Lại một ngày mới tràn ngập nắng ấm trong hoa viên của Tần gia .
Nhưng hôm nay sẽ không còn cái cảm giác tĩnh lặng thường ngày , một nhà lớn nhỏ cho tới khách nhân đều cùng quây quần bên nhau thưởng trà , ngắm hoa và ... bàn về chủ đề đặt tên .
Lâm Hàn ngồi ăn trái cây nhìn mọi người bàn tới đỏ mặt tía tai , quả thực rất vui . Nếu cậu được chọn cậu rất muốn đặt là khả khả , ái ái cho gọn . Nhưng mà rất tiếc .... chỉ có môt bé tên khả ái thôi .
Cả thế giới cứ chìm đắm trong bầu không khí vui tươi như thế cho đến khi ... một cơn đau nhẹ lướt qua . Cậu cũng không mấy để ý vì ngày nào chả bị đạp đau đâu chứ .
Một cơn .. lại một cơn ... như từng con sóng nhẹ nhàng vỗ bờ rồi mỗi lúc một cuồng nhiệt hơn .
“Aaaaa...” có ngu cũng biết không ổn chút nào .
Rồi cái gì nha .... có nước ... nước từ đâu ra vậy ...
Má ôi đau .... ngày trước bị độc giác ngưu tông cho dập mật cũng không sánh bằng lúc này . Trâu bò cũng biết đau chứ đừng nói gì quái vật .
Cơn đau lúc đầu ở giữa bụng còn đỡ , càng đi xuống càng đau tới muốn đòi mạng .
Tần Phong nhanh chóng ôm người đến phòng sinh , mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng .
Tần Phong bên ngoài gấp tới đi vòng vòng , Sky cũng căng thẳng gần chết ... mẹ ôi ... là sinh đó . Nghe nói là rất đau , sao tiểu Hàn không kêu la gì hết vậy ? Hắn vừa lo vừa thắc mắc .
Nói thật nha , sinh thường mà gân cổ lên rống thì đẻ không nỗi đâu . Cơ mà các bạn tin đi , nếu ông chồng vô tâm nào đó để vợ tóm được chắn chắn sẽ bóp ngay cổ ấy .
Nhưng với người chồng có tâm , có thể bên vợ lúc này chính là niềm động lực lớn lao.
Người ta thường nói “ Đàn ông đi biển có đôi - Đàn bà đi đẻ mồ côi một mình “ không phải không có đạo lý . Chỉ có người trong cuộc mới hiểu có bao nhiêu đau đớn , tuổi hờn ?
Khi vui thì có hai người - khi đau thì chỉ mình em khóc thầm .... không bóp cổ chồng cũng lạ đó.
Nhưng với Lâm Hàn , cậu biết Tần Phong vẫn luôn sát cánh bên cậu trong từng hơi thở , từng khoảnh khắc trong đời.
Cậu không kêu la vì không muốn mọi người đau lòng , cũng muốn nhanh chóng đưa hai bảo bối chào đời .
Trần Phóng liên tục nói bên tai cậu “ Tiểu Hàn , thở đều , đúng đúng . Dùng sức .., dùng sức thêm chút nữa đi. Sắp rồi ... sắp rồi .... tôi thấy đầu đưa bé rồi . Thêm một chút nữa ...”
Từng cơn đau từng đợt ập đến vẫn không ngăn nỗi niềm hạnh phúc lớn lao kia.
Giọt nước mắt lăn dài theo từng khoảnh khắc trôi qua.
“ Ra rồi ... là một bé trai ...”
“ Làm tốt lắm tiểu Hàn ... tiểu công chúa cũng ra rồi haha , tiểu Hàn cậu làm rất tốt “
Trần Phóng đưa cả hai đứa bé sang cho cậu nhìn .
Nhìn thấy hai gương mặt nhăn nheo , đỏ hỏn , cậu cười “ Thật là xấu xí ....”
