Phó Tuyệt Ca hồi hộp chờ đợi thêm hai khắc bát gia mới từ nội cung trở về, buổi trưa bị triệu hoán vào cung giúp Hoàng thượng xử lý công vụ, mãi đến giờ vẫn chưa có miếng cơm nào trong bụng.
"Tiểu ngốc."
Nghe tiếng gọi Phó Tuyệt Ca hoan hỉ chạy ra đón tiếp: "Bát lang về rồi sao? Thật may, ta vừa bảo A Xán chuẩn bị ít rượu thịt, ngài hay là tắm rửa trước rồi dùng thiện nhé?"
"Hôm nay sao lại chuẩn bị rượu thịt rồi? Nàng có chuyện gì vui à?"
Phó Tuyệt Ca từ tốn giúp bát lang cởi hạ quan phục rồi gấp gọn đặt sang một bên: "Cũng không có gì đặc biệt chỉ là đã lâu không cùng bát lang uống rượu ngắm trăng."
"Hiếm khi nương tử có nhã hứng như vậy vi phu dĩ nhiên là phải phụng bồi."
"Xem ngài nói kìa." Phó Tuyệt Ca giả vờ giận dỗi vỗ vào vai Đông Phương Tầm Tuyết hai cái: "Mau đi tắm đi, nước bên trong sắp nguội cả rồi."
Đông Phương Tầm Tuyết ngoan ngoãn nghe theo ra sau bình phong tắm rửa, Phó Tuyệt Ca ở bên ngoài bận bịu tìm thường phục cho nàng.
Cơ thể được nước ấm vỗ về phi thường khoan khoái, trong phòng lại tràn ngập mùi hương của tiểu ngốc, vất vả cả ngày chỉ mong trở về gặp được nương tử dịu dàng chu đáo săn sóc. Chỗ nàng so với lục hoàng huynh vẫn tốt hơn nhiều, hắn mấy ngày nay đều không ở trong phòng lục hoàng tẩu, tuy không cãi nhau nhưng khó mà lấy lại bình tĩnh để đối diện.
Bản thân Đông Phương Tầm Tuyết không hiếu kì tiểu ngốc dùng cách gì để người của Hình bộ không tra ra, nhưng nàng thật sự muốn biết tiểu ngốc lúc đưa ra quyết định đã nghĩ những gì.
"Nương tử nàng dạo này có đi gặp lục hoàng tẩu?"
Động tác tay Phó Tuyệt Ca thoáng dừng lại, tay cầm thường phục có chút run rẩy: "Từng đến một lần lúc Nghĩa vương phủ phát tang sau đó thì không gặp nữa."
"Tâm tình lục hoàng tẩu không tốt nàng có đi khuyên tẩu tử không?"
Mười ngón tay vô thức siết chặt thường phục để lại một vết hằn, bát gia nhẫn nhịn không hỏi đến chuyện này cũng đã lâu hôm nay xem ra muốn tìm nàng đối chất. Phó Tuyệt Ca tuy sợ hãi bát gia chán ghét nhưng không có ý muốn phủ định chuyện bản thân từng làm.
Uyển chuyển bước đến trước mặt bát lang, cách một tầng hơi nước dày đặc không thể nhìn rõ mặt đối phương: "Phải, mọi chuyện là do ta làm. Thuốc là ta tìm, kế hoạch là ta bày, người là ta xúi giục, chuyện của Bạch thị cũng là do ta đốc thúc. Ngài nghĩ ta độc ác, không sai, ta chính là độc ác như vậy, Phó Yên Ca cũng từng nói với ngài ta chính là độc phụ không phải sao?"
"Nàng không phải độc phụ, nàng không ác độc, chuyện này không liên quan đến nàng." Đông Phương Tầm Tuyết nhổm người về phía Phó Tuyệt Ca, cánh tay thon dài trắng trẻo vói qua làn sương túm lấy cánh tay nàng: "Nghĩa vương công tử do ăn phải nấm độc mà qua đời, Lý thị thương tâm quá độ đã đi theo nhi tử xuống Hoàng Tuyền. Bạch thị lạm dụng thúc thai dược tổn hại khí huyết, không điều trị kịp thời mới dẫn đến không thể mang thai sinh con được nữa. Nhớ kĩ, tất cả chuyện này đều không liên quan đến nàng, việc của nàng chỉ là đến an ủi lục hoàng tẩu mất con đau lòng."
