Cậu cũng đã từng ... đã từng Trãi qua cảm giác thống khổ như thế . Liệu lúc đó , có phải chăng Tần Phong cũng muốn nói một điều tương tự ? Không ... có lẽ không đến nước đó ... nhưng vì sao ? Vì sao anh lại dùng thân mình bảo vệ cho cậu ?
Những hình ảnh về anh như một cuốn phim chiếu chậm lướt qua trong đầu , từ lúc quen nhau , xa nhau rồi gặp lại.
Đôi mắt kia dường như vẫn chung thủy mang theo sự yêu thương mà nhìn về phía cậu , đôi mắt kia cũng
chưa hề dịu dàng với ai ... ngoài cậu.
Lâm Hàn nâng mắt nhìn Charlet với những vết thương rợn người đã khép miệng chỉ còn lại những vệt đỏ ửng trêи làn da màu lúa mạch . Cậu rất muốn hỏi Charlet vì sao phải hy sinh như vậy ? Vì yêu đến mạng cũng không cần sao ? Nếu .... nếu hôm nay cậu không xuất hiện kịp lúc ... có phải mọi cố gắng của anh đã thành công cốc rồi không ?
Ở nơi khác , trong phòng chỉ huy .
Bạch Lạc Sơn thất vọng nhìn màn ảnh theo dõi trong phòng y tế. Trần Phóng một chút ảnh hưởng đều không có , anh lặng lẽ thở dài bi ai.
Tần Phong thì ngược lại phi thường vui vẻ , anh nhìn ra cậu đang dao động. Khoé môi bất giác nhếch lên vui vẻ, lần nay anh thực sự tìm được cơ hội để thổ lộ rồi. Chỉ còn một chút nữa thôi .
Có thể nói trận oanh động lần này đủ lớn để hoàng thất chỉ trong một đêm có chút giật mình vì có kẻ có dã tâm muốn làm phản . Nhưng cũng không đủ nóng bằng việc Hoàng Thất sắp có tiệc vui , một cuộc hôn nhân chính trị liên kết hai tinh hệ hùng mạnh với nhau.
Hiển nhiên đó là sau khi Charlet hoàn toàn hồi phục và bình ổn cái mới hỗn độn mà Zonnest gây ra. Còn trước đó ... vẫn là hành trình giúp nhau chinh phục sóng thần của bốn anh chàng đang dần , đã , sắp và sẽ thoát kiếp độc thân. Cơ mà hành trình của hai người Vương Thiên Hành và Bạch Lạc Sơn hãy còn dài lắm.
Trở lại dinh thự , Vương Thiên Hành rất có lòng mà giữ Charlet ở lại để trị
thương và có nhiều người an ủi Drake đáng thương . AiDan cũng có ghé vài lần nhưng không thể nán lại lâu vì đang là thời điểm để truy quét tàn dư và củng cố sức mạnh.
Việc để ba bạn ngây thơ nào đó bên cạnh nghe Drake tâm sự quả thực là tiện nghi bỏ lỡ thì rất phí. Nhưng người được lợi nhiều nhất là Tần Phong.
Được cái cớ là vết thương chưa lành hẳn nên rất được Lâm Hàn chăm sóc , bao dung hơn . Có đôi khi cậu rất vô tư nhưng lại có lúc lúng túng vì không biết bản thân đây là muốn cái gì ?
Cậu không biết Tần Phong nghĩ gì về cậu nhưng cũng không muốn hỏi vì nếu anh trả lời là không thích có
lẽ cậu cũng không buồn . Nhưng nếu là thích .... cậu ... vẫn chưa nghĩ đến việc này .
Lâm Hàn ngốc ngốc nhìn mấy con cá bơi dưới hồ mà thất thần.
Tần Phong ngồi bên cạnh khẽ cười , anh đưa tay xoa nhẹ mái tóc của cậu .
Lâm Hàn hơi giật mình , nếu là trước đây thì không sao , chỉ là ... bây giờ lại có cảm giác lạ lạ ... không nói được.
