Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 54



Năm ngày mười bữa Phó Yên Ca lại lấy danh nghĩa vấn an Hoàng hậu nương nương mà đến làm phiền bát gia, Hoàng hậu không những không chê phiền còn nhiệt tình đối đãi. Phó Tuyệt Ca ghen tỵ muốn chết, kiếp trước nàng chưa từng biết cảm giác trưởng bối đối đãi tốt là như thế nào. Chỉ có thể trách nàng mệnh số quá xấu lại không được lòng trưởng bối, dù có sống lại lần thứ hai vẫn bị người ta chán ghét.

Ít nhất bát gia cũng chỉ đến nói vài câu thì lại cáo bệnh quay về Diên Hồng Điện, một hai lần đầu Hoàng hậu nương nương còn tin là thật nhưng về sau liền nghi ngờ bát gia không thích Phó Yên Ca. Thế là bát gia không chỉ hứng chịu Phó Yên Ca làm phiền mà còn bị Hoàng hậu nương nương khiển trách. Biết tin Phó Tuyệt Ca đau lòng muốn chết, cũng từng khuyên bát gia hảo hảo nói chuyện với Phó Yên Ca nhưng được vài hôm chính nàng lại phình lá gan giận ngược lại bát gia. Thế là Đông Phương Tầm Tuyết bị kẹp ở giữa không thể xoay về phía nào, bất quá tâm tư đều hướng về nha đầu ngốc tiếp tục giả bệnh giả mệt không đi gặp Phó Yên Ca.

Kéo dài đến nhập thu, khảo thí chính thức bắt đầu.

Những ngày này bát gia cố gắng rất nhiều, đọc không biết bao nhiêu là sách, có thời gian liền chạy ra mã trường cưỡi ngựa. Tuy tốc độ có tiến bộ nhưng so với tứ nhân tra vẫn còn khá kém, muốn tranh đệ nhất sẽ càng gian nan. Bát gia đặc biệt nhẫn nại, thành tích bắn cung luyện quyền đều đã hơn hẳn huynh tỷ, nói không chừng vị trí đệ nhất năm nay sẽ bị thay đổi.

Phó Tuyệt Ca đích thân chuẩn bị học nang cho bát gia, so với mấy tháng trước bát gia đã nhớ chuẩn bị tiểu gian để tránh công tử bá tước công tước làm phiền. Nàng cũng chỉ cần ngồi bên trong chờ đợi tin tức, kết thúc buổi thi thì cùng bát gia hồi Diên Hồng Điện. Như lần trước bát gia không cho phép nàng đến mã trường xem thi đấu, nàng sốt ruột đi đến Ti Chế Phòng nghe ngóng sẵn tiện giúp Lôi Chưởng chế làm vài món đồ lặt vặt.

Kết quả đua ngựa đến nhanh nhất, tứ nhân tra lại giành đệ nhất, khoảng cách giữa hai người vô cùng suýt soát. Phó Tuyệt Ca nghe tin liền chạy về trù phòng làm ít món ngọt cho bát gia, vẫn như mọi lần Hoàng hậu nương nương nổi trận lôi đình mắng đến cẩu huyết lâm đầu. Bát gia nhẫn nại nghe mắng, lỗ tai đều bị nhéo sưng tấy mấy vòng.

Phó Tuyệt Ca về cũng đã muộn, đau lòng giúp bát gia bôi cao dược, ngăn không được nước mắt trào ra: “Bát gia rất đau đi? Nô tỳ, hức, có làm cao điểm cho ngài.”

Đông Phương Tầm Tuyết đúng là đã bị nhéo đau nhưng xem bộ dạng tiểu ngốc mới giống bị Hoàng hậu nương nương nhéo: “Ta còn chưa khóc ngươi khóc cái gì?”

“Nô tỳ đau lòng ngài a!”

“Ta biết, lần này vẫn kém một chút nữa, nhất định lần sau ta sẽ không thua kém tứ hoàng tỷ.”

“Ngài cố gắng là tốt phải chú ý sức khoẻ.” Phó Tuyệt Ca thút thít vài tiếng, đem nắp dược cao đóng lại: “Bát gia mau nếm thử cao điểm đi.”

“Ngươi đến ngồi cạnh ta đi.”

Ngoan ngoãn nghe theo ngồi cạnh bát gia, cẩn dực bưng chén cao điểm đến. Bát gia cầm một khối cho vào miệng ăn thử, sắc mặt quả nhiên tốt lên rất nhiều còn chủ động uy nàng.

