Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 184



Ba ngày sau trong cung truyền đến tin tức, Hoàng thượng hạ chỉ xử lý Cửu hoàng tước Đông Phương Tầm Lạc và phe cánh Mông Cổ cho quan lại quyền thần bị sát hại một câu trả lời thỉa đáng. Phần vì Đông Phương Tầm Lạc mang trong người huyết mạch hoàng thất và cũng là hậu duệ cuối cùng của Cao Ly, Hoàng thượng không nỡ xử tử nàng nhưng đổi lại sẽ bị lưu đày Tây Tạng xa xôi đến chết cũng không được hồi kinh.

Nhưng kết quả vẫn không thể khiến bát gia hài lòng, chuyện lần này không phải do một mình Đông Phương Tầm Lạc chủ trương, trong hậu cung vẫn còn một người đang âm thầm giúp đỡ hoàng tước tạo phản. Trong hai ngày từ Cao Ly khẩn cấp gửi thư về Đại Minh, Hoàng thượng xem xong thư cũng không thể hiện ra biểu cảm gì, lặng lẽ soạn một đạo chiếu chỉ mới xử tử Kim Chung Hy.

Kim thị vẫn không thoát khỏi kết cục tàn lụi.

Ngày mười tháng bảy Đông Phương Tầm Lạc bị đưa ra khỏi Tử Cấm Thành, đầu đeo gông chân mang xiềng, lê từng bước nặng nhọc đi về phía trước. Chờ đón nàng không phải tương lại tươi đẹp, càng không phải hoàng vị cao quý mà là gió cát lạnh lẽo phương bắc.

“Các ngươi cho ta làm một việc nhỏ có được không?”

Vừa nói vừa lấy trong tay áo ba bốn nén vàng, trước khi bị giam vào ngục nàng đã tự mình chuẩn bị những thứ này. Binh lính đưa mắt nhìn nhau, chọn lựa lấy vàng từ chỗ Đông Phương Tầm Lạc, cho nàng thêm một ít thời gian làm việc muốn làm.

Đông Phương Tầm Lạc từ từ hạ thấp người quỳ xuống, hướng cổng thành kính cẩn lạy ba lạy. Từ trong ngực áo một chiếc lồng dế cũ kĩ, dùng hai bàn tay run rẩy đào từng nắm đất, từng nắm đất. Y phục, mặt mũi lấm lem dơ bẩn, sớm đã không nhận ra người trước mặt từng là cửu hoàng tước được Hoàng thượng sủng ái nhất.

Cẩn thận đào được một lỗ nhỏ dưới đất, nhẹ nhàng đặt lồng dế vào rồi lùa đất lấp lại chỉ để lộ chiếc khuyên đồng treo trang sức bằng vàng hình hoa cúc.

Phiền ngươi bảo hộ nàng nhất thế bình an, vinh hoa phú quý.

Vịn tay xuống đất tìm thế đứng dậy, xoay người lầm lũi cùng binh lính tiếp tục lên đường đến Tây Tạng.

Kết quả này đối với Phó Tuyệt Ca không có gì bất ngờ, nàng không đi gặp mặt cửu gia lần cuối cũng không oán trách gì đối phương. Có những người từ đầu đã định sinh ra chỉ là người qua đường, dù có cố gắng đến đâu vẫn vô pháp thay đổi kết cục.

Mười lăm tháng bảy là ngày xá tội vong nhân cũng là ngày Vu Lan báo hiếu, sáng sớm Phó Tuyệt Ca đã cùng Lưu thị xuất phủ đi miếu tự cúng bái. Hai chân Lưu thị đi lại không tiện, mỗi lần di chuyển mất không ít thời gian, cả buổi sáng hai người chỉ đi được ba cái miếu tự. Bất quá thành tâm mới là điều quan trọng nhất, chỉ cần có lòng đi nhiều hay ít Phật tổ vẫn sẽ chứng giám.

“Nương thân có mệt không? Hay là chúng ta qua bên kia ngồi nghỉ một chút?”

“Không sao, ta ngồi luân ỷ cả ngày sao có thể mệt được?” Lưu thị ôn nhu nắm lấy bàn tay nhi nữ vỗ nhẹ hai cái: “Mệt là ngươi, cả đường đi đều đẩy luân ỷ cho nương thân, mấy chuyện này cứ để Nhược Phồn làm là được rồi.”

