Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 30



Phó Tuyệt Ca bất mãn phình to hai má bánh bao, xung quanh không có người lạ vẫn phải câu nệ như vậy sao?

“Không cần, sau này chỉ có các ngươi và ta không cần đa lễ.” Đông Phương Tầm Tuyết vươn tay vỗ vỗ vào nệm vải bên cạnh: “Mau qua đây ngồi.”

Đem bàn tay đang giữ chặt vai mình tháo xuống, Phó Tuyệt Ca nhanh nhẹn chạy qua chỗ bát gia, dang hai tay ý bảo nàng ôm lên nệm. Đông Phương Tầm Tuyết dĩ nhiên không cự tuyệt, hạ thấp người ôm nha đầu ngốc đặt lên nệm.

“Bát gia chúng ta sẽ đi đâu đây?”

“Hồi cung Quý phi, ngươi muốn đi đâu sao?”

“Không có.” Phó Tuyệt Ca nhét hai tay giấu vào tay áo bản thân: “Nô tỳ thấy hoàng tước thạc quân đều chọn hai ba cung nữ hầu hạ, sao bát gia không chọn thêm người khác a?”

“Bên cạnh ta có Mi Cát thêm ngươi nữa là đủ, không cần thiết nhiều người ồn ào phiền toái.”

Phó Tuyệt Ca vẫn không chịu buông tha: “Vừa nãy tứ gia hình như muốn chọn nô tỳ, bát gia, nếu tứ gia biết nô tỳ ở Đông Viện có khi nào ta sẽ được tứ gia chọn trúng?”

“Ngươi giọng điệu này là ý tứ gì?” Đông Phương Tầm Tuyết bắt lấy mũi nàng nhéo một cái rõ đau: “Tứ hoàng tỷ cũng không thể chọn lại, ngươi có giả sử thêm mấy trăm lần cũng bằng thừa.”

Mùi giấm nồng nặc như vậy Phó Tuyệt Ca còn không hiểu chẳng phải thành đầu gỗ rồi sao?

“Nga, vậy nô tỳ không thể đổi chủ tử sao?”

Trán lập tức bị bát gia vỗ một cái đau điếng, Phó Tuyệt Ca ôm đầu suýt xoa, trừng trừng hai mắt: “Bát gia đánh nô tỳ!”

“Ăn nói hàm hồ.”

Dáng vẻ tức giận của bát gia trong mắt nàng lại đặc biệt khả ái, nghịch ngợm choàng tay qua ôm chặt: “Nô tỳ chỉ đùa thôi, thật sự không muốn đổi bát gia đâu.”

Đông Phương Tầm Tuyết liếc mắt nhìn, hừ khẽ một tiếng, sắc mặt hiển nhiên tốt lên hai phần. Phó Tuyệt Ca che miệng cười trộm, tiếp tục ôm chặt cánh tay bát gia lay qua lay lại, nàng biết bát gia không bao giờ chịu được nàng làm nũng.

Xe ngựa dừng trước cung Quý phi nương nương, Phó Tuyệt Ca và Mi Cát xuống trước rồi bát gia mới đạp bậc thang đi xuống. Cung nữ bên ngoài làm động tác mời, giờ này Quý phi nương nương vẫn đang cùng các phi tần tán gẫu nên chưa hồi cung.

Đông Phương Tầm Tuyết dẫn theo Phó Tuyệt Ca về phòng, cung nữ xung quanh trông thấy vội vã hành lễ. Đêm qua mưa lớn đường đi tương đối trơn trượt, tuy đã được cung nữ quét dọn nhưng vẫn còn vài chỗ trũng đọng nước. Tất nhiên cung nữ phải dọn xong những vũng nước trước khi Quý phi nương nương trở về nếu không muốn bị phạt.

Trong phòng riêng của bát gia được huân đến phi thường ôn noãn, Phó Tuyệt Ca tròn xoe mắt nhìn bài trí trong phòng, đây là lần đầu tiên nàng bước vào nơi ở của bát gia.

Mấy hôm nay thời tiếp ấm lên nên Đông Phương Tầm Tuyết không mặc thêm phi phong, xoay người ngồi xuống nệm vải hướng Phó Tuyệt Ca vẫy tay. Nhấc chân chạy đến trước mặt bát gia, tò mò không biết bát gia gọi nàng đến để làm gì.