“Mấy hôm nay trời trở lạnh phải mặc ấm vào.” Bát gia dịu dàng tri kỉ giúp nàng chỉnh sửa vai áo hơi nhắn: “Nha đầu ngươi mỗi tối đều chui vào lòng ta co rúm như con tôm vậy.”

Phó Tuyệt Ca miệng nhai cao điểm, nghiêng đầu dựa vào vai bát gia: “Nô tỳ chính là sợ lạnh, bát gia không ôm nô tỳ nhất định nô tỳ sẽ bị cóng chết.”

“Ngươi tinh ranh.”

Phát ra tiếng cười khúc khích, Phó Tuyệt Ca chồm lên đặt vào má bát gia một nụ hôn còn lưu lại vụn bánh màu trắng. Đông Phương Tầm Tuyết tất nhiên phát hiện âm mưu của nàng, lập tức cắn một ngụm cao điểm rồi hôn liên tục lên mặt nha đầu ngốc.

Hai người náo đến ồn ào náo nhiệt, Mi Cát sớm lấy làm quen cũng không ngăn cản nữa, dù sao bát gia cũng chẳng chịu nghe lời nàng.

Qua bảy ngày sau kết quả khảo thí đưa đến ngự tiền, nhiều người cho rằng tứ gia năm nay vẫn sẽ giữ đệ nhất. Phó Tuyệt Ca cũng từng so sánh các hạng mục võ thí, bát gia thua kém tứ gia hai hạng mục là cưỡi ngựa và đấu vật còn lại đều chiếm vị trí đệ nhất. Nếu so với mấy tháng trước bát gia thua kém tận sáu hạng mục, hiện tại quả nhiên đã có tiến bộ.

Khác với mọi lần, hôm nay Hoàng thượng đích thân đến Dực Khôn Cung giao kết quả, hai vị tứ gia bát gia đều được gọi đến.

“Trẫm đã xem kết quả khảo thí của các ngươi rồi.” Hoàng đế chuyển tư thế thoải mái, tay gõ nhịp nhịp xuống mặt bàn: “Các ngươi đoán thử xem kết quả như thế nào?”

Đông Phương Tầm Liên nhìn lướt qua lão bát bên cạnh, trầm mặc vài phân thời gian rồi chủ động lên tiếng: “Nhi thần kém cỏi thất bại nhiều hạng mục hơn lần trước khiến phụ hoàng thất vọng.”

“Ngươi không thất bại mà còn có tiến bộ.”

Nghe phụ hoàng nói mấy lời này Đông Phương Tầm Tuyết nảy sinh sợ hãi, lẽ nào tứ hoàng tỷ vẫn đạt đệ nhất!?

“Cưỡi ngựa, bắn cung, luyện quyền đều tốt hơn rất nhiều, ngay cả hạng mục văn thí cũng có nhiều tiến bộ. Lão tiên sinh đích thân mang bài của ngươi cho trẫm xem, chữ viết lẫn nội dung câu từ đều rất khoáng đạt phong phú.”

Đông Phương Tầm Liên không giấu được vui mừng trên nét mặt: “ Nhi thần đa tạ phụ hoàng khen ngợi.”

Hoàng đế hài lòng vỗ vai nàng hai cái, hướng lão công công bên cạnh phân phó: “Mang bộ văn phòng tứ bảo vừa mới được tiến cống đến cho tứ gia đi.”

Thần sắc Hoàng hậu nương nương dần trở nên kém cỏi, hung hăng trừng bát gia một cái, nha đầu ngu xuẩn này lúc nào cũng thua kém tứ gia kia. Chỉ trách nàng không biết sinh con, để Dư thị sinh được một nha đầu có năng lực như vậy, mỗi lần nghĩ đến đều giận nghiến răng nghiến lợi.

Đông Phương Tầm Liên hoan hỉ nhận lấy bộ văn phòng tứ bảo: “Đa tạ phụ hoàng ban thưởng.”

“Làm tốt tất nhiên phải thưởng, tuy lần này ngươi không đạt đệ nhất nhưng đã có nhiều tiến bộ trẫm hy vọng ngươi lần khảo thí tiếp theo sẽ cố gắng hơn nữa.”

Lời này Hoàng thượng vừa nói ra không chỉ Đông Phương Tầm Liên mà cả Đông Phương Tầm Tuyết cũng bị dọa, không đạt đệ nhất là ý tứ gì?

