Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 73



Cận kề trừ tịch số quyền quý phụ được mời tới Dực Khôn Cung càng ngày càng đông, có hôm ban đêm vẫn còn quan quyến đến bái phỏng. Đông Phương Tầm Tuyết năm lần bảy lượt nhắc nhở Hoàng hậu nương nương thu liễm nhưng nàng kiên quyết không nghe, kiên trì gửi thiếp đến các phủ đệ mời quan quyến đến Dực Khôn Cung còn ban thưởng vô số trân bảo.

Không bao lâu chuyện truyền đến tai thánh thượng, nhưng vì e ngại thế lực Thường gia nên đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Tuy nhiên sức chịu đựng con người có giới hạn, quyền thần trong triều liên tục dâng tấu lập trữ đồng thời tích cực đề cử bát gia không khỏi khiến hoàng đế sinh nghi. Người của Thường gia trong triều không ít, lại chiếm nhiều chức vị quan trọng không thể không đề phòng. Kết cục không đoán cũng biết, hoàng đế cửu ngũ dồn nén nhiều ngày cuối cùng đem tất cả oán khí trút hết lên đầu Hoàng hậu nương nương.

Thời điểm Đông Phương Tầm Tuyết biết tin Hoàng hậu nương nương đã bị phụ hoàng hất ngã xuống đất, xung quanh vị trí hai người toàn bộ là mảnh vỡ.

“Phụ hoàng tam tư!”

Hoàng đế lửa giận ngút trời không chút do dự quát vào mặt lão công công bên cạnh: “Lôi bát gia ra ngoài! Trẫm hôm nay không quản được hậu cung còn mặt mũi gì thượng triều nhìn bá quan văn võ?”

Thủ vệ lập tức áp chế Đông Phương Tầm Tuyết đem nàng kéo ra ngoài Dực Khôn Cung.

“Phụ hoàng tam tư, Hoàng hậu nương nương hoàn toàn không có ác ý! Nàng một mình trong cung cô độc nên mới gọi quan quyến đến gặp mặt nói chuyện mà thôi!”

Đông Phương Tầm Tuyết liều mạng giãy khỏi thủ vệ, khẩn cấp quỳ xuống bên cạnh Hoàng hậu nương nương khấu đầu tạ lỗi: “Phụ hoàng đang tuổi tráng niên việc lập trữ là không cần thiết, quần thần cũng vì lo vận mệnh xã tắc nên mới ngông cuồng yêu cầu. Chuyện này không hề liên quan đến Hoàng hậu nương nương, nhi thần khẩn xin phụ hoàng tha cho Hoàng hậu nương nương một ngựa!”

“Tha cho nàng? Ngươi muốn trẫm tận mắt nhìn thấy mẫu tử ngươi tạo phản mới hài lòng sao? Hoàng hậu thân là chủ lục cung lại làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, trẫm không thể tha thứ cho nàng kể cả ngươi nữa!”

“Phụ hoàng tuỳ ý trách tội nhi thần nông cạn nhưng thỉnh cầu phụ hoàng tha thứ Hoàng hậu nương nương vô tri không biết mình gây ra hoạ lớn!”

Hoàng đế e dè thế lực Thường gia ngày càng bành trướng càng sợ Thường thị dựa vào mẫu tộc thao túng quần thần, đến lúc đó giang sơn này không còn là của Đông Phương gia nữa. Suy cho cùng lão hoàng đế vẫn yêu long ỷ hơn mỹ nhân hậu cung, hắn không cho phép bất kì nữ nhân nào mưu tính cướp đoạt hoàng vị của hắn.

“Đem bát gia lôi xuống!”

“Hoàng hậu nương nương không dám làm chuyện đại nghịch như vậy, phụ hoàng cầu ngài suy xét!”