“Hôm nay là ngày Vu Lan báo hiếu, nhi nữ cũng nên làm chút chuyện báo hiếu với ngài mới đúng. Thời gian gần đây nhi nữ bận rộn nhiều chuyện, không còn giống trước đây cùng ngài thường xuyên dùng thiện, nương thân có tức giận nhi nữ không?”

“Ngươi bận làm sao nương thân không biết, đừng lo lắng, nương thân cũng không phải oa oa nhờ ngươi đút mới ăn được, không có ngươi vẫn có Nhược Phồn chiếu cố ta.”

Phó Tuyệt Ca đẩy luân ỷ đến dưới một tán cây rộng lớn tránh nắng, lấy từ tay A Xán quạt lụa giúp nương thân phẩy quạt tạo gió: “Nương thân không trách nhi nữ nhưng nhi nữ thâm tâm vẫn không an, hay là tháng tám mẫu tử chúng ta xuất phủ đi du ngoạn một chuyến? Nhi nữ muốn dẫn ngài đi Hàng Châu ngắm phong cảnh Tây Hồ, đi Hoàng Sơn phao ôn tuyền, ngài thấy thế nào?”

“Hảo, đều hảo, chỉ cần ngươi nguyện ý bồi lão thái bà ta đi đâu nương thân cũng nguyện.”

Nhịn không được che miệng khúc khích cười: “Nương thân không sợ mệt, nhi nữ sẵn sàng bồi ngài đến thiên nhai.”

“Nhược Phồn ngươi xem nàng nói chuyện kìa.” Lưu thị miệng thì trách nhưng mắt đã cười cong thành cầu vồng: “Rõ ràng tâm trí chỉ có bát gia, thức dậy người nàng nghĩ đến đầu tiên cũng là bát gia vậy mà dám nói sẵn sàng bồi lão thái bà ta đi đến thiên nhai!”

Nhược Phồn cũng hùa theo cười nói: “Tam lệnh ái hiếu thuận tìm cho tứ nương tử một cô gia tốt.”

“Đúng, hiếu thuận.”

Phó Tuyệt Ca bị hai người trêu chọc nháy mắt mặt bánh bao liền ửng hồng như phát sốt: “Nương thân, ngài lại như vậy nữ rồi!”

“Cô nương phải e lệ như vậy mới đúng, nhìn ngươi ngày ngày đều gửi tình thư cho bát gia, nương còn bát gia chê ngươi không thục nữ không phép tắc.”

“Không có chuyện đó mà, nương thân ngài đừng nghĩ lung tung nữa.”

“Ngươi nói không có thì không có sao? Nương thân nhắc nhở ngươi bao nhiêu lần rồi, là cô nương phải biết thẹn thùng e lệ, đâu có ai giống như ngươi cả ngày chỉ biết đến bát gia, gặp bát gia thì ôm ôm ấp ấp chẳng ra thể thống gì.”

Mặt Phó Tuyệt Ca hết đỏ rồi trắng, thẹn quá hoá giận xoay lưng lại với Lưu thị không muốn nói chuyện với nàng nữa.

“Sao rồi? Giận rồi?” Lưu thị nửa đùa nửa thật trêu chọc: “Nhược Phồn ngươi hồi phủ viết cho bát gia một lá thư nói là Tuyệt Ca tức giận rồi, bảo ngài nhanh nhanh hồi kinh dỗ dàng nàng.”

“Nương thân!”

“Hảo, hảo, nương thân không nên trêu chọc ngươi.”



Phó Tuyệt Ca uỷ khuất bĩu bĩu môi, nương thân tính cách so với kiếp trước hoàn toàn khác xa, lắm lúc nàng không tin hai người trước đây từng là một.

Mắt thấy sắc trời không còn sớm, A Xán chủ động lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người: “Sắp đến giờ dùng ngọ thiện rồi, trù sư sớm đã chuẩn bị đồ ăn chay, tứ nương tử hay là trở về dùng thiện nghỉ ngơi trước?”

“Vậy cũng được, ngươi dặn hạ nhân bày biện đồ cúng đợi ta hồi phủ.”

“Vâng, nô tỳ xin phép cáo lui.”