"B-Bát lang..." Phó Tuyệt Ca không dám tin vào những gì mình vừa nghe: "Ngài không hiểu sao? Mọi chuyện..."
"Ta đã nói chuyện này không liên quan đến nàng hà tất phải thay kẻ khác gánh tội chứ?"
Đông Phương Tầm Tuyết ôn nhu vuốt ve bàn tay tiểu ngốc, hơi nóng từ dục bồn phả lên khiến lòng bàn tay càng thêm hồng hào xinh đẹp. Sờ thế nào vẫn cảm thấy không đủ, ham muốn đè nén cả ngày dịu dàng mà tình tứ đặt nụ hôn lên đôi ngọc thủ duyên dáng tinh xảo.
Phó Tuyệt Ca xuân tâm nhộn nhạo, khó chịu cựa quậy tay mấy cái: "Bát lang ngài biết rõ tại sao vẫn bảo vệ ta? Ngài không cảm thấy ta rất độc ác tàn nhẫn sao?"
"Tước quý đến cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được thì sống còn ý nghĩa gì chứ? Ta biết tiểu ngốc tâm tính lương thiện chỉ vì không nhịn được những kẻ hoành hành ngang ngược làm chuyện trái tai gai mắt mới lập mưu trừng phạt bọn họ. Kết quả có ra sau cũng là bọn họ đáng tội, nàng không cần vì đám người lang tâm cẩu phế mà nói mình độc ác tàn nhẫn."
"Bát lang, ngài đối ta tốt như vậy ngài không sợ ta ỷ sủng sinh kiêu, hoành hành bá đạo hay sao?"
"Nàng sẽ không." Đông Phương Tầm Tuyết nhổm người thêm một đoạn hôn lên đôi môi hồng nhuận của nương tử: "Ta biết tiểu ngốc không giống những kẻ khác, nàng là duy nhất. Duy nhất lương thiện, duy nhất chu đáo, duy nhất yêu ta."
Phó Tuyệt Ca hít một hơi thật sâu không để nước mắt tự do chảy xuống, bàn tay vịn trên miệng bồn từ từ co lại, không chút do dự cởi y phục bước vào trong dục bồn.
Mỹ vị dâng đến tận miệng tuy không thể tuỳ ý thưởng thức nhưng ngửi một chút nếm một chút cũng không tính là quá đáng. Tham lam chiếm đoạt từng tấc không khí, làn nước sóng sánh ẩn hiện da thịt oánh ngọc tinh tế, cô nương má phấn môi hồng khi mỉm cười cũng là một loại phong cảnh. Mỗi lần tiểu ngốc chủ động đều đang đến đủ loại cảm xúc khiến nàng từng chút trầm mê vào mật ngọt vô pháp kháng cự.
"Lệnh ái, rượu thịt đã chuẩn bị xong rồi."
Cách một bức bình phong truyền đến tiếng nói của A Xán, Phó Tuyệt Ca khó khăn thoát ly vòng tay của bát lang, cao giọng nói ra bên ngoài: "Ngươi đặt ở trước bình phong đi, người hầu đều ra ngoài hết không có lệnh thì không được vào."
"Tuân mệnh."
A Xán dẫn theo hai cung nữ bưng cả bàn rượu thịt phong phú đặt trước bình phong, xong việc liền xua tay đuổi hết người ra ngoài, không quên đem cửa đóng lại cẩn thận.
Đợi hạ nhân toàn bộ lui xuống Phó Tuyệt Ca mới từ dục bồn bước ra, uyển chuyển bưng khay thức ăn đặt lên bàn nhỏ cạnh dục bồn. Mỗi khi trong triều gặp chuyện phiền não bát gia thường vừa ngâm mình vừa uống rượu, bàn nhỏ này cũng là dành để đặt rượu thịt.