Đông Phương Tầm Tuyết vô lực để hai thị vệ kéo ra ngoài, nghe văng vẳng trong nội sảnh truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế của Hoàng hậu nương nương. Dù nàng có nói trăm lần ngàn lần Hoàng hậu nương nương vẫn kiên quyết không nghe, bây giờ nhân chứng vật chứng đều có đủ Thường gia đành phải ngậm đắng nuốt cay gánh bốn chữ phản thần tặc tử.

“Phụ hoàng cầu ngài khai ân! Thỉnh cầu phụ hoàng khai ân!!”

Lão công công nhìn bát gia dập đầu đến mặt đất đều là huyết không khỏi đau lòng: “Bát gia đừng như vậy nữa, chuyện này do Hoàng hậu nương nương gây ra không liên quan đến ngài, Hoàng thượng có trách tội xuống cũng sẽ niệm tình phụ tử mà tha cho ngài.”

“Phụ hoàng! Hoàng hậu nương nương thật sự biết sai rồi, cầu ngài tha cho nàng!” Đông Phương Tầm Tuyết liên tục dập đầu, nước mắt chảy ướt đẫm gương mặt thanh tú: “Hoàng hậu nương nương bị kẻ xấu xúi giục nên mới làm ra loại chuyện đại nghịch này, phụ hoàng niệm tình phu thê nhiều năm tha thứ cho nàng đi!”

“Bát gia…”

Biết khuyên không được lão công công đành quay vào báo tin cho hoàng đế, chốc sau Hoàng thượng từ nội sảnh bước ra từ trên cao nhìn xuống.

“Bát gia tuổi nhỏ vô tri cũng không liên quan đến chuyện này trẫm sẽ không trách tội ngươi, lập tức quay về Diên Hồng Điện đóng cửa sám hối đi.”

“Phụ hoàng, Hoàng hậu nương nương gả cho ngài nhiều năm, thỉnh xin ngài tha cho nàng một ngựa. Nhi thần chấp nhận chịu phạt thay cho Hoàng hậu nương nương, tước phong hiệu của nhi thần cũng được thỉnh phụ hoàng đừng trách phạt nàng!”

“Trẫm thật sự rất tức giận ngươi có biết không?” Hoàng đế điềm nhiên chỉ tay vào Đông Phương Tầm Tuyết đang run rẩy dập đầu trước mặt: “Hoàng hậu nương nương xuất thân hiển hách dựa vào mẫu tộc thịnh vương kiêu căng ngạo mạn không xem ai ra gì nhưng ít nhất nàng sinh được cho trẫm một đứa trẻ hiếu thuận như ngươi. Nhưng sớm muộn ngươi cũng bị nàng dạy hư, trẫm không muốn ngươi đi theo vết xe đổ của nàng. Sau hôm nay ngươi chuyển đến Trường Xuân Cung cùng với tứ gia, điện nội điện ngoại tự mình phân chia quản lý, trẫm hy vọng các ngươi có thể cùng giúp đỡ nhau phấn đấu học tập đừng như mẫu hậu không ra gì của ngươi.

“Nhi thần…”

“Lời trẫm nói ngươi dám không nghe?”

Đông Phương Tầm Tuyết thê lương nhìn cửa Dực Khôn Cung đóng kín, bàn tay vô thức siết chặt, run rẩy khấu đầu lạy tạ: “Nhi thần tuân mệnh.”

“Hoàng hậu thời gian này sẽ bị giam lỏng ở Dực Khôn Cung, không có ý chỉ của trẫm ngươi lẫn tứ gia đều không được đến. Trẫm giữ lại hậu vị cho nàng là đã niệm tình phu thê, nếu còn có lần sau trẫm sẽ không tha thứ cho nàng.”

“Đa tạ… phụ hoàng khoan dung.”

“Gọi người giúp tứ gia bát gia chuyển đến Trường Xuân Cung đi.”

