Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 68



Bầu không khí trong phòng căng thẳng đến cực độ, chỉ duy Phó Tuyệt Ca vẫn thản nhiên ngủ say còn trở mình cuộn tròn vào chăn. Đông Phương Tầm Tuyết duỗi tay ngăn nàng tiếp tục lăn vào tường, ánh mắt chuyển đến Đông Phương Tầm Liên sớm không giấu được tiếu ý. Tứ hoàng tỷ thấy càng tốt, tốt nhất là lập tức vì chuyện này mà tử tâm tránh ngày ngày đêm đêm tìm cớ làm phiền tiểu ngốc.

Đông Phương Tầm Liên hất đổ trà án mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, vô thức siết chặt mảnh chén vỡ nhỏ máu. Không chút do dự bước thẳng đến trước mặt Đông Phương Tầm Tuyết đem mảnh chén vỡ dí thẳng vào yết hầu nàng.

Mi Cát kinh hồn táng đảm kêu to: “Tứ gia không được!!”

Đông Phương Tầm Tuyết kiên định ngẩng đầu lên, ngọc quan lỏng lẻo trượt xuống khiến ba ngàn tóc dài phiêu phiêu tung bay. Trên gương mặt tú mỹ đã mất bớt ba phần trẻ con phì nộn, ánh mắt trở nên sắc bén quả quyết khiến người khác phải kinh sợ.

“Chưa bao giờ ta ác tâm với ngươi bây giờ Đông Phương Tầm Tuyết.” Máu theo kẽ ngón tay chảy xuống thành giọt: “Phó Tuyệt Ca từng nói nàng trong lòng chưa có ý trung nhân nhưng hành động hôm nay của ngươi đã triệt để huỷ hoại nàng!”

“Ta huỷ hoại nàng hay là ngươi huỷ hoại nàng?” Đông Phương Tầm Tuyết bắt lấy cổ tay của Đông Phương Tầm Liên vặn ngược trở lại, từng lời từng chữ đanh thép: “Căn bản ngươi không thể đáp ứng nguyện vọng của tiểu ngốc lại trách ta có được nàng, nếu từ đầu ngươi chấp nhận không nạp thiếp nàng đã là nương tử của ngươi. Có trách là trách ngươi không biết trân trọng, hôm nay dù tiểu ngốc có ra quyết định gì ta cũng sẵn sàng nghe theo.”

“Nực cười, nếu ngươi là ta ngươi cũng sẽ hành động như vậy thôi.”

“Sẽ không.”

Đông Phương Tầm Liên khựng lại vài phân: “Ý tứ gì?”

“Ta sẽ không nạp thiếp, người cùng ta lập từ đường chỉ có tiểu ngốc, ta chấp nhận không có hậu viện đông đảo mà giữ chặt lấy nàng bên cạnh.”

“Ngươi điên rồi.” Đông Phương Tầm Liên rút mạnh tay thuận thế ném bỏ mảnh vỡ trong tay: “Ngươi có thể sao? Ngươi muốn nói gì mà chẳng được nhưng căn bản ngươi không thể tự mình làm chủ, Hoàng hậu nương nương vĩnh viễn không chấp nhận ngươi hậu viện trống không.”

Cửa ải khó qua nhất vẫn là Hoàng hậu nương nương, dù cho Đông Phương Tầm Tuyết có kiên trì thế nào khẳng định không thể lung lay nổi Hoàng hậu nương nương.

“Cùng lắm ta không làm hoàng tước nữa, tiểu ngốc không làm lệnh ái nữa, bọn ta cùng nhau rời khỏi kinh thành.”

Đông Phương Tầm Liên ngẩn người một lúc rồi ôm bụng ha hả cười lớn, cười đến độ nước mắt cũng chạy xuống: “Vô tri! Thiên chân! Đúng là hài tử, tâm tư đơn thuần khiến người ta phải thương cảm.”

“Hiện tại tâm tình ngươi không tốt dù ta nói gì ngươi cũng nghe không lọt tai, tứ hoàng tỷ ta khuyên ngươi một câu, ngươi đã thành thân rồi thì buông tha cho tiểu ngốc đi. Căn bản tiểu ngốc không muốn cùng nữ nhân hậu viện đấu đá, thứ tiểu ngốc thật sự cần là năm tháng bình lặng đạm mạc. Nếu ngươi muốn tốt cho nàng thì đừng quấy rầy an tĩnh của nàng, để nàng hảo hảo sống cuộc sống mình muốn có được không?”