“Ngươi phao được trà chứ?”

“Ân, phao được, bát gia muốn uống trà sao?”

Bát gia gật đầu thay cho câu trả lời, Phó Tuyệt Ca tất nhiên vui vẻ đi tìm bộ dụng cụ phao trà, trong trí nhớ của nàng bát gia rất thích uống trà vị đạo thanh mát hơn là một chén trà đặc. Việc phao trà đối với nàng tương đối đơn giản, mất tầm nửa nén hương thời gian thì làm xong, mang thành phẩm đặt ngay ngắn trước mặt bát gia.

“Ngài uống thử xem có hợp khẩu vị hay không.”

Đông Phương Tầm Tuyết cầm chén trà nhấp thử một ngụm nhỏ, cảm thấy mùi vị không tệ mới uống một ngụm lớn hơn. Cảm giác khô rát ở cổ giảm bớt phân nửa thoải mái thở hắt, bất ngờ hơn là tiểu ngốc lại biết cách phao trà tốt như vậy.

“Tiểu ngốc.”

“Hửm?”

“Ngươi học luyện ở Đông Viện không tồi.”

Hiểu được bát gia đang ám chỉ cái gì, Phó Tuyệt Ca bĩu bĩu môi: “Nô tỳ có thiên phú!”

Đông Phương Tầm Tuyết bật cười thành tiếng, đem nửa chén trà còn lại đặt xuống bàn: “Sau này ngươi theo Mi Cát học hỏi có gì không biết cứ việc hỏi nàng, phòng ngủ cũng sẽ do nàng giúp ngươi an bài.”

“Không phải nô tỳ sẽ ngủ cùng bát gia sao?”

Mi Cát đang dỏng tai nghe vạn vạn không nghĩ tiểu cô nương dám thốt ra những lời không biết xấu hổ như vậy: “Lệnh ái hồ nháo!”

Mặt bát gia đỏ bừng bừng, xấu hổ không thốt nổi lời. Có lẽ do tiểu ngốc tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện nên mới nói như vậy, hoàn toàn không phải như những gì nàng đang nghĩ.

Giả vờ ủy khuất cúi đầu vò tay áo: “Nô tỳ chỉ hỏi thôi mà, tại sao Mi Cát tỷ tỷ lại mắng nô tỳ?”

Vốn dĩ còn tính mở miệng đòi lại công đạo cho bát gia ‘ngây thơ’ nào ngờ tiểu cô nương này xoay ngược oán trách nàng, còn thút thít mấy tiếng bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương. Mi Cát tâm tình nhất thời mềm nhũn, tính toán xin lỗi nha đầu ngốc một tiếng rồi mới dạy dỗ lại nàng sau. Nhưng người tính không bằng trời tính, nàng rõ ràng vừa mở miệng bảo vệ ‘trong sáng’ của bát gia chớp mắt bị bát gia trừng một cái tê rần da mặt.

“Không phải như thế đâu.” Đông Phương Tầm Tuyết chủ động dang tay ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của tiểu ngốc dỗ dành: “Mi Cát chỉ là nói đùa thôi, bọn ta đều rất yêu thương ngươi.”

“Bát gia, Mi Cát tỷ tỷ khi dễ nô tỳ.”

Nói xong con làm địa long nhỏ cọ qua cọ lại trong ngực bát gia.

Mi Cát: “…”

Xong rồi, xong rồi, bát gia bị tiểu cô nương kia lừa gạt rồi!!!

Đông Phương Tầm Tuyết ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ra hiệu Mi Cát lui xuống. Mi Cát không còn biện pháp khác đành khom lưng lui xuống, được rồi, cô nương người ta là lệnh ái tốt nhất không nên động đến.

“Bát gia.”

“Làm sao?”

Ngước đôi đào hoa nhãn linh lung tinh xảo hướng bát gia nũng nịu nói: “Nô tỳ nhập cung lâu như vậy cũng không gửi được bức thư nào cho nương thân, lo sợ nàng một mình trong phủ tịch mịch.”

