ào."
"Chủ tử..."
"Được rồi, thu dọn đi, ta dạo một vòng trở về sẽ hồi phủ."
A Phỉ thất vọng bĩu môi: "Vâng."
Phó Tuyệt Ca phì cười, chỉ tay vào chóp mũi A Phỉ rồi mới chịu rời đi. Đối với mã cầu hội Phó Tuyệt Ca thật sự không có hứng thú, nơi đó vừa bụi bẩn vừa toàn công tử nồng sực mồ hôi, chỉ đi ngang qua thôi cũng đủ choáng váng đầu óc. Mỗi năm đều có người đến gửi thiếp mời và người được đi dĩ nhiên là Phó Ngô Ca, hầu như năm nào cũng vậy, dù sao nhiều năm trước nàng lẫn Phó Yên Ca đều ở trong cung không thể nào tham gia. Năm nay vẫn chưa biết nhà nào sẽ tổ chức mã cầu hội nhưng tốt nhất đừng nên gửi thiếp cho nàng.
Đương miên man suy nghĩ vô tình nhìn thấy một bóng người đứng cách đó không xa, người kia tựa hồ cũng phát hiện ra nàng, từ phía sau hàng trúc tiến về phía bên này.
Phó Tuyệt Ca nheo nheo mắt nhìn thử, nhận ra là ai liền tăng nhanh cước bộ đến hành lễ: "Tề Định Quốc Công Đại nương tử an hảo."
"Còn tưởng là ai hoá ra là Phó tam lệnh ái."
Tề Định Quốc Công phu nhân tuổi tác không lớn không nhỏ, trạc cỡ Khang Ninh Đại nương tử, trên gương mặt in hằn rõ rệt dấu vết thời gian. Bên cạnh còn có hai quý phụ nữa nhưng Phó Tuyệt Ca nhận không ra, có vẻ như là người quen biết của Đại nương tử.
"Đây là Phó tam lệnh ái sao? Quả nhiên danh bất hư truyền."
Phó Tuyệt Ca giữ nguyên ý cười lễ độ hồi đáp: "Không biết hai vị..."
"Lệnh ái không biết ta cũng đúng thôi, ta cùng quan gia vừa từ Dự Châu chuyển về kinh thành hầu hết người trong kinh đều không nhận ra bọn ta."
Quý phụ vận y phục thâm lam không ngừng vẩy vẩy quạt lụa giữa tiết thu hàn lạnh, mắt xếch cao đảo quanh một vòng, vô ý cố ý nâng tay để lộ chiếc vòng tay bằng vàng trang trí vài hoạ tiết điểm thuý tinh xảo.
"Liễu Ninh Hầu, Dự Châu." Dứt câu thì chỉ tay qua bên cạnh giới thiệu quý phụ mặc y phục hạnh bạch: "Dương Khánh Bá tước Đại nương tử, Dự Châu."
Không hiểu tại sao người của Dự Châu chuyển vào kinh nhiều như vậy, bất quá ai cũng không thể đắc tội, Phó Tuyệt Ca kiên trì giữ thái độ chừng mực với ba người.
"Nguyên lai là Hầu tước Bá tước phu nhân, Tuyệt Ca thất lễ rồi."
"Bọn ta mới không dám nhận hai từ 'thất lễ' từ tam lệnh ái, kinh thành này có ai không biết ngươi là sủng thiếp của bát gia, tương lai còn có thể phong phi phong tần bọn ta nào dám đắc tội."
"Tề Định Quốc Công Đại nương tử khách khí rồi, Tuyệt Ca chỉ là nho nhỏ hài tử sao dám huyênh hoang cao ngạo trước mặt trưởng bối?" Phó Tuyệt Ca cảm thấy bản thân có chút ngốc, lẽ ra ngay từ đầu nàng nên bỏ đi chứ không phải đứng lại tiếp chuyện với đám quý phụ này: "Các vị nương tử sớm như vậy đã đi Ngọc Thanh Quan thắp hương, chân nhân nhất định chứng giám cho lòng thành của các vị."
"Vẫn không bằng tam lệnh ái năm ngày mười bữa lại đi một chuyến, người biết chuyện nói ngươi tôn kính thần phật còn người không biết chuyện sẽ nói ngươi si tâm vọng tưởng nha." Liễu Ninh Hầu phu nhân phẩy khăn lụa che miệng khúc khích cười: "Ây u, tiểu mỹ nhân như hoa như nguyệt, đi đến miếu tự cũng có thể khiến người ta xuân tâm nộ phóng. Đáng tiếc bát gia ở Cao Ly không thể nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều này, chỉ sợ đi vài năm đầu lại xuất hiện một cái nón xanh."