Trần Phóng “ Hahaha đứa trẻ nào lúc sinh ra cũng đều xấu như vậy cả . Nhưng lớn một chút sẽ rất đáng yêu . Được rồi , cậu ngủ một giấc đi , việc còn lại đã có chúng tôi lo “
Lâm Hàn mĩm cười rồi khép mắt lại . Cả thế giới bình trêи đến lạ .
Cánh cửa phòng màu nhiệm mở ra , Trần Phóng ôm hay cục bông nhỏ cười tươi bước ra , cẩn thận trao tận tay Tần Phu nhân một báo vật đáng yêu nhất thế gian .
Chu quản gia rất chi là hiển nhiên mà ôm lấy một đứa rồi cười đến không thấy mắt đâu nữa . Hahaha đây là siêu cấp bảo bối của ông đó nha , đây chính là hạnh phúc mà ông hằng mơ ước .
Kể từ ngày một cậu nhóc dễ thương gieo vào tâm hồn cằn cỗi của ông một hạt giống hy vọng , ông đã luôn mơ về ngày này , ông đã vun trồng , bảo vệ và chờ đợi . Ôm tiểu bảo bối trong tay ông hạnh phúc tới rớt nước mắt .
Tần Phong nhìn thoáng qua hai đứa bé rồi nhanh chóng đến chỗ Lâm Hàn . Nhìn cậu ngủ ngon lành lòng anh dâng lên cảm xúc khó tả bằng lời , đặt nhẹ lên môi cậu một nụ hôn . Nguyện kiếp này chỉ yêu mỗi cậu mà thôi .
Việc đút sữa cho bọn trẻ cũng không phải vấn đề vì Hình Thiên tuy hơi thật thà quá đáng nhưng cũng biết suy nghĩ lắm , lúc tìm hoa cho cậu cũng đã tiện tay mang về rất rất nhiều hoa sữa cho bé con .
_________________
Một tháng sau đó , tinh cầu thủ đô náo nhiệt như ngày hội , khắp nơi trêи tinh Võng là những câu chúc mừng Thiếu tướng được thăng chức , hơn nữa còn làm cha của một đôi long phụng thai a. Nghĩ thôi cũng khiến người ta sướиɠ điên người , gần cả ngàn năm rồi vẫn chưa có ai sinh đôi đâu .
Dinh thự Tần gia khách nhân đều đã đến từ rất sớm chỉ để mong có dịp nhìn hai bảo bối sớm một chút . Đường lão bị nghẹn không nhẹ , cũng ganh tỵ gần chết . Có cháu thôi mà , có cần làm luôn một cặp vậy không ? Ông đây dâu còn chưa có .
Trong đại sảnh , mọi người cảm thấy bữa tiệc ngày hôm nay ắt hẳn là bữa tiệc hoành tráng nhất trong đời của bọn họ .
Bàn tiệc chính lại nhiều thêm một cái ghế gần Tần đại tướng nha .
Một bàn tiệc khác cũng hút mắt không kém với dòng chữ trôi nỗi giữa không trung “ Thập quái Sử Lai Khắc “ cmn .... nghe thôi là muốn lau đầu tìm chết rồi . Khác tinh hệ thì đã sao ? Chúng Tôi cũng chỉ ước ao , chỉ cần tóm được một người trong số đó là hạnh phúc rồi .
Đường Ngự Long cũng đến từ rất sớm , anh đang đi loanh quanh tìm người nhưng chung thủy vẫn không thể tìm ra . Gương mặt ủ dột thấy mà thương .
Lâm Hàn nhìn mà cười đến run rẩy , một vị mỹ nhân đứng bên cạnh không khách khí mà lườm cậu ghét bỏ .
Những gương mặt thân quen cũng lần lượt xuất hiện .
Vương Thiên Hành với gương mặt anh Tuấn , mang ánh nắng vàng rực rỡ đến bên cạnh Tần Tranh .