Nói đoạn A Xán đi lùi về hai bước rồi xoay người hồi phủ trước an bài mọi chuyện. Mọi người đợi trời bên ngoài bớt nắng gắt mới bước ra khỏi tàng cây, trước sau ung dung quay về chỗ mã xa.

“Chủ tử nương nương!”

Từ xa trông thấy A Bích hớt hơ hớt hải chạy đến, Phó Tuyệt Ca nổi lên dự cảm không lành, hướng Nhược Phồn gật đầu một cái đối phương liền hiểu ý bước qua thay nàng đẩy luân ỷ.

Phó Tuyệt Ca bước đến trước mặt A Bích, không vội nghe nàng nói mà kéo đối phương qua một chỗ vắng vẻ nói chuyện.

A Bích khẩn trương chồm người thì thầm vào tai Phó Tuyệt Ca: “Bát gia xảy ra chuyện rồi.”

“Sao? Xảy ra chuyện gì?”

“Không biết làm sao bát gia mấy ngày nay luôn cảm thấy không khoẻ, nửa tháng trước đã liên tục ho không ngừng kéo dài đến hôm qua thì ho ra máu. Thái y kiểm tra cũng không phát hiện là mắc bệnh gì, nhưng cơ thể càng ngày càng suy kiệt, Mi Cát tỷ tỷ nói bát gia sớm đã gầy thành bộ xương khô rồi.”

“Đám nô tài làm việc như thế nào vậy hả? Đã kiểm tra thức ăn nước uống và đồ dùng hằng ngày của bát gia chưa?”

“Vẫn đang kiểm tra nhưng trước mắt không có gì bất thường. Mi Cát tỷ tỷ dặn dò không cho nô tỳ nói với lệnh ái, bất quá nô tỳ nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có lệnh ái mới giúp được bát gia.”

“Ta thân ở Đại Minh không thể đến Cao Ly giúp bát gia xử lý chuyện này, ngươi thay ta đi Cao Ly một chuyến, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải gửi thư báo cáo cho ta. Đúng rồi, ngươi dẫn theo vài đạo sĩ đại sư nổi danh cùng đi đi.”

Nghĩ đến gì đó A Bích nhịn không được mao cốt tủng nhiên: “Lệnh ái nghi ngờ có thứ không sạch sẽ đeo bám bát gia?”

“Ta chỉ là nghe nói trong phủ tứ gia có dưỡng vài vu sư, cẩn thận không bao giờ thừa, ngươi cứ dẫn theo biết đâu chừng lại có tác dụng.”

“Vậy nô tỳ xin phép cáo lui.”

“Đi đường cẩn thận.”

A Bích cung kính hướng nàng hành lễ, lúc đến vội vã lúc về cũng khẩn trương không kém.

Đợi Phó Tuyệt Ca quay về, tứ nương tử mới thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì sao? Nhìn sắc mặt ngươi tệ quá.”

“Không có gì đâu, nhi nữ đưa ngài hồi phủ nhé?”

Nhận ra Phó Tuyệt Ca không muốn nói Lưu thị cũng không ép nàng, nhi nữ lớn rồi có nhiều chuyện khó mà cùng nàng trao đổi như trước đây.

Mã xa một đường đi thẳng về Công tước phủ, nhưng đến Thân vương phủ Phó Tuyệt Ca lại xin một mình xuống xe, nhắc nhở Nhược Phồn chiếu cố tốt cho nương thân.

Đứng trước Thân vương phủ bước lên vỗ cửa mấy cái, thủ vệ nhác thấy nàng liền tự động đem cửa mở rộng sang hai bên.

“Các vị quân gia đều cả rồi chứ?”

“Chỉ có Thẩm phó tướng, Lý phó tướng vẫn chưa đến.”

“Được rồi, ngươi tiếp tục làm việc đi.”

Một mình đi về phía thư phòng nằm chếch về hướng nam, nha hoàn bên đường nhìn thấy nàng liền quỳ xuống hành lễ, đôi mắt to tròn giấu không được tia ngưỡng mộ. Trong lòng đang vướng bận chuyện khác nên Phó Tuyệt Ca cũng không để ý đến nha hoàn kia, không bao lâu đến trước thư phòng, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Ngạn Hoan ngồi một mình nhàm chán thưởng trà.