Rõ ràng là một đám quý phụ đã có tuổi lại ở đây châm chọc một tiểu cô nương chưa trải sự đời, chuyện này đồn ra ngoài cũng đủ để bá tánh cười rụng hết răng. Phó Tuyệt Ca thông minh để hiểu nếu ở cạnh bát gia nàng phải chấp nhận những chuyện như vậy liên tiếp xảy ra. Một thứ nữ như nàng lại dám vọng tưởng gả cho đích hoàng tước, đến cả bản thân nàng còn cảm thấy không xứng huống chi là người ngoài.
Miễn cưỡng giữ nguyên ý cười xa cách, Phó Tuyệt Ca nghiêng đầu né tránh ánh mắt, suy nghĩ làm sao thoát khỏi đám người phiền toái này.
"Xem các ngươi nói lung tung kìa." Tề Định Quốc Công phu nhân nửa đùa nửa thật kéo Phó Tuyệt Ca về phía mình, cố tình cất cao giọng thêm một quãng để mọi người cùng nghe thấy: "Cho các ngươi biết người ta là lệnh ái Công tước phủ một mình đuổi hết đích mẫu nhị nương giành quyền quản gia cho thân mẫu, sinh nhi nữ là phải sinh như thế, còn hơn sinh một đám công tử chỉ biết dỗ dành thê thiếp của mình. Ta thường nói với nha đầu nhà ta nhất định phải học tập Phó tam lệnh ái tranh thủ lúc hoàng tước còn nhỏ sớm sớm tìm cách leo lên giường làm mẫu tộc nở mày nở mặt."
Lời càng nói càng khó nghe, ý cười sớm đã không duy trì nổi nữa, Phó Tuyệt Ca siết tay thành đấm dứt khoát xoay người rời đi.
"Trưởng bối đang nói chuyện ngươi muốn đi đâu?"
Bá tước phu nhân lớn tiếng quát theo sau lưng: "Đúng là không có giáo dưỡng, trưởng bối đang nói chuyện ai cho phép ngươi tự ý rời đi? Thứ nữ quả nhiên chỉ có thể, leo lên giường hoàng tước vẫn không có cốt cách!"
Phó Tuyệt Ca mất hứng đứng nguyên tại chỗ: "Chuyện của ta liên quan gì đến các ngài? Lại nói các ngài cùng ta không có quan hệ gì, dùng hai từ trưởng bối e là không thích hợp."
Mắt thấy Bá tước Đại nương tử kích động muốn đánh người Tề Định Quốc Công phu nhân lập tức đem nàng kéo ra sau: "Thật là, chỉ là nói đùa thôi, nói đùa thôi, tam lệnh ái không cần nghiêm túc như vậy đi? Ây u, các ngươi ăn nói không giữ mồm miệng gì cả, rõ ràng là muốn mời khách lại nói lung tung chọc giận lệnh ái nhà người ta."
Nhận được ánh mắt của Tề Định Quốc Công, Liễu Ninh Hầu Đại nương tử nhiệt tình gật đầu hai cái hùa theo: "Phải, phải, là bọn ta thất lễ rồi. Nói đùa thôi, lệnh ái đừng để trong lòng, bọn ta đến đây thật sự là có ý tốt nha."
Mắng người khác đến cẩu huyết lâm đầu giờ lại thay đổi thái độ nói không cố ý, đám người này lật mặt so với lật giấy còn nhanh hơn. Phó Tuyệt Ca chỉ muốn xoay người bỏ về, biết thế thắp hương cho chân nhân xong nàng đã quay về phủ.
Tề Định Quốc Công Đại nương tử lấy trong tay áo một bức thiếp đưa cho A Phỉ, niềm nở tìm cách thu hút sự chú ý của Phó Tuyệt Ca: "Năm ngày nữa tệ phủ tổ chức mã cầu hội, lệnh ái coi như nể mặt đến tham dự chung vui nhé?"
"Đại nương tử đã có ý tốt sao không trực tiếp gửi đến tệ phủ mà lại đến tận Ngọc Thanh Quan này để đưa cho Tuyệt Ca?"
"Tiện đường thôi, lệnh ái không cần suy nghĩ nhiều, ngươi cùng huynh đệ tỷ muội đều cùng đến thì càng tốt." Tề Định Quốc Công phu nhân như thật như đùa đẩy đẩy cánh tay Bá tước phu nhân: "Bọn ta có vài chuyện muốn nói với lệnh ái, ngươi nhất định phải đến đó!"
Phó Tuyệt Ca nghi hoặc liếc nhìn bức thiếp trên tay A Phỉ rồi nhìn ba người đầy mặt xuân quang: "Hảo, Tuyệt Ca nhất định phụng bồi."