“Rồi có một ngày ta sẽ cho Phó Tuyệt Ca thấy lựa chọn hôm nay của nàng là sai lầm!”

Đông Phương Tầm Liên tiêu sái phất tay áo xoay người rời đi, dường phảng phất bi thương sau tấm lưng rộng lớn. Có lẽ cả đời này Đông Phương Tầm Liên cũng không biết Phó Tuyệt Ca từng yêu nàng sâu đậm đến mức nào.



Nhập đông tuyết rơi đóng thành từng lớp dày, cung nữ mỗi ngày đều phải dậy sớm quét dọn toàn bộ Diên Hồng Điện, hơi lạnh bám trên da thịt vô pháp xua tan. Tiếng quét tuyết xàn xạt vô tình đánh thức người nằm ngủ trên giường, mệt mỏi xoay chuyển thân thể phát sinh một đợt tiếng kẽo kẹt.

“Tỉnh?”

Đã bị phát hiện không thể tiếp tục giả vờ ngủ nữa, Phó Tuyệt Ca chống đỡ cái đầu đau buốt ngồi dậy, đập vào mắt là gương mặt vặn vẹo nhăn nhó của Mi Cát.

“Ngươi ngủ một giấc qua giờ dùng tảo thiện rồi.”

Phó Tuyệt Ca nửa chữ cũng nghe không lọt tai, mệt mỏi nhu thái dương đau nhức thì thào: “Đau đầu quá.”

Mi Cát liếc trắng mắt, đem chén canh nóng dúi vào tay nàng: “Ngủ cả ngày hôm qua không đau đầu được sao?”

“N-Ngủ cả ngày?!”

“Phải, ngươi đã ngủ từ sáng hôm qua đến sáng hôm nay, buổi tối cho ngươi uống giải tửu thang nhưng vẫn không tỉnh.”

Phó Tuyệt Ca nghe như ngủ lôi oanh đỉnh, hoảng hốt bưng đầu âm ỉ đau, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Chỉ nhớ nàng cùng mọi người dự tiệc sinh thần sau đó nàng uống say chính bát gia đưa nàng hồi cung. Trong đầu xuất hiện thêm một vài hình ảnh vụn vặt, hai người ngồi trên xe ngựa chặt chẽ dán vào nhau, hơi thở nóng hổi phả vào mặt rát buốt. Kí ức từng chút từng chút tái hiện, nháy mắt mặt Phó Tuyệt Ca biến thành quả cà chua chín, xấu hổ vùi mặt trở lại trong chăn.

Bát gia cư nhiên hôn nàng?

Không phải một lần mà là rất nhiều lần, hai người trên xe day dưa không dứt, khắp cơ thể đều được khí tức ôn noãn bao bọc. Buổi tối tựa hồ còn hôn một cái trước khi ngủ, trên môi lưu lại vị đạo ngọt ngào như được nếm phải mật. Phó Tuyệt Ca kéo chăn qua đầu, ngượng ngùng lắc trái lắc phải như địa long, từ khi nào bát gia lại ‘háo sắc’ như vậy a?

Lẽ nào thật sự thích nàng rồi nên mới quá phận làm càn như vậy?

Càng nghĩ càng cao hứng, Phó Tuyệt Ca cuộn người trong chăn khúc khích cười, đáng nhẽ ra nàng phải sầu não thê lương khi bị chiếm tiện nghi mới đúng.

Mi Cát nhìn Phó thị lăn qua lăn lại tức thì đầu to như cái đấu, nha đầu này lại phát bệnh rồi?

“Ngươi còn không chịu xuống giường uống canh?”

Phó Tuyệt Ca nhanh nhẹn kéo chăn xuống, trộm liếc nhìn trái phải rồi hỏi: “Bát gia đâu?”

“Bát gia đến Ích Phương Trai rồi.”

“Vậy ta cũng đi.” Phó Tuyệt Ca tung chăn leo xuống giường, thuận tay tiếp nhận chén canh từ chỗ Mi Cát: “Ngươi giúp ta báo thiện phòng chuẩn bị ngọ thiện cho bát gia.”