Bạch Lạc Sơn chân vừa chạm đất liền bốc hơi , sau một lúc tìm kiếm cuối cùng cũng tìm thấy ai kia đang bận rộn bên cạnh hai đứa bé vô cùng đáng yêu . Đôi mắt xanh nhu hoà ấm áp nhìn cảnh , nhìn người , lòng ước ao.
Cuối cùng khoảnh khắc chờ đợi cũng đã đến , Tần Đại tướng mặt mày mang theo gió xuân , nắng ấm , ôm Tần Phu nhân cùng đích thân ra cửa đón người .
Lâm Hàn cùng Tần Phong tay trong tay nở nụ cười tràn ngập mong đợi .
Tất cả quan khách cũng nối gót đi theo , muốn nhìn những vị khách quý trêи chiếc phi thuyền sa hoa đến từ Á Lang Tinh .
Lâm Đại tướng mang tâm tình hân hoan dẫn đầu nhóm người bước vào đinh thự Tần gia .
Mọi người gần như ngừng thở mà nhìn ... chín siêu cấp soái ca nối tiếp nhau bước xuống phi thuyền . Là Chín người ...
Tần Đại tướng trưng ra nụ cười hiếm khi , bước đến trao Lâm Đại Tướng một cái ôm nồng nhiệt vô cùng .
Lâm Hàn cũng cho ông một cái ôm hạnh phúc .
Rồi sau đó Lâm đại tướng
cùng Tần đại tướng sánh vai nhau ngồi vào vị trí chủ tọa .
Chín người còn lại cũng dành cho Lâm Hàn từng cái ôm , mọi người đều vô cùng vui vẻ khi có thể họp mặt đông đủ cùng nhau .
Sau đó tạm chia tay chốc lát , họ cùng nhau đi đến bàn tiệc dành riêng cho mình .
Mọi người “.......” nói gì đây ... tôi say rồi ... ôi ta say nắng hay say trai mà thế giới cứ quay quay .
Thập quái Sử Lai Khắc thật quả là danh bất hư truyền , vừa mạnh vừa giỏi , lại đẹp xuất sắc . Mà thiếu tướng phu nhân của bọn họ khi đứng chung một chút cũng không hề yếu thế . Mợ .... cứ như đóa băng sơn tuyết liên đặt giữa vòng hoa vương tuyệt sắc ấy . Tuỳ tiện chọn đại một hoa cũng đủ khiến người ta hạnh phúc đến nằm mơ cũng cười , càng đừng nói đến Tần thiếu Tướng hái luôn đóa hoa đẹp nhất giữa vườn hoa.
Vương Thiên Hành lần này đến dự với tư cách đối tác làm ăn vì anh muốn dùng tình cảm chinh phục Tần Tranh lại từ đầu.
Tần Tranh đi đâu , anh đi đó . Khách nhân quấn lấy Tần Tranh khiến anh phát phiền , chả trách Tần Phong lại phải vứt Liêm Sĩ . Không vứt thì có mà ăn đất . Anh học ... nhất định phát huy triệt để miệng lưỡi thương nhân.
Một thanh niên có phong thái thương nhân bước đến chỗ hai người , tay cầm ly rượu đỏ cùng chạm ly .
Rượu uống xong liền buông lời ong bướm , mặc kệ Tần Tranh vẫn hững hờ .
“ tiểu Tranh , cậu khoan hãy tuyệt tình với tôi như vậy có được không . Chúng ta dù gì cũng đã từng là đối tác , hơn nữa chúng ta chẳng phải rất có duyên với nhau hay sao ?
Người xưa có câu : Hữu duyên thiên lý - Năng tương ngộ ...”
Vương Thiên Hành mặt lạnh đáp “ Vô duyên đối diện - Biến nhanh dùm “ rất rõ ràng là muốn đuổi người .
Tần Tranh nghe xong lập tức nhìn anh “.......” đứng hình . Anh ... có nghe nhầm không ???