Tần Phong xoa đủ liền thu hồi tay trở về gác trêи đầu gối. Anh nhìn mấy con cá bơi rồi ôn nhu nói
" Tiểu Hàn , anh có một thắc mắc , em có thể giải đáp giúp anh không ?"
Lâm Hàn hoàn hồn nhìn anh gật đầu " Anh nói thử xem có khó không đã "
Tần Tranh cười nhẹ đáp " Lúc trước anh nghe người ta hỏi rằng : Anh có biết con số tượng trưng cho tình yêu là gì không ? Lúc đó anh thật sự không biết cũng không hiểu . Tiểu Hàn em có biết là số mấy không ?"
Lâm Hàn nhìn anh ba giây , suy nghĩ rồi đáp " Cái này emmm không biết . Phong ca anh biết thì nói cho em nghe với " chả hiểu sao cậu lại đổi luôn xưng hô luôn rồi .
Tần Phong thấy cậu sập bẫy ý cười trong mắt càng sâu , anh nhìn cậu nhóc ngốc manh đáp " Là số 5"
Lâm Hàn ngạc nhiên " Sao lại là số 5 "
Tần Phong lắc đầu " Anh cũng rất muốn biết , nhưng để trả lời câu hỏi này anh cần một người giúp anh tìm hiểu "
Lâm Hàn " Giúp thế nào ? Chẳng lẽ khó giải lắm sao ?"
Tần Phong gật đầu " Phải , tiểu Hàn , em đưa năm ngón tay cho anh xem được không ?"
Lâm Hàn thành thật xoè năm ngón tay bên bàn tay phải sang chỗ Tần Phong " Đây , tiếp theo thì làm thế nào nữa ạ ?"
Tần Phong đáp " Như thế này "
Rồi anh xoè năm ngón tay thon dài hữu lực bên bàn tay trái của mình đặt lên tay cậu.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Lâm Hàn "......" chết máy .
Nhưng phản ứng của cơ thể thì rất thành thật , lỗ tai cậu rất nhanh liền nóng lên , cả gương mặt cũng nóng đến đỏ hồng . Trái tim cậu nảy lên kịch liệt.
Tần Phong nhìn vẻ lúng túng của cậu anh cảm thấy rất vui. Không đợi cậu phản ứng , bàn tay anh siết chặt thêm một chút rồi bóng gió nói nhỏ " Hoá ra là như thế này , quả thật là thần kỳ . Cảm ơn em , tiểu Hàn " đôi mắt chan chứa tình yêu nồng đậm nhìn Lâm Hàn bắt đầu có chút lúng túng trêи mặt .
Lâm Hàn hồi hồn nhìn Tần Phong "....." cậu không biết phải nói gì , muốn rút tay lại nhưng lại không thể rút được . Đầu óc có chút trì độn .
Tần Phong rất hài lòng buông bàn tay đang đan vào nhau , vòng tay ôm cậu vào lòng thì thầm " Để cho anh ôm một chút , một chút thôi " anh muốn cậu bớt ngượng ngùng và muốn cậu cảm nhận nhịp đập con tim mình.
Lâm Hàn "......" tim đập thực nhanh , gương mặt cũng nóng lên rất rõ rệt , hơi thở có chút loạn .
Cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của Tần Phong , đập có chút nhanh .
Lồng ngực phi thường rắn chắc và ấm áp vô cùng , tựa như ... đây là nơi cho cậu cảm giác an toàn nhất từ trước đến giờ.
Hương bạc hà thơm mát theo từng nhịp thở phả vào mặt cậu . Cơ thể cậu bất giác run lên nhè nhẹ , thực dễ chịu , cả người hơi căng cứng rồi dần thả lỏng .
Đây ... là thích sao ? Lâm Hàn không dám ngẩn mặt lên nhìn anh , cũng không dám mở miệng hỏi ...
Tần Phong thấy cậu không phản ứng , cũng không muốn đẩy mình ra liền thành thật mà ôm thật lâu.