“Bát gia, ngươi làm rất tốt, tuy rằng thua kém tứ gia hai hạng mục võ thí nhưng văn thí ngươi đều đứng đệ nhất. Tiên sinh nói với trẫm ngươi rất thích đọc sách, ngày nào cũng tìm tiên sinh hỏi chuyện, kiến thức càng ngày càng sâu rộng. Bài thi của ngươi trẫm đã xem qua, thật sự tiên sinh không khoa trương rất đáng khen ngợi.”

Đông Phương Tầm Tuyết kích động đứng bật dậy: “Nhi thần đệ nhất sao? Phụ hoàng thật sao!?”

“Ha hả, xem ngươi vui mừng kìa.” Hoàng đế Hoàng thượng sảng khoái cười rung cả chòm râu: “Ngươi làm tốt được xếp đệ nhất là điều hiển nhiên, trẫm nhất định trọng thưởng cho ngươi.”

“Hoàng thượng, thần thiếp đã nói bát gia trong số huynh đệ tỷ muội là lợi hại nhất, việc đạt đệ nhất có đáng gì để phải trọng thưởng?” Hoàng hậu nương nương che miệng cười, choàng đến ôm lấy cánh tay hoàng đế: “Thần thiếp chỉ lo nha đầu không cố gắng học tập làm xấu mặt Hoàng thượng, xấu mặt Thường gia. Nếu đã đạt đệ nhất cũng không nên khen thưởng tránh nàng tự mãn không chịu học hành.”

“Hoàng hậu nói sai rồi, hài tử thưởng phạt phải phân minh. Làm tốt được thưởng, làm xấu chịu phạt đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nàng dạy bát gia nghiêm khắc lại không biết cách thưởng sẽ khiến bát gia cho rằng nỗ lực thế nào cũng bằng thừa, dù sao cũng chẳng được người khác công nhận.”

Hoàng hậu nương nương không nghĩ Hoàng thượng sẽ làm xấu mặt nàng trước hai hoàng tước, buồn bực thả tay hắn chuyển sang bên kia ngồi.

“Hoàng thượng muốn làm thế nào thế làm, thần thiếp không dám có ý kiến.”

“Thưởng tất nhiên phải thưởng, trẫm nghe nhị gia nói bên cạnh bát gia có một cung nữ thông minh lanh lợi lại rất hiểu chuyện giúp đỡ không ít. Trẫm nghĩ cũng nên thưởng cho nàng để tất cả cung nhân đều học theo tích cực giúp đỡ chủ tử phấn đấu.”

Đông Phương Tầm Tuyết vui mừng di chuyển đến trước mặt phụ hoàng quỳ xuống khấu đầu: “Đa tạ phụ hoàng ân điển, nhi thần thay Phó thị tạ chủ long ân.”



“Bát gia, ngọc trạc này thật sự rất đẹp!”

Phó Tuyệt Ca đem ngọc trạc soi dưới ánh nắng quả nhiên lấp lánh sáng ngời, thậm chí nhìn thấy rõ chất ngọc trong suốt bên trong. Đồ vật Hoàng thượng ban thưởng quả nhiên không tầm thường, đem ra thị tập bán nhất định đổi được rất nhiều ngân lượng. Nghĩ thì nghĩ nhưng có cho thêm hai cái mạng Phó Tuyệt Ca cũng không dám bán đồ Hoàng thượng ban thưởng, làm như thế khác nào khi quân phạm thượng?

“Ngươi thích là được.” Đông Phương Tầm Tuyết thoải mái duỗi người trên trường kỉ, hôm nay không sợ Hoàng hậu nương nương cầm roi vừa đánh vừa mắng: “Ngươi bình thường cứ đeo ngọc trạc ta tặng, cái này lúc cần hẵn mang theo đồ ngự ban nếu xảy ra sơ suất sẽ bị giáng tội.”

“Úc?”

Chớp mắt ngọc trạc trong tay như khoai nóng bỏng tay, Phó Tuyệt Ca luống cuống cất lại vào hộp đem giấu trong rương quần áo. Vẫn là ngọc trạc bát gia tặng tốt nhất, không sợ đột nhiên mẻ một miếng bị giáng tội khi quân.

“Tiểu ngốc đến đây.”

Phó Tuyệt Ca mờ mịt bưng trản trà đến gần bát gia, còn chưa kịp hiểu gì trản trà đã bị tháo xuống đặt qua một bên. Bát gia dùng sức nắm lấy cổ tay nàng kéo xuống trường kỉ, không nói không rằng choàng người qua đem một thứ gì đó cài lên búi tóc.

“A? Bát gia?”

Đông Phương Tầm Tuyết gạt bớt tóc dài của tiểu ngốc ra sau đầu: “Xem xem có thích không?”