“Ta có đến Công tước phủ vài lần gặp tứ nương tử, nàng vẫn tốt còn hỏi thăm tình hình của ngươi trong cung.” Đông Phương Tầm Tuyết sủng nịch miết nhẹ hai má bánh bao: “Có cơ hội ta đưa ngươi xuất cung gặp tứ nương tử, thế nào?”

“Vậy thì còn gì bằng, bát gia không được quên đâu đó!”

“Làm sao có thể.”

Đông Phương Tầm Tuyết ôm lâu có chút mỏi tìm chỗ đặt Phó Tuyệt Ca xuống: “Chốc nữa ta còn phải luyện chữ không đi chơi với ngươi được, ngươi tìm Mi Cát dẫn ngươi dạo vòng quanh cung Quý phi tham quan.”

“Không cần, nô tỳ chỉ muốn ở cạnh bát gia thôi.”

“Nhưng luyện chữ rất vô vị.”

“Vô vị cũng không vấn đề.” Phó Tuyệt Ca kiên định siết chặt nắm tay: “Bát gia ở đâu nô tỳ ở đó, tuyệt không rời đi nửa bước.”

Đông Phương Tầm Tuyết dở khóc dở cười, cũng không thuyết phục nàng nữa.

Hai người nói thêm vài câu thì Mi Cát đẩy cửa tiến vào: “Bát gia, Quý phi nương nương hồi cung bảo Phó thị đến gặp mặt.”

Nhập cung hầu hạ tất nhiên phải ra mắt chủ tử, Phó Tuyệt Ca sớm đã chuẩn bị sẵn tinh thần cùng bát gia và Mi Cát đến chính điện bái kiến Quý phi.

Trong kí ức của Phó Tuyệt Ca, Quý phi là nữ nhân khó hầu hạ nhưng chuyên nhất một lòng với hoàng đế. Bề ngoài cao lãnh kiêu ngạo không xem ai ra gì, tính khí càng không tốt, mặc dù tâm tư đặt trên người hoàng đế nhưng vẫn không ít lần khiến long nhan lạnh nhạt. Trong cung thường nghe chuyện xấu của Quý phi lan truyền, nữ nhân nào được hoàng đế để mắt trước sau cũng bị Quý phi hoặc Hoàng hậu nương nương độc chết. Sau này Quý phi mắc quái bệnh tạ thế, có người đồn đãi do Hoàng hậu nương nương hạ thủ cũng có người nói là Kim Quý phi đầu độc, nhưng cái chết của Quý phi thật sự ảnh hưởng rất lớn đến bát gia.

Tuy tình cảm mẫu tử không thâm sâu, Quý phi lại rất lạnh nhạt với bát gia nhưng huyết nhục chi tình đâu thể nói cắt là cắt được. Ngày Quý phi tạ thế bát gia không khóc không cười, một dạng ngây ngốc thất thần rất lâu, ngày ngày hối hận tại sao bản thân không đối xử tốt với Quý phi nhiều hơn.

Mi Cát dẫn Phó Tuyệt Ca vào trong kính cẩn chấp tay khấu đầu: “Quý phi nương nương, Phó thị đến rồi.”

Quý phi nhàn nhã đặt chén trà xuống bàn, tỉ mỉ quan sát Phó Tuyệt Ca từ trên xuống dưới. Phát hiện nhi nữ đi cùng liền chỉ tay vào ghế trống, ý bảo nàng có thể qua đó ngồi. Đông Phương Tầm Tuyết tất nhiên không dám cãi lệnh, biến thành con mèo nhỏ ngoan ngoãn vén váy ngồi xuống tọa ỷ.

“Ngươi là lệnh ái Khang Ninh Công tước phủ?”

“Vâng, nương nương, nô tỳ xuất thân tứ phòng Công tước phủ.”

“Tứ phòng?” Quý phi xoay nhẹ ngọc trạc trên tay, nửa đùa nửa thật châm biếm: “Thảo nào ngươi lại xuất hiện ở Đông Viện, đổi lại là nhị lệnh ái hẳn đang ở Trữ Tú Cung.”

Đông Phương Tầm Tuyết nghe ra chế giễu của Quý phi nương nương, hé môi định nói đỡ cho Phó Tuyệt Ca thì Mi Cát đã nhanh hơn khống chế hai vai của nàng.

“Bát gia đừng nói kẻo chọc giận nương nương.”