Lão công công cung kính nhận mệnh, hướng hai hàng cung nữ phía sau phất tay ra hiệu, bọn họ lập tức chỉnh tề di chuyển đến Diên Hồng Điện và Nguyên Hòa Điện thu dọn. Hoàng đế không nán lại lâu, thân ảnh lạnh lùng lại quyết tuyệt vứt bỏ thê tử sau tường cung như vứt bỏ một món đồ cũ kĩ.

Đông Phương Tầm Tuyết kiên trì quỳ trên mặt đất tuyết lạnh lẽo không chịu đứng dậy. Đôi mắt hoen đỏ gắt gao dán chặt vào cánh cửa đóng kín tựa hồ muốn dùng cách này để gặp Hoàng hậu nương nương đang bị giam giữ bên trong. Gió lạnh vẫn thổi cuối theo những hạt tuyết cuối cùng, mái tóc dài bị gió thổi lay động, bóng lưng phảng phất bi thương khó nói thành lời.

Buổi sáng phải tập luyện ở Ngự Vũ Phòng nên Phó Tuyệt Ca không hề hay biết chuyện ở Dực Khôn Cung, Đông Phương Tầm Tuyết cũng không cho Mi Cát đi thông báo nên mãi đến lúc trở về mới nghe tin hai vị điện hạ bị chuyển đến Trường Xuân Cung. Phó Tuyệt Ca tìm kiếm một vòng mới phát hiện bát gia vẫn còn đang quỳ trong sân, gương mặt thanh tú đỏ bừng bừng không biết vì lạnh hay do vừa khóc xong.

Cẩn dực đem phi phong cởi xuống choàng lên thân thể cao gầy kia: “Cùng nô tỳ hồi cung có được không?”

“Hoàng hậu nương nương cách ta một cánh cửa nhưng nhìn thế nào cũng thấy rất xa, ngươi nói ta phải làm sao mới cứu được ngài?”

“Những chuyện Hoàng hậu nương nương làm tuy là đại nghịch mưu phản nhưng đều là vì suy tính cho tương lai của ngài. Có trách phải trách nàng hành động thiếu suy nghĩ mới dẫn đến kết cục bi ai ngày hôm nay. Bát gia, nô tỳ biết ngài tâm tình không tốt cũng không muốn chuyển đi, bất quá người còn thì chẳng có gì đáng lo. Chỉ cần ngài nỗ lực phấn đấu nhất định Hoàng thượng sẽ xem trọng ngài mà nể tình tha cho Hoàng hậu nương nương. Phía sau Hoàng hậu nương nương vẫn còn Thường gia chống đỡ, một sớm một chiều khó mà sụp đổ được, trước mắt chúng ta cứ chuyển đến Trường Xuân Cung những chuyện khác từ từ bàn sau.”

Lời tiểu ngốc nói cũng có đạo lý, nàng hiện tại cứ quỳ ở đây cũng không phải cách, miễn cưỡng đứng dậy phủi bớt bụi tuyết bám trên người. Phó Tuyệt Ca giống như con mèo nhỏ ngọt ngào quấn quít, vòng tay qua ôm chặt thắt lưng bát gia dùng chính thân nhiệt của mình sưởi ấm cho nàng. Đông Phương Tầm Tuyết dang rộng vòng tay đem phi phong bao bọc cả hai người, vùi mặt vào đỉnh đầu tiểu ngốc khẽ dụi.

“Gió lên rồi chúng ta mau trở về thôi.”

Hai người đan tay cùng nhau quay về Diên Hồng Điện thu dọn, lúc về đến thì vật dụng đã chuyển đi được kha khá, số còn lại do cung nữ trong điện sắp xếp rồi chuyển đi sau.

Trường Xuân Cung là một trong số những tẩm cung rộng lớn nhất để hai vị hoàng tước cùng trú cũng không quá uỷ khuất. Qua vài năm tứ gia xuất cung lập phủ địa phương này nghiễm nhiên thuộc về một mình bát gia. Hai vị hoàng tước đều là lần đầu tách khỏi mẫu hậu nên hoàng đế đặc biệt ban thưởng thêm một số cung nhân hầu hạ ngay cả trù sư cũng tăng thêm năm người. 