Nương mắt nhìn theo cánh tay bát gia vừa vặn đối diện với gương đồng, trên búi tóc nho nhỏ từ lúc nào xuất hiện một kiện ngân xước tinh xảo. Phó Tuyệt Ca thích thú sờ xung quanh ngân xước, kiểu dáng màu sắc đều trang nhã phù hợp với tuổi của nàng. Phản chiếu trong gương là nét mặt trẻ con xinh xắn hồng hào, hai bên má phúng phính di chuyển, phiến môi đỏ mọng cười lộ ra hàm răng trắng bóng.

Trong vài phân thời gian ngắn ngủi mơ hồ không tìm thấy gì trong đáy mắt bát gia ngoài trừ hình dáng của Phó Tuyệt Ca.

Giữa lúc không khí hoà hợp vui vẻ bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, lát sau Mi Cát vội vã bước vào: “Bát gia, Phó nhị lệnh ái cầu kiến.”

Ý cười trên mặt tức thì đông cứng, quả nhiên Phó Yên Ca ở Trữ Tú Cung nắm tin tức nhanh chưa ngồi ấm mông thì người đã đến cửa.

“Tuyên.”

Mi Cát cẩn thận lui xuống chốc sau dẫn theo Phó Yên Ca bước vào nội điện.

Đông Phương Tầm Tuyết chỉnh sửa y sam ngồi ngay ngắn lại, cầm trản trà trên bàn đưa cho tiểu ngốc: “Ngươi phao chén mới đi, chén này nguội rồi.”

Phó Tuyệt Ca đành bưng chén trà qua bên kia bình phong phao một ấm mới, không quên dỏng tai nghe ngóng chuyện bên này. Mấy lần trước bát gia đều viện cớ không đến chỗ Hoàng hậu nương nương, không hiểu ai lại bày cho Phó Yên Ca trực tiếp đến thẳng Diên Hồng Điện. Đại nương tử dĩ nhiên không có khả năng, hiện tại nàng ta còn đang bị cấm túc trong phủ thần thông quảng đại cỡ nào cũng không truyền được tin vào cung. Nói như vậy chỉ có Hoàng hậu nương nương vẽ đường cho hươu chạy, cố gắng nhét Phó Yên Ca vào Diên Hồng Điện của bát gia.

Kiên nhẫn của Hoàng hậu nương nương hoá ra chỉ nhỏ cỡ hạt đậu!

“Yên Ca vừa nghe được tin bát gia đạt được đệ nhất liền đến đây chúc mừng, không biết bát gia có ngại phiền?”

“Lệnh ái có lòng rồi.” Đông Phương Tầm Tuyết chỉ tay vào ghế trống đối diện: “Thỉnh toạ.”

Phó Yên Ca uyển chuyển vén váy ngồi xuống toạ ỷ, tay cầm quạt lụa nhẹ nhàng phẩy: “Khí trời vào thu đang mát mẻ sao bát gia lại huân phòng nóng như vậy? Hay là bát gia trong người không thoải mái?”

“Tiểu ngốc sợ lạnh nên Diên Hồng Điện trên dưới đều huân ấm.”

Cách một bức bình phong Phó Tuyệt Ca vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúc này của Phó Yên Ca, hẳn là hận không thể cấu nàng đánh nàng một trăm cái.

“Trước đây tam muội muội thân thể hư nhược không chịu được gió lạnh, năm ngày mười bữa lại đổ bệnh rồi. Phụ thân từng nói tam muội muội yếu ớt khó mà gả đi, dù có gả cũng khó mà có hài tử.”

Phó Tuyệt Ca suýt chút hất luôn ấm nước sôi, Phó Yên Ca đang nói cái quái gì vậy? Lẽ nào thấy tiếp cận bát gia khó khăn nên muốn đem nàng cùng kéo xuống nước?

Vội đứng lên định mở miệng giải thích thì bát gia bên kia đã đáp lời: “Thật sao? Vậy Công tước phủ thật sự chiếu cố tiểu ngốc không chu toàn mới khiến nàng yếu ớt hư nhược, lần đầu ta gặp nàng chỉ nhỏ như con mèo còn khóc không ra hơi. Gần năm nay tiểu ngốc ở Diên Hồng Điện của ta ăn ngon ngủ kĩ tăng liền mấy cân, thái y đến xem nói nàng sức khoẻ đều tốt nhưng nên vận động nhiều một chút đừng để bản thân quá béo.”