“Này, ngươi cứ như vậy đi? Không thay y phục sao?”

Nhìn bộ y phục luộm thuộm nhăn nheo trên người bất đắc dĩ phải tìm một bộ khác để thay, nếu không có Mi Cát nhắc nhở Phó Tuyệt Ca suýt chút đã quên rửa mặt súc miệng. Thời khắc này chỉ muốn chạy đến bên cạnh bát gia, không cần biết phải nói những gì miễn được ở bên cạnh đã vô cùng mãn nguyện. Phó Tuyệt Ca khoác phi phong chạy ra khỏi Diên Hồng Điện, gương mặt nhỏ nhắn bị hơi lạnh làm cho đỏ ửng nhưng tốc độ bước chân chưa từng giảm.

Nghĩ đến hành vi ‘quá phận’ của bát gia ngày hôm qua càng thêm ngượng ngùng, rõ ràng người bị chiếm tiện nghi là nàng nhưng thích thú nhất cũng là nàng!?

Hiện tại bát gia cũng đã chín mười tuổi dĩ nhiên hiểu rõ hành vi hôn môi có ý nghĩa gì nhất định không dám tuỳ tiện làm với người khác. Quan trọng nhất bát gia phát ra một loại tin tức tố non nớt đặc biệt sau khi vỡ lòng sẽ biến thành chiếm hữu bá đạo. Đem mọi chuyện tổng kết chỉ duy nhất một khả năng, chính là bát gia thật tâm thật ý thích nàng còn kiềm không được nảy sinh ý đồ bất chính tranh thủ lúc nàng say rượu mà chiếm tiện nghi.

Còn đương miên man suy nghĩ trước mặt đột nhiên xuất hiện một người, Phó Tuyệt Ca phản ứng nhanh nhạy lập tức dừng lại. Từ phía sau hoa bồn ẩn hiện mã diện* thâm lam bách hoa, theo sau còn có hai hàng cung nữ cầm than lô đứng thẳng tắp.

(Mã diện: Một loại váy của phụ nữ quý tộc Minh triều)

“Đã lâu không gặp Phó Tuyệt Ca.”

Phó Tuyệt Ca lấy lại tinh thần vội vã quỳ xuống hành lễ: “Nô tì tham kiến thứ phi nương nương, thứ phi nương nương vạn phúc.”

Thuận Dương Nhạc tay mang noãn thủ, thân mặc áo quần* mã diện tinh xảo, búi tóc cao cao ghim đầy phụ sức hoa lệ vừa nhìn đã loá mắt. Cảm giác không đủ khí thế còn dẫn theo hơn mười cung nữ hầu hạ, bất quá tứ gia vẫn chưa được xuất cung lập phủ mà Thuận Dương Nhạc đã diễu võ dương oai như vậy chỉ sợ có người không thuận mắt.

(áo quần (袄裙): Tên một loại áo ngắn của phụ nữ Minh triều)

“Ngươi đi hướng này là muốn đến Ích Phương Trai?”

Phó Tuyệt Ca cảnh giác quan sát một lúc rồi đáp: “Nô tỳ đến hầu hạ bát gia đọc sách, cũng sắp đến giờ thỉnh nương nương cho phép đến Ích Phương Trai.”

“Thể diện lớn như ngươi còn cần bản phi cho phép hay sao? Một mình nắm cả hai vị hoàng tước, bản phi không ít lần bị ngươi làm cho bẽ mặt đáng lẽ phải gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ mới đúng.”

“Nương nương nặng lời rồi.”

Thuận Dương Nhạc đưa tay đỡ búi tóc vừa nặng vừa cồng kềnh của mình, chậm rãi đi quanh Phó Tuyệt Ca: “Bản phi còn nhớ rất rõ những lời ngươi nói với tứ gia, chỉ cần là tứ gia không thú ta không nạp thiếp thì ngươi sẽ vào Nguyên Hòa Điện hầu hạ bên giường. Loại nữ nhân xấu xa bản phi nhìn thấy không ít nhưng tâm cơ như ngươi đúng là khó tìm, còn dám yêu cầu tứ gia cự tuyệt hôn sự với Thuận Dương gia ta.”