“Thẩm quân gia đến rồi.”



Thẩm Ngạn Hoan nghe ra giọng chủ tử liền đứng dậy hành lễ: “Mạt tướng…”

“Quân gia đừng khách khí mau ngồi xuống đi.”

Phó Tuyệt Ca chỉ tay vào chiếc ghế hắn vừa ngồi, bản thân cũng ngồi xuống vị trí đối diện: “Hôm nay tìm ngài và Lý quân gia là vì chuyện thủ vệ câu kết với chính phòng, không biết các vị đã điều tra đến đâu rồi?”

“Mạt tướng đã điều tra được không ít nhưng vẫn phải đợi Lý huynh mang bằng chứng đến.”

Vừa dứt lời ngoài cửa liền vang đến tiếng thông truyền, lát sau Lý Y Cách một thân quân phục khẩn trương bước vào, gương mặt anh tuấn nhuộm kín mấy tầng mồ hôi.

“Mạt tướng đến trễ thỉnh chủ tử nương nương trách phạt.”

“Quân gia đừng nói như vậy, mau ngồi xuống đi.”

Lý Y Cách vui vẻ nhận mệnh ngồi xuống, hướng mắt về phía Phó Tuyệt Ca giải thích: “Trên đường đi phải bắt một người nên mới chậm trễ.”

“Người này có liên quan đến việc ta nhờ các vị điều tra?”

“Không sai, người này không chỉ liên quan đến chuyện thủ vệ câu kết với Phó nhị lệnh ái mà còn biết rõ chân tướng chuyện cửu gia thông đồng cùng phản quân Mông Cổ.”

Phó Tuyệt Ca mạc danh kì diệu: “Các ngài sao có thể tìm được người này? Rốt cuộc người này là ai?”

Lý Y Cách không vội trả lời, vỗ tay hai cái, bên ngoài xuất hiện hai thủ vệ dẫn theo một nha hoàn nhìn lướt qua rất giống Thu Cúc. Càng đến gần Phó Tuyệt Ca càng nhìn rõ gương mặt của nàng, đúng thật là Thu Cúc bên cạnh Phó Yên Ca.

“Bắt được người này xem ra các ngươi đã điều tra được gì đó rồi.”

Thẩm Ngạn Hoan ý vị thâm trường cười đáp: “Chủ tử nương nương thông tuệ, chút chuyện nhỏ này căn bản không giấu được ngài. Thu Cúc là thiếp thân nha hoàn bên cạnh Phó nhị lệnh ái, chuyện liên quan đến Phó nhị lệnh ái hầu như đều thông qua tay nha hoàn này thực hiện, mạt tướng điều tra một lúc đã có thể lôi được ả ra. Cũng may Phó nhị lệnh ái thủ đoạn vẫn còn non nớt không hề dặn dò nha hoàn làm xong việc phải xử lý sạch sẽ nên mạt tướng mới nhanh như vậy điều tra ra được.”

Thu Cúc bị ném thẳng xuống dưới sàn, sợ hãi co quắp người lại, đôi nhãn đồng mờ mịt đảo quanh quất tìm kiếm một nơi an toàn có thể bám víu. Dáng vẻ cá nằm trên thớt này của Thu Cúc làm Phó Tuyệt Ca nhớ đến bản thân kiếp trước, nàng cũng đã từng dùng dáng vẻ này cầu xin sự thương xót của người khác.

Trong lòng nặng nề tâm sự, Phó Tuyệt Ca không vội bức cung khảo vấn mà nhẹ nhàng dìu Thu Cúc từ dưới sàn đứng dậy, ban cho nàng ta một chỗ dựa tinh thần.

Nội tâm Thu Cúc vẫn e ngại vị tam lệnh ái mưu mô thâm hiểm này, cả người co rúm lại, tay chân không ngừng quơ quào loạn xạ né tránh đụng chạm của nàng.

“Các ngươi đừng nghĩ bắt được ta thì ta sẽ khai ra chuyện của nhị lệnh ái!”

“Đừng sợ, ta không bắt ngươi khai gì cả, chúng ta hảo hảo nói chuyện có được không?”

Phó Tuyệt Ca liếc mắt nhìn cung nữ đứng gần đó, nàng ta tinh ý bưng chiếc ghế khác đặt bên cạnh Thu Cúc.