Buổi chiều hai vị hoàng tước cùng chuyển vào Trường Xuân Cung bắt đầu phân chia khu vực quản lí.

Thân là hoàng muội Đông Phương Tầm Tuyết chủ động nhường chính điện cho Đông Phương Tầm Liên, chọn các thứ gian, sao gian* phía đông, Di Tình Thư Sử và Ích Thọ Trai. Còn lại sẽ do tứ gia quản lý, coi như cũng được nhàn rỗi không phải lo lắng chuyện quản lý cung nhân.

(Gian ở phía ngoài cùng)

Trường Xuân Cung còn có một hí đài được dựng đẹp đẽ, Phó Tuyệt Ca tính toán khi nào có cơ hội sẽ biểu diễn trên hí đài này để bát gia thưởng thức. Hai bên dàn xếp thỏa đáng thì tự về chỗ của mình, Phó Tuyệt Ca tất nhiên sẽ theo bát gia quay về Di Tình Thư Sử.

Trong điện tương đối bừa bộn, cung nhân bận rộn cả ngày vẫn chưa hết việc, Phó Tuyệt Ca đành phải xắn tay áo giúp đỡ một tay để kịp sửa soạn chỗ ngủ cho bát gia. Mi Cát từ Nội Vụ Phủ mang về một số thảm và mành mới để thay, trước mắt chỉ có thể dùng tạm chờ đến sáng mai chuyển hết đồ từ Diên Hồng Điện qua.

Đông Phương Tầm Tuyết kiểm tra bản vẽ Trường Xuân Cung lần nữa, thuận miệng nói với Mi Cát: “Sương phòng phía nam là của ngươi, còn lại xem sắp xếp thế nào cho hợp lý đi.”

“Vậy Phó thị sẽ ở đâu?”

Phó Tuyệt Ca đặt bộ văn phòng tứ bảo bát gia thích nhất lên thư án: “Tất nhiên là Di Tình Thư Sử.”

Mi Cát liếc trắng mắt: “Bát gia chưa có nói sẽ cho ngươi ở cùng.”

“Còn không phải?” Phó Tuyệt Ca phụng phịu giậm chân xuống đất oán trách: “Bát gia ngài muốn nô tỳ ngủ trong thư phòng sao?”

Mặt mũi bát gia đột nhiên đỏ bừng, đặt nắm tay dưới môi giả vờ ho khẽ hai tiếng che giấu xấu hổ: “Di Tình Thư Sử còn chỗ.”

Phó Tuyệt Ca đắc ý cười, hướng Mi Cát nháy mắt: “Là chừa cho ta.”

Mi Cát che miệng giả vờ muốn nôn: “Ta sớm biết bát gia sẽ để ngươi lưu lại Di Tình Thư Sử thật không ngờ ngươi lại chủ động như vậy.”

“Ta không chủ động còn lâu bát gia mới chịu chú ý đến ta.”

Để lại một câu không rõ nghĩa rồi quay đi chuẩn bị vãn thiện, Phó Tuyệt Ca còn chẳng buồn giải thích. Mi Cát ý vị thâm trường liếc mắt nhìn bát gia đang che miệng khục khặc ho không ngớt, xem ra Phó tiểu ngốc cũng rất khổ tâm a~

“Ngươi còn không mau đi làm việc?”