Gắp ít thức ăn ra dĩa để nguội trước rồi mới bắt đầu rót rượu vào chén nhỏ, nội tâm không ngừng run rẩy, chỉ mong số dược phối này có tác dụng bằng không nàng chẳng biết phải làm gì mới tốt. Thân thể bát gia suy kiệt rất có thể do là nàng nghịch thiên trọng sinh mà tạo ra biến số ảnh hưởng đến vận mệnh ban đầu. Chuyện này cũng không trách được bát gia, nếu thật sự không có hiệu quả nàng vẫn sẽ không từ bỏ bát lang.
Hít một hơi thật sâu lấy dũng khí bưng chén rượu đến, hai tay được bát gia đỡ lấy dễ dàng bước lại vào dục bồn. Nước sóng sánh không ngừng tràn ra sàn nhà, Phó Tuyệt Ca chầm chậm tiến gần bát lang đặt miệng chén lên môi nàng. Khói nước nóng hổi phả lên mặt chẳng mấy chốc đã khiến đôi gò má thiếu nữ mềm mại ửng hồng, dáng vẻ e lệ ngượng ngùng chọc cho tước quý cũng phải xuân tâm nhộn nhạo. Chưa kể hai người thân thể dán chặt như vậy, xung quanh đều là tin tức tố thơm ngọt như mật, dù là Liễu Hạ Huệ chưa chắc đã nhịn được lâu hơn.
Đông Phương Tầm Tuyết thành thực đem ngụm rượu uống cạn, đè nén kích động chỉ hôn một chút sờ một chút hoàn toàn không dám làm gì quá đáng.
Phó Tuyệt Ca đợi mãi cũng chỉ thấy ngực bị sờ mấy cái, bát gia còn không dám luồn tay xuống nước, nhịn không được cầm lấy bình rượu châm đầy một chén. Ép bát gia uống liền ba bốn chén quả nhiên có hiệu quả, gương mặt tú mỹ dưới làn hơi nước bắt đầu chuyển sang màu đỏ, động tác tay càng lúc càng thô lỗ.
A Xán không lừa nàng, thứ này thật sự có tác dụng!!
"Bát lang muốn thiếp thân không?"
Hình ảnh trước mắt lúc nhoè lúc rõ, thân thể nóng hừng hực như bị lửa thiêu đốt, giây phút này chỉ có thân thể ôn hương nhuyễn ngọc cùng với tin tức tố thơm ngọt của tiểu ngốc mà chân thật nhất. Nhưng tia lý trí cuối cùng nhắc nhở nàng không được làm càn, nàng còn chưa đề cập chuyện hôn sự với phụ hoàng và nương nương cũng chưa gửi sính lễ chưa bái đường. Nếu bây giờ nóng vội tiêu kí vạn nhất phụ hoàng, nương nương không đồng ý vậy sau này tiểu ngốc lấy mặt mũi gì nhìn người?
"Tiểu ngốc đừng..." Đông Phương Tầm Tuyết giống như nhìn thấy quỷ hoảng thủ hoảng cước tìm cách bước ra khỏi dục bồn: "Ta còn tấu chương chưa xem hết, n-nàng nghỉ ngơi trước đi!"
Nói xong liền tuỳ tiện khoác lại y phục bỏ chạy khỏi phòng!?
Phó Tuyệt Ca ở trong dục bồn sững sờ rất lâu, đến khi A Xán chạy vào xem tình hình vẫn chưa kịp hoàn hồn.
"Lệnh ái sao rồi? Bát gia sao lại chạy rồi a?!"
"K-Không tác dụng... bát gia ngài ấy..."
Còn chưa nói hết câu đã thê lương gục đầu vào thành bồn khóc nức nở.
Một đêm náo loạn.
=====================
Mười ngày tiếp theo Phó Tuyệt Ca ngày nào cũng hạ dược vào thức ăn của bát gia, so với ong đi lấy mật còn chăm chỉ hơn, nhưng lần nào cũng đến nửa chừng thì bát gia viện cớ chạy mất. Nhiều ngày thất bại Phó Tuyệt Ca xem như hiểu thấu rồi, nếu bát gia đã không thể vậy thì nàng không cần cưỡng ép nữa, tình cảm hai người đâu thể chỉ vì chuyện tiêu kí mà mất đi. Tuy đối với nàng chuyện tiêu kí tử tự vô cùng hệ trọng nhưng bát gia càng quan trọng hơn, nàng thà cả đời vô tự cũng không muốn khiến bát gia chịu nửa điểm tổn thương.