“Ngồi đi.”

Thu Cúc đầy vẻ nghi hoặc quan sát Phó Tuyệt Ca từ trên xuống dưới, còn chưa kịp mở miệng chất vấn đã bị Thẩm Ngạn Hoan mất kiên nhẫn rống vào mặt: “Chủ tử bảo ngươi ngồi!”

Cả người giật bắn lao như bay lên ghế ngồi, Thu Cúc mắt còn không dám mở, run run bấu víu vào tay ghế tạo ra một vết xước. Khí tức tước quý dễ dàng khiến một cùng nghi như nàng khiếp sợ, đừng nói phản kháng đến cả suy nghĩ làm trái cũng chưa từng nghĩ qua.

Phó Tuyệt Ca hài lòng mỉm cười, có Thẩm quân gia và Lý quân gia ở đây nàng không cần mất nhiều sức lực thẩm vấn Thu Cúc.

Lý Y Cách khom người chấp tay báo cáo những gì hắn điều tra được: “Khoảng đầu năm trước bát gia hạ lệnh giảm bớt bổng lộc cho thủ vệ thay vào đó là tăng cường gia cố quân doanh, sửa chữa quân trang, vũ khí. Chuyện này đối với thủ vệ cũng không có bao nhiêu khó khăn, dù sao bình thường bổng lộc bát gia ban cho cũng không ít, bớt một ít nhưng có thêm quân trang vũ khí thì càng tốt. Bất quá vẫn có vài người cảm thấy bất bình, có người cần bổng lộc đi đổ phường, người cần bổng lộc dùng hoa tửu nuôi kĩ nữ, còn có người vì nợ bạc mà không đủ tiền trả. Đám người này cũng không dám tìm chủ tử nương nương đòi thêm ngân lượng, trong lúc túng quẫn đã đi tìm Phó nhị lệnh ái cầu xin.”

“Phó tỷ qua lại với nhiều công tử quan gia hẳn đã kiếm được không bạc, nuôi đám quân này đối với nàng cũng không khó khăn gì.” Phó Tuyệt Ca ngả người ra sau ghế, nheo nheo mắt quan sát Thu Cúc đang ngồi đối diện: “Thật không ngờ Phó tỷ nhiều năm tỏ ra an thần thủ thường lại lặng lẽ ra tay với người trong Thư Nhạc Phong, ta quả nhiên đánh giá thấp thủ đoạn chủ bộc các ngươi.”

Thu Cúc ngậm chặt miệng không nói, đầu cúi thấp nhìn mũi giày, hô hấp dần trở nên gấp gáp.

“Đám người này xin được bạc thì bắt đầu không nghi kị, cứ túng thiếu thì đến tìm Phó nhị lệnh ái, chấp nhận là khuyển nô cho nàng sai khiến. Từ lúc đó đám người này đã dần thả lỏng tinh thần, không còn như trước tích cực bảo vệ an nguy của chủ tử, còn lôi kéo một số huynh đệ đầu nhập chính phòng. Đây cũng do mạt tướng sơ suất, lúc nhậm chức không kiểm tra kĩ sổ sách mới khiến việc mất một số lượng lớn huynh đệ cũng không phát hiện. Sau này kiểm tra lại mới nhận ra số binh sĩ bát gia rót về đã vượt quá trăm người, nhưng lúc phản quân công kích chỉ còn hơn ba mươi huynh đệ, những người còn lại sớm đã qua chính phòng bảo vệ bên đó.”

Thẩm Ngạn Hoan đợi hắn nói xong thì tiếp lời: “Đám người này ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng bên trong âm thầm giúp chính phòng qua lại với quan quân ngoại thành. Chuyện cửu gia tạo phản bọn họ cũng biết, có người thay Phó nhị lệnh ái xuất thành truyền tin, cũng chính nàng là người báo tình hình trong thành cho phản quân có cơ hội tấn công.”

Nói đoạn, Thẩm Ngạn Hoan từ trong tay áo lấy ra một bức tờ khai điểm chỉ của thủ vệ. Mặt giấy lẫn mực và huyết tinh có khoảng mười dấu điểm chỉ, Phó Tuyệt Ca không rõ tư vị, đám thủ vệ này căn bản đến chó cũng không bằng.