Sớm biết Thuận Dương Nhạc sẽ hướng nàng thị uy, Phó Tuyệt Ca uyển chuyển tìm lời giải thích: “Có lẽ nương nương hiểu lầm rồi, nô tỳ nói những lời này mục đích chỉ để thoái thác thật sự không có ý tứ khác.”

“Dám cự tuyệt hoàng tước chỉ có Phó Tuyệt Ca ngươi mới dám làm.” Thuận Dương Nhạc đặt tay lên vai nàng từ từ siết chặt: “Có nói lên đến trời thì bản phi vẫn là thê tử được tứ gia dùng tam thư lục lễ nghênh đón không phải loại nữ nhân thiên sinh ti tiện chỉ biết câu dẫn tước quý như ngươi. Từ đầu ngươi đã có ý muốn tứ gia tuyệt tự tuyệt tôn đúng là tàn ác vô sỉ, bản phi không dạy dỗ ngươi còn xứng chức hay sao?”

Phó Tuyệt Ca siết chặt nắm tay, xem ra dù có tránh cũng tránh không được đại hoạ lần này.

“Người đâu, mang than đến.”

Cung nữ nhanh chóng di chuyển đến trước, khéo léo đem gậy treo tháo ra khỏi than lô, suốt quá trình không ngừng lắc lư khiến hoa lửa bắn khắp miệng lô. Phó Tuyệt Ca hoài nghi nhìn về phía Thuận Dương Nhạc, nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì?

“Các ngươi sắp xếp than như thế nào vậy hả?” Thuận Dương Nhạc dùng chân gạt chậu than, khoé mắt ẩn hiện ý cười: “Phó thị ngươi có thể giúp bản phi sắp lại than hay không?”

Nhìn than hồng đang cháy thịnh, Phó Tuyệt Ca thoáng chần chờ nhưng vẫn đưa tay nhận lấy kẹp gắp than trong tay cung nữ.

“Kẹp gắp than hư rồi.”

Nghe thứ phi nói xong cung nữ lập tức rút kẹp gắp than trở về, cung cung kính kính lùi về sau. Trái tim trong ngực thình thình đập vang, Phó Tuyệt Ca nuốt một ngụm nước bọt hoà hoãn tâm tình.

“Không có kẹp gắp than nô tỳ làm sao xếp lại được?”

Thuận Dương Nhạc không trả lời, từ từ hạ thấp người xuống nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng: “Nghe nói ngươi từng là tú nương, kĩ thuật tú hoa đặc biệt tốt thậm chí được Chưởng chế hết lời khen ngợi. Một bàn tay khéo léo như vậy nhất định sắp xếp than chỉnh tề ngay ngắn, ngươi nói có phải hay không?”

“Ý ngài là gì?”

“Dùng tay a, ngươi ngốc sao?”

Phó Tuyệt Ca đứng bật dậy muốn nói lí lẽ thì hai cung nữ theo sau Thuận Dương Nhạc lập tức chạy đến khống chế vai nàng ấn ngã xuống tuyết.

“Thứ phi nương nương, nô tỳ nói thế nào cũng là cung nữ học luyện ở Đông Viện được đưa đến hầu hạ bát gia, ngài làm như vậy khác nào phất đi mặt mũi của bát gia?”

“Ngươi dám lấy bát gia đe doạ bản phi sao?” Thuận Dương Nhạc bắt lấy cằm nàng siết mạnh, trong đáy mắt giấu không được ghen tị: “Bản phi cho ngươi biết, hiện tại bản phi là phi tử của hoàng tước còn ngươi chỉ là cung nữ hầu hạ rửa chân rót nước. Một lời bản phi nói ra đủ dìm chết Khang Ninh Công phủ, đừng nghĩ bản phi không dám làm gì ngươi.”

“Nô tỳ không thể làm, vạn nhất tay bị thương không hầu hạ được thì nương nương cũng khó lòng thoái thác.”

“Hoặc là tay ngươi bỏng hoặc là gương mặt ngươi bỏng.”