Đến khi cảm thấy tạm đủ anh mới buông người trong lòng ra sau đó tranh thủ giây cuối cùng cậu còn đứng máy liền hôn nhẹ lên trán cậu một cái .
Lâm Hàn "....." mở to mắt kinh ngạc .
Tần Phong nhìn cậu nở nụ cười " Tiểu Hàn , cho phép anh yêu em nhé . Được không ? Cho dù em bắt anh chờ bao lâu cũng được , anh sẽ dùng cả cuộc đời này để chờ đợi em "
Lâm Hàn bị tỏ tình một cách bất ngờ triệt để đơ người . Cậu thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ cùng một người đàn ông nói chuyện yêu đương . Chỉ là ... đối với Tần Phong cậu không hề có cảm giác chán ghét.
Đôi môi đỏ hồng khép mở nhưng vẫn chưa thể thốt nên lời .
Tần Phong cười càng thêm sâu , dịu dàng nói " không cần trả lời vội. Anh sẽ chờ "
Nhưng xin lỗi , anh không chờ nỗi . Chớp lấy cơ hội vàng ngàn năm có một , Tần Phong cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi xinh đẹp của cậu.
Lâm Hàn triệt để cứng người , trợn mắt nhìn vào đôi mắt xanh biếc tràn ngập yêu thương kia. Cậu quên mất phản kháng.
Tần Phong hôn như làn gió lướt qua thăm dò , sau đó lại hôn sâu thêm môt chút.
Nhẹ nhàng cạy mở hàm răng của cậu rồi một đường mơn trớn chiếc lưỡi nhỏ của ai kia.
Lâm Hàn bị hôn tới choáng váng , cảm giác bị xâm nhập mới đầu có chút giật mình nhưng sau đó lại dễ chịu một cách kỳ lạ , cảm giác ngọt ngào như tràn ngập khoang miệng . Hương bạc hà thơm mát khiến đầu óc cậu gần như trống rỗng , chỉ còn lại cảm giác kỳ diệu mà nó mang lại.
Tần Phong nhìn đôi mắt chậm rãi khép lại của ai kia tâm tình thật vui vẻ , nhưng anh sẽ dừng lại ở đây.
Lúc nụ hôn kết thúc , hơi thở của cả hai đều có chút loạn , cả gương mặt cậu ửng hồng . Ngượng ngùng quay mặt đi không dám nhìn Tần Phong nữa .
Tần Phong đưa tay xoa nhẹ tóc cậu vui vẻ nói " Em đừng nghĩ vu vơ nữa , hãy lắng nghe con tim mình . Anh sẽ chờ câu trả lời của em , từ bây giờ cho đến lúc đó chúng ta vẫn là bạn bè , đừng lãng tránh anh , có được không ?"
Lâm Hàn ngượng ngùng quay đầu nhìn anh đáp " .... cái đó ... anh .. để em suy nghĩ đã . Em đi trước ..." nói rồi cậu liền nhanh chóng đứng lên rồi chạy thật nhanh như đang bị sói đuổi .
Tần Phong ngồi nhìn theo bóng lưng cậu rồi bật cười đầy sủng nịch , tiểu Hàn của anh thực đáng yêu .
Ở một nơi khác trong dinh thự .
Trần Phóng đúng giờ lại bắt đầu kiểm tra quá trình hồi phục của Charlet , mặc dù lần này anh ta bị thương khá nặng nhưng so với Tần Phong thì nhẹ hơn rất nhiều .
Căn phòng lúc này chỉ có hai người , Trần Phóng vừa kiểm tra vừa nói " Bị thương như vậy ... anh cảm thấy xứng đáng sao ? Nếu như mất mạng chẳng phải mất nhiều hơn được sao ?"
Charlet mặt lạnh tanh đáp " Xứng đáng , vì cậu ấy tôi có thể vứt bỏ tất cả kể cả mạng sống của tôi. " thật ra anh cũng không muốn nói nhiều nhưng ... đây là thoả thuận .