Phó Tuyệt Ca xấu hổ ngồi sụp xuống, nàng thật sự có tăng cân nhưng không béo a!

“K-Khiến bát gia chê cười rồi.”

Sắc mặt Phó Yên Ca càng lúc càng khó coi, che miệng giả vờ ho khẽ mấy tiếng.

Không cần hỏi cũng biết Phó Yên Ca đang muốn bày ra dáng vẻ nhu nhược chờ bát gia thương cảm, Phó Tuyệt Ca dĩ nhiên không cho nàng cơ hội giở trò, từ bên kia bình phong bưng trản trà qua.

“Nhị lệnh ái trong người không khoẻ sao? Nếu vậy thì đợi khỏi bệnh hẵn đến đừng lây bệnh cho bát gia, ngài ấy ngày mai còn phải đến mã trường tập luyện.”

Phó Yên Ca vội ngồi thẳng dậy xua tay: “Ta không có bệnh a.”

“Ban nãy nhị lệnh ái còn ho đến lợi hại sao lại hết bệnh nhanh như vậy?” Phó Tuyệt Ca đặt trản trà đến trước mặt nàng: “Nhị lệnh ái thỉnh dùng trà.”

“Ây u, ngốc muội muội ngươi sao lại gọi ta là nhị lệnh ái?”

“Cung có cung quy, ta hiện chỉ là nô tỳ khác với ngài là tú nữ Trữ Tú Cung, xưng hô cũng không dám làm loạn.”

Trên mặt Phó Yên Ca hiển lộ vài tia đắc ý: “Nói cũng đúng, ngươi dù sao cũng chỉ là cung nữ, có thể hầu hạ bên cạnh bát gia đã là phần phúc. Chỉ vài tháng ở trong cung đã hiểu chuyện như vậy rồi, sau này đến tuổi hồi phủ cũng nên hiểu rõ đích thứ.”

Phó Tuyệt Ca lập tức nương theo: “Nhị tỷ tỷ nói rất đúng, đích thứ quan trọng, dù sao Đại nương tử hiện tại đang chịu phạt người làm đích tử như tỷ tỷ cũng nên về thăm nàng mới đúng?”

“B-Bị phạt?”

“Nhị tỷ tỷ không biết? Khoảng hơn tháng trước Đại nương tử khó dễ tứ nương tử hại nàng bệnh nằm liệt giường, may mắn có bát gia giúp đỡ bằng không ta đã không đòi lại được công đạo cho nương thân.”

“Ngươi…” Phó Yên Ca kích động đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt nàng: “Là ngươi hãm hại Đại nương tử? Ngươi cái tiểu tiện nhân, hôm nay bản lệnh ái không dạy dỗ ngươi sẽ không mang họ Phó nữa!”

“Lệnh ái!”

Đông Phương Tầm Tuyết lập tức đứng dậy chắn trước mặt Phó Tuyệt Ca: “Ngươi ăn nói có chừng mực, đừng làm bản thân xấu mặt. Chuyện của tứ nương tử do đích thân Công tước đại nhân xử lý, ngươi có bất mãn thì hồi phủ hỏi lại.”

“Là tiểu tiện nhân đó lừa ngài a bát gia!!”

Mi Cát từ cánh trái bước lên kéo lùi Phó Yên Ca: “Lệnh ái chú ý ngôn hành.”

Phó Yên Ca vặn vẹo gương mặt, run run chỉ vào Phó Tuyệt Ca: “Ngươi hay lắm, hãm hại đích mẫu vu oan trưởng tỷ! Loại thứ tử đê tiện như ngươi có tư cách gì mà mang họ Phó hả?”

“Nhị lệnh ái kích động rồi, mau mang nàng ra đi.”

“Bát gia! Ngài đừng tin lời tiểu tiện nhân đó, nó muốn hãm hại ta!”

Mặt bát gia lạnh dần, lời nói cũng không khoan nhượng: “Lôi xuống.”

Mi Cát đành dùng sức lôi kéo Phó Yên Ca nhưng bất thành đành phải thêm hai cung nữ nữa mới có thể đưa nàng ra khỏi Diên Hồng Điện.

“Bát gia.”

“Đừng sợ.” Đông Phương Tầm Tuyết dịu dàng kéo nàng vào lòng: “Là tỷ tỷ ngươi không tốt, Hoàng hậu nương nương có hỏi ta sẽ đích thân phúc đáp.”

Phó Tuyệt Ca siết chặt vòng tay, yên tĩnh nằm trong lòng bát gia, có ngài ở đây ta không sợ gì cả.