Mi Cát khom lưng bưng chậu nước bẩn đi đổi, đột nhiên nổi hứng muốn trêu chọc bát gia: “Đường đường là lệnh ái Công tước phủ vì một hoàng tước tâm tư đơn thuần mà mặt mũi cũng không cần nữa rồi, thật đáng thương~”

Toàn bộ nước trà trong miệng phun hết ra ngoài, Đông Phương Tầm Tuyết ôm ngực sặc sụa ho, vừa ngẩng đầu định trách mắng Mi Cát mấy câu nào ngờ đối phương sớm đã chạy trốn. Đông Phương Tầm Tuyết ngẩn người nhìn đại môn đóng kín, trong lòng do dự, nàng thật sự đơn thuần đến mức khiến tiểu ngốc phải chủ động?

Yêu thích tiểu ngốc là thật, muốn đối xử tốt với tiểu ngốc cũng là thật nhưng suy cho cùng nàng không biết cách thể hiện tình cảm. Từ đầu đến cuối chỉ có một mình tiểu ngốc chủ động, muốn ôm liền ôm, muốn hôn liền hôn bỏ qua cả lễ tiết dành cho quân quý. Đáng nhẽ người chủ động phải là nàng, bày tỏ tình cảm không được thì thôi còn khiến tiểu ngốc cảm thấy nàng quá đơn thuần!?

Sầu não xoa thái dương đau nhức, làm cách nào để tiểu ngốc không thấy nàng đơn thuần nữa?

Càng nghĩ càng không thông suốt, xem ra phải tìm cơ hội đến chỗ nhị hoàng tỷ thỉnh giáo một phen. Chuyện này càng kéo dài không khéo tiểu ngốc sẽ nghĩ nàng không có phong thái quân tước. Đông Phương Tầm Tuyết siết chặt trục thư trong tay, hạ quyết tâm tìm nhị hoàng tỷ học cách ‘chủ động’ với quân quý.



Nắng xuân tươi đẹp tràn về khắp nơi, người người nhà nhà nô nức sắm sửa chuẩn bị đón xuân tiết. Trong cung không khác biệt nhiều so với dân gian, chủ tử các cung trước tiên cho tu sửa nơi ở rồi sắp xếp gặp gỡ các quan quyến, đây là ngày bọn họ nhận được nhiều lễ vật nhất trong năm. Quan quyến nhân cơ hội này nịnh bợ những vị chủ tử được hưởng thánh sủng đặc biệt là Kim Chiêu dung, suốt mấy năm qua lễ vật quan quyến gửi đến nàng là người nhận được nhiều nhất.

Đáng thương Hoàng hậu nương nương đang bị cấm túc trong Dực Khôn Cung nên chẳng có quan quyến nào ghé thăm hay gửi lễ vật đầu năm, người của Thường gia đến đều bị đuổi về hết. Đông Phương Tầm Tuyết mấy lần đến tìm phụ hoàng xin gặp Hoàng hậu nương nương nhưng chẳng lần nào gặp được, dần dần phát hiện phụ hoàng cố ý ngăn cản mẫu tử nàng gặp nhau. Với tình hình hiện tại Đông Phương Tầm Tuyết không thể làm gì khác đành quay trở về Trường Xuân Cung rầu rĩ, Hoàng hậu nương nương đã quen với cẩm y ngọc thực chỉ sợ nàng không chịu được ăn uống đạm bạc. Năm ngày mười bữa Đông Phương Tầm Tuyết sẽ tìm cách gặp cung nữ quét dọn trong Dực Khôn Cung cho nàng ta chút bạc phó thác chiếu cố tốt Hoàng hậu nương nương, ít nhất không phải để Hoàng hậu nương nương chịu khổ.

Trước ngày trừ tịch đại hoàng tước gửi thiếp mời tất cả hoàng tước thạc quân dự gia yến tại phủ đệ của mình. Từ khi xuất cung lập phủ huynh đệ tỷ muội hiếm có dịp gặp mặt nói chuyện, đại hoàng tước đành tự mình làm chủ gọi mọi người đến trước là dùng xuân yến sau là gặp gỡ tâm sự. Phụ hoàng con cái không đông không thưa, chín vị hoàng tước và bốn vị thạc quân, cách biệt tuổi tác cũng không quá xa nên tình cảm giữa huynh đệ tỷ muội đặc biệt khắn khít.