Trần Phóng hơi khựng người "..... vì cái gì anh cho rằng điều đó là xứng đáng ? Lỡ Drake vẫn không chấp nhận thì sao ?"
Charlet nghẹn với tên cố chấp này " Xứng đáng hay không đều do con tim của cậu. Có thể hiện tại cậu cho rằng người ngay bên cạnh mình có cũng được , không có cũng chẳng sao . Nhưng nếu có một ngày cậu thật sự mất đi người đó cậu sẽ hiểu bản thân đã yêu người đó đến mức nào , nhưng đợi đến lúc đó mới nhìn ra thì quá muộn rồi . Tình yêu không nhất thiết thể hiện bằng việc hy sinh cho người mình yêu , mà đôi khi chỉ đơn giản là mỗi ngày ở bên người ấy cùng sinh sống, cùng nghiên cứu , cùng đồng cam cộng khổ . Hơn hết , người đó mãi mãi chỉ dành tất cả những điều đó cho mỗi mình cậu mà thôi , nếu thực sự có một ngày cậu gặp nguy hiểm , người đó chắc hẳn sẽ dùng cả mạng sống để bảo hộ cậu bình an .
Nếu đổi lại là cậu , liệu cậu có làm như vậy không ?
Nếu thật sự có ngày như thế ... Cậu nói xem là anh ta ngốc hay cậu ngốc ? Là xứng đáng hay không xứng đáng ?"
Trần Phóng cảm thấy câu trả lời hình như có chút lạc đề sao sao ấy . Chuyện này thì có liên quan gì tới đồng cam cộng khổ ? Hai người bọn họ có sao ?
Anh cảm thấy tiếp tục nói chuyện với tên này thực vô vị , quyết định không nói thêm câu nào dư thừa nữa.
Charlet "......" bản thân anh cũng cảm thấy bất lực toàn tập với khối băng này. Thật may Drake yêu dấu của anh sinh động hơn nhiều .
Tần Tranh thì vẫn như núi băng ngàn năm lạnh lẽo, một chút biến hoá cũng không có , khiến Vương Thiên Hành đau đầu vô cùng , không lẽ anh cũng phải Trãi qua chuyện sống chết như hai người kia thì mới được sao ? Nếu được thì anh cũng cam tâm a , nhưng hai năm quan tâm người kia anh đã biết , trái tim Tần Tranh còn sỏi đá hơn anh gấp trăm lần . Thật ..... tuyệt vọng mà.
Kể từ sao lần bị Tần Phong bất ngờ tập kϊƈɦ , Lâm Hàn tâm có chút loạn . Nhưng cứ hễ ở gần Drake liền bị ảnh hưởng theo một hướng quắn quéo kỳ lạ.
Đành là cậu ... thích nữ nhân đi, nhưng ở đây nữ nhân chắc sẽ không đến lượt cậu chọn.
Chỉ là ... ukm .... tự dưng bị liệt về phe yếu cậu có chút lấn cấn.
Nếu bắt buộc phải chọn nam nhân thì Tần Phong quả thực rất tốt . Mặc dù những ngày đầu đến thế giới này Tần Phong đối với cậu không tốt lắm nhưng ... anh đúng là kiểu miệng dao găm tâm đậu hủ . Ghét cậu ra mặt thế mà vẫn bắt Trần Phóng ca ngày đêm chạy vạy tìm thuốc giải cho cậu , lại còn đích thân đến Vô Cảnh Sâm Lâm chăm sóc cho cậu mặc dù lúc đó anh lại mang bộ mặt giả lừa gạt cậu.
Nghĩ tới đây cậu lại muốn cười , cư nhiên cái anh chàng bảo tiêu mặt lạnh kia thế mà lại là anh , lúc chia tay cậu còn đau lòng muốn chết a.
Lúc cậu vào quân đội , dù thành công hay thất bại cậu đều cùng anh chia sẽ . Đôi khi chỉ là một câu " cậu không bị thương chứ ?" Và cậu trả lời " không có " vậy là xong chuyện . Nhưng như vậy cũng đủ khiến cậu vui rồi , lúc nghe nói bảo tiêu tham gia quân ngủ cậu cũng hỏi ngược lại người ta " anh có bị thương không ?" Và câu trả lời " tôi không sao" lại khiến cậu phi thường an tâm.