Đông Phương Tầm Tuyết vốn không hề biết suy nghĩ trong đầu tiểu ngốc, ngày nào cũng bị xuân dược dày vò đến chết đi sống lại, muốn tiêu kí lại không dám tiêu kí, trằn trọc mấy đêm không thể ngủ. Cũng may nàng thân thể tốt, tự mình xử lý vẫn có hiệu quả bằng không người mất ngủ chính là Phó Tuyệt Ca.
Tự mình vô cớ chuốc lấy phiền nào, tiểu viện tử chẳng lúc nào ngưng tiếng thở dài thê lương.
Một ngày đầu xuân ôn noãn, đào hoa nở rợp khắp vườn, ấm trà càng ủ càng thơm ngào ngạt lan toả. Cảm thấy cả ngày ru rú trong phòng có chút nhàm chán, Phó Tuyệt Ca kéo hết tất cả nha hoàn cùng ra vườn tản bộ hái hoa, hưởng thụ khí trời trong lành mát mẻ. Trời tuy đã vào xuân nhưng hãy còn rét, Phó Tuyệt Ca mặc ba bốn lớp y sam vẫn rùng mình vì lạnh, tay ôm chặt thủ lô vừa đi vừa tán gẫu với A Xán.
"Tuyết sắp tan rồi, chẳng bao lâu thì đến tiết nguyên tiêu, lúc đó sẽ có rất nhiều người đến phủ bái phỏng, trong ngoài vương phủ nhất định phải được quét dọn sạch sẽ."
"Chủ tử nương nương cứ việc an tâm, nô tỳ đã phân phó trù sư gấp rút lập thái đơn, bọn họ đều đang hoàn thiện những phần cuối cùng. Sư phụ sửa chữa thì đang tu sửa hoa viên và tiền điện, phía tây lúc này rất hỗn loạn nên chủ tử nương nương đừng đến đó kẻo làm bẩn y phục của ngài. Phủ đệ chúng ta so với những nơi khác tiến độ chậm hơn rất nhiều đều là vì bát gia yêu cầu khắc khe. Chỉ cần có một viên gạch không vừa ý liền bắt bọn họ tháo xuống làm lại từ đầu, cho nên cũng không thể ép bọn họ nhanh hơn nữa."
"Bát gia vốn là người cầu toàn, một hạt cát nhỏ cũng khó dung vào mắt, các ngươi căn dặn sư phụ cẩn thận làm theo lời bát gia, tuyệt đối không được tự ý sửa chữa."
A Phỉ bị tuyết dưới chân làm cho nhức mắt liền khom người nâng váy chủ tử nương nương lên một đoạn. Phó Tuyệt Ca nhận ra liền tự mình cầm váy, nàng cũng không chú ý y phục đang mặc là màu trắng, mới đi một chút mà đuôi váy đã lấm tấm những vệt đất.
"Hôm nay Nghĩa vương phủ đưa tang, nương nương có đi cùng bát gia không?"
Trên mặt Phó Tuyệt Ca lộ ra một tia gương gạo, trầm trọng lắc đầu thay cho câu trả lời. A Xán tuy không biết chuyện gì nhưng tinh ý nhìn ra chuyện của hai phủ Tôn Nghĩa có liên quan đến lệnh ái nhà nàng, bất quá cũng không mở miệng nói lung tung.
"Gần đây bát gia rất thích uống đào hoa tửu, A Lệ ngươi dặn dò trù phòng nhưỡng vài vò thật ngon, bát gia những lúc rảnh rỗi có thể uống một ít."
"Vâng, nô tỳ đã biết." A Lệ đột nhiên nhớ đến một chuyện liền nói: "Đầu năm có rất nhiều thương nhân mang lễ vật đến hiếu kính Thân vương điện hạ, tất cả nô tỳ đều để trong khố phòng, chủ tử nương nương có muốn kiểm tra lại không?"