Đại hoàng tước xuất cung lập phủ đã được bốn năm năm, hậu viện có tám vị mỹ nhân, đại nương tử là thiên kim đích trưởng nữ Lã Hầu tước mấy ngày trước vừa được phong làm huyện chủ. Mặc dù phong lưu thành tính nhưng đại hoàng tước đối với đại nương tử hết mực trân trọng, làm gì đều nói trước với nàng nên tình cảm phu thê vô cùng nồng thắm.

Gia yến tổ chức đơn giản trong hoa viên, mọi người vừa có thể thưởng yến vừa ngắm trăm hoa đua nở. Hoa viên phô diễn cảnh sắc tươi sáng, tuy hoa thảo không phải loại quý hiếm gì nhưng cũng xem như xinh đẹp rực rỡ. Chính giữa đặt dãy bàn dài hơn ba trượng, tất cả món ăn đều được bày gọn gàng trên bàn hương thơm lẫn màu sắc đều không thể chê bai.

Các vị hoàng tước thạc quân ngồi xe ngựa đến phủ Đại hoàng tước xếp thành hàng dài không điểm dừng, bá tánh qua lại đôi lúc trộm quan sát những tiểu chủ tử tôn quý nhất Đại Minh.

Đông Phương Tầm Tuyết lần này đi dẫn theo Phó Tuyệt Ca và Mi Cát, mấy ngày trước nàng cự tuyệt đại hoàng huynh không đến dự yến. Bất quá đại hoàng huynh liên tục thúc ép nàng không còn biện pháp khác đành phải đi một chuyến. Vì chuyện của Hoàng hậu nương nương tâm tình Đông Phương Tầm Tuyết đặc biệt kém, từ lúc xuống mã xa đến lúc bước vào vương phủ chưa từng nở nụ cười.

“Lão bát đến rồi.” Thất hoàng tước nhiệt tình bưng trản rượu dúi vào tay nàng hối thúc: “Đại hoàng huynh nói rồi mỗi người đều phải uống một trản, đây là phần của ngươi mau uống đi.”

Khóe môi Phó Tuyệt Ca co rút, đám hoàng tước này cả ngày chỉ biết uống rượu còn muốn liên lụy bát gia nhà nàng?

“Bát gia dạ dày không tốt Thái y đã nói không được uống rượu.”

Ánh mắt thất hoàng tước khẽ chuyển qua người Phó Tuyệt Ca, phát ra hai tiếng hừ hừ bất mãn: “Ngươi cũng không phải nhũ mẫu quản nàng nhiều như vậy làm gì? Lão bát dù gì cũng là hoàng tước tuyệt đối không thích kiểu người gà mẹ như ngươi.”

Trên mặt xuất hiện ba đường hắc tuyến, Phó Tuyệt Ca giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Ngài muốn uống thì uống một mình lôi kéo bát gia làm gì chứ?”

“Này, này ngươi đây là thái độ gì? Đừng tưởng ngươi là lệnh ái mà ta không dám đánh!”

“Nô tỳ trước nay chưa từng sợ người khác đánh.”

Trước khi thất hoàng tước kịp xù lông lên Đông Phương Tầm Tuyết đã nhanh chóng kéo Phó Tuyệt Ca giấu sau lưng: “Thất hoàng huynh chê cười rồi, tiểu ngốc nhà ta tuy có chút bướng bỉnh nhưng không có ý xấu.”

“Tiểu ngốc nhà ngươi?”

Không để thất hoàng tước kịp hiểu hết ý nghĩa của câu nói vừa rồi Đông Phương Tầm Tuyết lưu loát kéo tiểu ngốc bước qua hắn, mọi người xung quanh vẫn cười nói vui vẻ không hề phát hiện màn xung đột nhỏ vừa rồi.