Hoá ra .... Tần Phong từ rất lâu đã bước vào cuộc sống của cậu. Chỉ là .... lúc biết việc này cậu có chút choáng.
Mà Tần Phong lại muốn = người yêu . Ặc ... cũng hợp lý đi. Nhưng cậu vẫn thấy rối a.
Cậu thì cứ rối rắm , trêи mặt thì luôn cố tỏ ra bình thường , nhưng biến hoá của cậu ai cũng nhìn ra hết.
Mỗi lần cậu nhìn tới Tần Phong cả gương mặt đều ửng hồng ,ngại ngùng quay mặt đi .
Riêng Tần Phong thì lúc cậu không nhìn tới liền một mình cười ngốc.
Drake cũng nhìn ra hai người còn thiếu chút lửa nên cũng rất có tâm mà nói xa nói gần , chả hiểu hắn khi yêu chạm dây thần kinh nào mà tự dưng hiểu chuyện kinh khủng. Chẳng những không phá hư chuyện mà còn dẫn dắt hết sức tinh tế . Không để ý sẽ không biết hắn là đang cố ý đưa đường dẫn lối a. Nhưng với hai người còn lại ... Drake đầu hàng , nói hết hơi cũng bằng thừa .
Lại một đêm bình yên nữa chậm rãi đem những viên Ngọc lấp lánh rãi khắp bầu trời .
Lâm Hàn nằm dài trêи thảm cỏ xanh mướt ngắm sao.
Cậu không hát cũng không ngâm nga nữa, đơn giản là không có tâm trạng .
Tần Phong sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ cùng chút can đảm mới chậm rãi xuất hiện , anh đến ngồi bên cạnh cậu rồi nằm xuống .
Hai người nằm ngược hướng nhau, nhưng chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy đối phương .
Lâm Hàn hơi ngượng nên không nhìn cũng không có phản ứng, Tần Phong biết sẽ như vậy nên cũng không thất vọng .
Anh lặng im cùng cậu ngắm sao đêm .
Làn gió mát thổi qua mang theo hương hoa cùng hương bạc hà thơm mát bay đi, Lâm Hàn mũi rất thính nên có thể ngửi ra . Cậu thực sự thích mùi hương này.
Tần Phong lấy đủ can đảm thêm một lần nữa mới không báo trước liền cất tiếng hát.
Lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ đây là lần đầu tiên anh hát cho người khác nghe , anh cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ hát , chỉ là sau khi quen cậu , nghe cậu hát anh mới nhận ra .... hoá ra bài hát lại thần kỳ tới vậy .
Anh cẩn thận xem lại tất cả đoạn thu hình trước đây và lúc hai người ở trêи phi thuyền.
Nghe hết một lượt , nghe rồi chọn bài mà bản thân cảm thấy hay nhất rồi tập luyện .
Anh luyện từ lúc cậu nhập học năm nhất cho đến tận hôm nay mới dám hát cho cậu nghe.
Đây là nỗi lòng của anh lúc nhớ về cậu khi cả hai người ở cách nhau thật xa , lúc trái tim anh mỗi ngày đều tha thiết mong chờ ngày gặp lại nhau.
Một mình anh gặm nhắm nỗi cô đơn nhưng trái tim lại mong cậu ở nơi xa luôn hạnh phúc .
" Ở bên kia bầu trời.
Về đêm chắc đang lạnh dần.
Và em giờ đây chìm trong giấc mơ êm đềm.
Gửi mây mang vào phòng.
Vòng tay của anh nồng nàn
Nhẹ nhàng ôm cho em yêu giấc ngủ ngon.
Ở bên này bầu trời
Thì mưa cứ rơi hững hờ
Để tim anh cồn cào và da diết trong nỗi nhớ
Dường như anh nhớ về em.