Sớm quen với những lời châm chọc từ người khác, Phó Tuyệt Ca vẫn giữ nguyên tiếu ý giả vờ ngốc nghếch diễn cho xong vở kịch của mình.

“Nô tỳ làm sao có thể so sánh với nhị tỷ, nàng thời điểm xuất thế bốn góc trời ửng đỏ vốn đã định sẵn mệnh cách hoàng hậu. Còn nô tỳ chỉ là nhi nữ tứ phòng không dám ghen tị với nàng, chỉ hy vọng tỷ muội một nhà có thể hòa thuận làm vui lòng đại nhân và nương tử.”

Đôi mắt xếch hơi nhấc lên, gương mặt Quý phi chứa đựng bảy phần xinh đẹp ba phần giảo hoạt kiêu ngạo khiến người khác khó chịu. Không khó hiểu tại sao hoàng đế không thích nàng mà chọn Kim Quý tần vẻ ngoài thiên chân trong trẻo như xuân hoa.

Nữ nhân càng thông minh càng khiến nam nhân bất an.

“Trước đây bát gia thường xuyên đến Công tước phủ, ngươi có gặp ngài hay không?”

Nghe ra ý tứ thăm dò của Quý phi, Phó Tuyệt Ca tất nhiên không cầm đá đập vào chân bát gia: “Nô tỳ hiếm hoi gặp được bát gia vài lần khi cùng đi với nhị tỷ.”

Trên mặt Quý phi quả nhiên hiện ra vẻ hài lòng, duỗi tay chỉ vào bát gia: “Ngươi đến đây làm gì, quay về phòng đọc sách đi, lần này không được đệ nhất bản cung không tha cho ngươi.”

Bất tri bất gia run rẩy nhè nhẹ, Đông Phương Tầm Tuyết đứng dậy hướng Quý phi bái một bái mới chịu xoay người về phòng. Duy chỉ còn một mình Phó Tuyệt Ca đối mặt với Quý phi nương nương, nàng không những không sợ hãi còn bình tĩnh ngẩng đầu quan sát nữ nhân cao ngạo nhất Đại Minh.

“Ngươi tốt nhất nên hiểu rõ thân phận của mình, một đời làm nô cả đời làm nô, có rửa thế nào cũng rửa không hết mùi vị ti tiện. Tương lai bát gia sẽ trở thành Thái tử không nên có nửa điểm liên quan đến loại người như ngươi.”

“Nô tỳ không hiểu nương nương đang nói cái gì nhưng nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ bát gia và nương nương thật tốt!”

Dáng vẻ hài tử bốn tuổi không sức chiến đấu càng không có nửa điểm khí tức nguy hiểm dễ dàng khiến Quý phi buông bỏ phòng bị. Bây giờ nói những lời đe dọa này có vẻ hơi sớm nhưng còn hơn để một nữ nhân xuất thân thấp kém leo lên giường nhi nữ mà phá hỏng tiền đồ.

“Đi đi, hầu hạ bát gia thật tốt, thường xuyên giám sát nàng đọc sách luyện chữ.”

“Nô tỳ tuân mệnh.”

Hướng Quý phi khấu đầu hai lần rồi đứng dậy đi lùi ra cửa, thân ảnh nho nhỏ nhanh chóng biến mất sau khung cảnh lê hoa loạn vũ. Dựa theo trí nhớ quay trở về phòng bát gia, quả nhiên thấy đối phương miệt mài luyện chữ, Mi Cát ở bên cạnh lâu lâu mở miệng giáo huấn.

“Ta không muốn dong dài đâu nhưng bát gia ngài phải rõ tính cách nương nương nhất chứ, ngài lỡ miệng nói vài câu không thuận ý nương nương nhất định phải chịu khổ. Vết thương mấy ngày trước còn chưa kịp đóng vẩy đây, vài hôm nữa phải cầm thương lộng đao ngài lấy sức đâu mà luyện công phu?”

Mắt thấy bát gia sắp hết kiên nhẫn, Phó Tuyệt Ca nhảy qua bậc cửa hô to: “Bát gia.”

Mi Cát bất đắc dĩ ngậm miệng không nói nữa, tốc độ mài mực càng lúc càng nhanh.