"Bình thường bát gia không qua lại với thương nhân, bọn họ mang lễ vật đến phủ làm gì?"
"Bọn họ lấy danh nghĩa hiếu kính Thân vương điện hạ nhưng thật ra là để lấy lòng ngài a." A Xán đưa tay chỉnh sửa phi phong của tam lệnh ái, ngoắc tay ra hiệu cung nữ nghiêng ô thêm một chút: "Trong thành đồn đến loạn thất bát táo, nói ngài là thị thiếp được bát gia thu nạp lúc còn ở trong cung, có người nói Triết Thân vương phủ đang dưỡng vài tiểu mỹ nhân. Thương nhân không biết phải lấy lòng ai nên trực tiếp gửi đến vương phủ, đều là nữ trang vải vóc màu sắc nhã nhặn dành cho quân quý."
"Trước nay bát gia không thích cùng thương nhân giảo hoạt qua lại, lễ vật đều trả về hết đi, ta cũng không cần mấy thứ này."
Vẫn không yên tâm Phó Tuyệt Ca liền kéo ba người các nàng đi khố phòng xem thử, vạn nhất trong đống lễ vật đó lẫn vài thứ không nên có thì hỏng mất.
A Lệ tìm một vòng liền lôi ra bảy tám rương đồ vừa lớn vừa nặng, ba chồng cao vải vóc, năm sáu cặp bình bạch ngọc còn có một cặp ngà voi. A Phỉ và A Xán tỉ mỉ sắp xếp lại đồ đạc, kiểm tra rương đồ nhưng không thấy có gì bất thường, không phải trân châu phỉ thuý thì là vàng bạc. Phó Tuyệt Ca ngồi trên ghế tỉ mỉ đánh giá một lượt đồ được tặng, mấy thứ này nhìn thì đáng giá nhưng chất lượng chỉ tầm trung, so với đồ bát gia tặng nàng vẫn kém xa.
"Bọn họ gửi thứ này có nói gì không?"
"Chỉ nói là hiếu kính bát gia, muốn bát gia chiếu cố thêm."
"Vậy thì càng không thể giữ mấy thứ này, vạn nhất bọn họ buôn lậu há chẳng phải liên luỵ bát gia chịu oan sao? Cứ chiếu theo sổ sách mà trả lại, sau này không có ta ở trong phủ tuyệt đối không được nhận lễ vật lung tung đặc biệt là lễ vật của thương nhân."
"Nô tỳ minh bạch."
"Đi thôi, ra ngoài hái thêm chút hoa."
Phó Tuyệt Ca ôm chặt cổ áo chậm rãi rời khỏi khố phòng, cung nữ tiền hô hậu ủng đưa nàng trở về hoa viên, không khí cũng nhờ vậy mà dần trở nên náo nhiệt.
"Các ngươi xem xem hoa nở rồi thì..."
"Chủ tử nương nương không xong rồi!!" A Bích từ bên ngoài hốt hoảng chạy đến, đầu tóc bị gió tuyết thổi thành một mảng hỗn loạn: "Đến rồi! Đến rồi!!!"
"Ai đến rồi? Ngươi bình tĩnh nói chuyện."
"Phó nhị lệnh ái đến rồi, còn dẫn theo rất nhiều mộc sư nói là muốn sửa chữa viện tử của ngài!"
"Nhị tỷ tỷ xem Thân vương phủ này là chốn không người sao? Các ngươi sao không ai cản nàng lại?"
"N-Nhị lệnh ái dẫn theo công công trong cung..." A Bích không biết vì lạnh hay vì sợ mà giọng nói bắt đầu run rẩy: "Nói là lệnh của Hoàng thượng, nô tỳ cũng không dám ngăn cản."
Nháy mắt mặt Phó Tuyệt Ca cắt không còn giọt máu, vội vội vàng vàng quay trở về viện tử, quả nhiên nhìn thấy Phó Yên Ca đang chỉ đạo một đám mộc sư sửa chữa nơi ở của nàng.