ĐK:
Gửi cho em đêm lung linh
Và tìm trong đời biết lắm
Gửi em những ngôi sao trêи cao
Tặng em chiếc khăn gió ấm
Để em thấy chẳng hề cô đơn
Để em thấy mình gần bên nhau
Để em vững tin vào tình yêu hai chúng ta.
Rồi cơn mưa đêm qua đi
Ngày mai lúc em thức giấc
Nắng mai sẽ hôn lên môi em
Nụ hôn của anh ấm áp
Và em hãy cười nhiều em nhé
Vì em mãi là niềm hạnh phúc.... của anh mà thôi."
Lâm Hàn cảm thấy bản thân như tê dại , cả người đều có chút nóng , thật sự rất nóng .
Giọng hát của Tần Phong quả thực rất ấm và ngọt. Cậu ... không ngờ anh cứ thế hát cho cậu nghe. Cơ thể thoáng cứng đờ chốc lát vì bất ngờ
. Đây ... lâu lắm rồi cậu mới nghe lại bài này a. Cậu nhớ bài này cậu đã hát cách đây rất rất lâu và chưa từng hát lại.
Nghĩ tới đây hốc mắt cậu có chút cay mà quay sang nhìn Tần Phong vẫn đang nhìn trời sao trêи cao , miệng vẫn đều đều cất lên từng câu hát ngọt tận tim gan .
Cậu khẽ mĩm cười rồi lại nhìn trời sao , lắng nghe Anh hát. Lời bài hát ... như đánh thẳng vào trái tim cậu , sao mà có thể ấm đến vậy ? ấm đến mức cậu có ảo giác như Tần Phong đang thổ lộ với mình.
Bài hát rất nhanh đã hết , cậu đang ổn định cảm xúc muốn quay sang khen anh một câu thì Tần Phong lại cất lên tiếng hát một lần nữa.
Một bài hát khác ... dành cho cậu.
Là nỗi lòng của anh , nỗi lòng của một người vui khi cậu cười và buồn khi cậu khóc .
Một điều ước giản đơn của anh mỗi khi nhớ về cậu , kể cả khi đối mặt với sống chết nơi chiến trường anh vẫn luôn lấy nụ cười của cậu làm động lực .
" Những lúc em buồn anh đến bên cạnh , muốn cho em bờ vai
Lúc em buồn anh tự trách mình chẳng che chở được em
Những lúc em cười anh bỗng yêu đời
Thấy thương em nhiều hơn
Ước mong thời gian sẽ đứng lại ngay khoảnh khắc này đây.
Chỉ cần được thấy em cười vui, thấy em bình yên
Là mọi buồn đau mọi lo toan cuộc sống như dần tan biến
Điều anh mong ước thật giản đơn
Ước mong ngày sau dù đời buồn đau mình luôn sẽ gần nhau.
Hạnh phúc xa vời với biết bao người
Với riêng anh thì không
Bởi biết rằng anh luôn có em cùng chia sớt buồn vui.
(Những lúc ... gần nhau.)
Rồi thời gian sẽ trôi, dòng đời sẽ đổi thay
Nhưng tình yêu anh đã trao không thay đổi.
(Chỉ cần ... buồn vui.)
Anh mỉm cười vì anh biết rằng hạnh phúc chính là em."
Tần Phong hát đến câu cuối
mới chậm rãi quay đầu sang nhìn cậu , đôi mắt đong đầy tình yêu.
Lâm Hàn vẫn còn đắm chìm trong dư âm của bài hát ... hai dòng nước mắt theo động tác nghiêng đầu của cậu chảy xuống.
Cậu .... gần như cảm giác đang đắm chìm trong một dòng nước ấm màu xanh biếc .
Những kỷ niệm từ lúc anh còn là bảo tiêu Tần như hiện về ... từ xa lạ đến gần gũi , từng chút , từng chút gửi gắm sự quan tâm cho cậu qua từng dòng tin nhắn ngắn gọn. Cho đến hôm nay....