“Bát gia ngoài sân mát mẻ chúng ta chơi túc cầu đi.”

Nghe đến túc cầu hai tai trắng nõn khẽ động nhưng nghĩ đến dáng vẻ giận dữ của Quý phi liền không dám manh động: “Không được, ta còn phải luyện chữ.”

“Ngài luyện bao nhiêu bức còn chưa đủ sao?”

Phó Tuyệt Ca giảo hoạt chỉ tay ra cửa: “Cung nữ thái giám đều đang ở sảnh trước sơn sửa tẩm cung Quý phi, chúng ta có thể chơi những một canh giờ đấy.”

Đông Phương Tầm Tuyết dễ dàng bị mấy lời dụ dỗ này của Phó Tuyệt Ca làm cho dao động, đáng thương quay lại nhìn Mi Cát.

Khóe môi Mi Cát kịch liệt co rút, bát gia học chiêu này ở đâu vậy hả?!

“Không được!”

“Mi Cát tỷ tỷ, ta có cái này cho ngươi.” Phó Tuyệt Ca rút trong tay áo túi tiền tự mình thêu: “Ta nghe nói Mi Cát tỷ tỷ thích hoa lan nên cố tình làm một cái túi tiền hoa lan cho tỷ tỷ, nếu ngươi chịu giúp ta cái này cho ngươi.”

Thủ nghệ của Phó Tuyệt Ca không chỗ nào đáng chê trách, Mi Cát mắt khẽ đảo vài vòng, hai tay khoanh trước ngực hơi lơi lỏng ra.

“Ta đã nói không là không.”

Phó Tuyệt Ca hì hì cười, bước tới kéo cánh tay Mi Cát ra nhét túi tiền vào: “Mi Cát tỷ tỷ, chút tấm lòng của ta nha.”

Mi Cát hừ một tiếng rõ to nhưng vẫn nhét túi tiền vào ngực áo. Chỉ chờ có thế, Phó Tuyệt Ca nhanh chóng kéo tay bát gia chạy ra ngoài sân. Mi Cát đành lẽo đẽo theo sau làm nhiệm vụ canh gác, tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài.

“Bát gia ngài nhìn thật kĩ!” Ngón tay béo múp nhỏ nhắn chỉ vào bậc thang: “Đường biên của nô tỳ ở đó đến hết vườn lê này.”

Đông Phương Tầm Tuyết bật cười khanh khách: “Thế chẳng phải ngươi thắng rồi sao?”

“Bát gia không phục thì nô tỳ thu nhỏ lại.” Phó Tuyệt Ca mím mím môi suy nghĩ, tiếp tục chỉ vào bậc thang: “Bắt đầu ở đó và kết thúc ở chỗ cây lê đầu tiên.”

Đường biên này xem như còn có lương tâm: “Vậy đường biên của ta tính từ chỗ ngươi đứng đến cung Hoàng hậu.”

“…” Phó Tuyệt Ca giận dỗi giậm mạnh chân xuống đất: “Bát gia khi dễ nô tỳ!!”

Đông Phương Tầm Tuyết ha hả cười lớn, đi vòng qua Phó Tuyệt Ca, chỉ tay vào cây lê mà tiểu ngốc đang chọn: “Từ chỗ ngươi đến cây lê đó thế nào?”

“Được thôi!”

Tranh thủ đoạt trước túc cầu trong tay bát gia, Phó Tuyệt Ca sải chân đá lăn qua cây lê đầu tiên. Đông Phương Tầm Tuyết nhìn thấy cảnh này liền cười đến nghiêng ngả, ngay cả Mi Cát cũng ôm bụng sặc sặc không ngừng.

Phó Tuyệt Ca đầu to như cái đầu, rốt cuộc phát sinh chuyện gì liễu?

Mi Cát thấy bộ dáng xoắn xuýt của nàng còn cười lợi hại hơn: “Đồ ngốc, cây lê đầu tiên là đường biên của ngươi mà.”

Đến bây giờ mới phát hiện bản thân bị lừa gạt, Phó Tuyệt Ca phình to hai má bánh bao, không chút do dự lao vào vung tay bột đánh tới tấp vào người bát gia.

“Bát gia đáng ghét! Nô tỳ ghét bát gia nhất!!!”