Phó Tuyệt Ca siết chặt nắm tay, khốn khiếp, Thuận Dương Nhạc rõ ràng không cho nàng con đường sống. Không còn cách nào khác đành thỏa hiệp làm theo, bàn tay xinh đẹp run rẩy vươn đến than lô từ từ hạ thấp xuống. Nén nhịn cắn chặt môi dưới, dứt khoát nhặt một hòn than đặt qua than lô bên cạnh, tro than như phấn hoa loé sáng rồi bị hơi lạnh thổi tan. Cố gắng chỉ dùng tay trái kém linh hoạt, mỗi lần nhặt than từ trong lô nóng hầm hập đều cố tình làm rơi xuống đất tuyết giảm bớt nhiệt độ. Nhưng như vậy cũng chẳng ích lợi gì, than nóng vốn cháy tận sâu bên trong đầu ngón tay của Phó Tuyệt Ca bị lửa nóng đốt sưng đỏ bám đầy tàn tro, đặt biệt là ngón cái do dùng lực mà nứt một đường chảy máu.

“Nhanh nhẹn lên, bản phi lạnh rồi.”

Phó Tuyệt Ca đè nén tức giận tiếp tục dùng tay nhặt than, quần áo trên người bám đầy tuyết còn tay lại nóng đến muốn nứt toát ra.

“Nương nương.”

Cung nữ hồi môn hầu hạ Thuận Dương Nhạc từ nhỏ sớm hiểu tính khí của nương nương nhà mình, nhịn không được bước lên khuyên giải: “Phó thị là lệnh ái, tay chân đầu tóc đều được nâng niu vạn nhất xảy ra chuyện gì bát gia nhất định không tha cho chúng ta.”

“Bản phi là tứ vương phi còn phải sợ một cung nữ sao?” Thuận Dương Nhạc càng nhìn càng thấy Phó Tuyệt Ca chướng mắt, xoay người nhặt một nắm tuyết ném mạnh vào người nàng: “Ngươi còn không biết nhanh lên!?”

Phó Tuyệt Ca liên tục rùng mình, cắn răng tiếp tục nhặt cho xong than, ngón tay sớm đã mất hết cảm giác. Thuận Dương Nhạc lại rất vui vẻ, từ trên nhìn xuống Phó Tuyệt Ca khốn khổ chịu đựng sức nóng của than lô còn phải dùng tay không nhặt than ra ngoài. Tiểu tiện nhân này không chịu khổ sẽ không biết thu liễm, dám tranh với nàng kiếp sau cũng đừng nghĩ!

Khom người nhặt thêm một nắm tuyết lẫn thêm sỏi ném vào mặt Phó Tuyệt Ca: “Nhanh lên! Bản phi không có thời gian chơi với ngươi.”

Sỏi đập mạnh vào trán phát sinh đau đớn, chẳng mấy chốc từ miệng vết thương chảy ra một tia máu nhỏ. Phó Tuyệt Ca dùng tay không bị thương chạm thử, khắp lòng bàn tay đều là máu đau đến choáng váng đầu óc.

Thuận Dương Nhạc đắc ý cười lớn, lại nhặt thêm một nắm tuyết ném vào người Phó Tuyệt Ca. Bất quá lần này chưa kịp ném cổ tay đã bị nắm chặt, Thuận Dương Nhạc xoay người qua định mắng chửi kẻ vô pháp vô thiên kia một trận lại phát hiện gương mặt giận dữ của bát gia.

Đông Phương Tầm Tuyết thô lỗ hất mạnh Thuận Dương Nhạc ngã xuống đất: “Ngươi đang làm cái gì vậy hả?”

Thuận Dương Nhạc run rẩy mím chặt môi, nhích mông ra xa một chút, giả vờ cứng rắn đáp lại: “Bản phi dạy dỗ cung nữ còn cần ngài quản sao? Đừng quên ta là tẩu tử của ngài, nếu ngài dám làm càn ta nhất định cáo trạng lên chỗ Thái hậu nương nương!”

Đông Phương Tầm Tuyết không nói gì, phía sau từ khi nào xuất hiện Mi Cát, mười phần hết chín là do nàng chạy đi báo tin cho bát gia. Hơi cong ngón tay xuống chỉ vào Thuận Dương Nhạc, Mi Cát lập tức bước lên vung tay tát mạnh khiến Thuận Dương Nhạc ngã xuống đất lần nữa. Nhưng không phải chỉ một cái tát này, liên tục những cái tát tai giáng xuống mặt Thuận Dương Nhạc phát sinh tiếng kêu chát chúa.

“Bát gia ngài dám đánh ta? Ta là tẩu tử của ngài! Là tứ vương phi!!”