Người kia “.......” đậu.
Mọi người đang hóng hớt “.......” đáp ... đáp ... rất hay .... hahaha .
Người kia chết máy mấy giây, rất không hài lòng nhưng vẫn lịch sự đáp “ Khụ ... xin lỗi đã làm phiền hai người. Tôi xin phép “ nếu là kẻ khác anh ta chắc chắn Sẽ tán chết tên đó , nhưng kia là thương nhân Emar tinh a . Rớ vô chỉ có cửa đi bán muối .
Tần Tranh nén cười quay mặt đi “ Khụ ... anh ... xem ra cũng rất giỏi đối thơ nhỉ ?”
Vương Thiên Hành đáp tới sướиɠ miệng , gật đầu đáp “ Cũng tạm “ chả trách mấy kẻ rơi liêm sĩ nhanh tóm được vợ thế . Lên tên nào là đập tên ấy chả phải nhanh hơn sao ? Lịch sự , đẹp trai cũng không bằng chai mặt . Đúng ... vứt liêm sĩ mới cơm no áo ấm .
Càng nghĩ anh càng có xu hướng ưỡng ngực , ngẩn cao đầu . Sau đó rất hợp tình hợp lý ngồi cạnh Tần Tranh thể hiện sự tồn tại .
Đường Ngự Long không tìm được người , gọi cũng không được cũng gấp đến phát khóc . Hôm nay anh chính là muốn dẫn người ra mắt lão cha , vậy mà ... người đến rồi lại lặn mất tăm .
Một lần nữa , Tần đại tướng đứng giữa đại sảnh Trịnh trọng tuyên bố lý do của buổi tiệc ngày hôm nay , cũng không quên giới thiệu nhân vật quan trọng không kém : Chính là Đại Tướng của Á Lang tinh Lâm Lôi , ông đến tham dự với tư cách là Bác ruột của Lâm Hàn ( đoạn này xin lỗi bạn đọc nha , nhớ nhầm nên viết nhầm vai vế ở mấy chương trước. Lần này đã hỏi gg )
Nghe đến đây tất cả mọi người đều ngã ngữa .
Đậu phộng .... thế mà thằng oắt nào nói Thiếu tướng phu nhân là trẻ mồ côi không có chỗ dựa hả . Chỗ dựa hơi bị lớn là đằng khác , hên quá .. họ vẫn chưa có làm cái gì hết .
Tiếp đó là đến màn chào hỏi khách nhân của bọn trẻ .
Lâm Hàn cùng Tần Phu nhân mỗi người ôm một đứa chậm rãi bước xuống lầu trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người .
Bé trai có gương mặt rất giống Tần Phong nhưng đôi mắt lại giống Lâm Hàn , một màu đen tuyền và trong vắt nhưng .... gương mặt liệt giống cha y khuôn đúc . Tên của cậu nhóc là Tần Thiệu Huy , tên ở nhà là bảo bảo . Cái này là Chu quản gia đặt .
Còn bé gái thì phi thường giống Lâm Hàn nhưng đôi mắt là màu xanh đầy mê hoặc . Nụ cười như gió xuân cực kỳ đáng yêu , tên của bé con là Tần Hoạ Y , tức là Thuỳ mị và xinh đẹp . Cơ mà bạn đừng có tin , đẹp thì chắc rồi nhưng Thuỳ mị ... haha cầm đầu hai ngàn anh đi đánh nhau có gọi là Thuỳ mị không ? Mà thôi để bàn sau đi , tên ở nhà là Y Y nha .
Tần Phong đi cạnh Lâm Hàn cùng nhau đưa bé con đi chào hỏi tất cả mọi người .
Tần Phu nhân đi những bàn chủ chốt xong lại về chỗ của mình khoe khoang với mấy vị phu nhân có giao tình thân thiết .
Lâm Hàn chào hỏi xong cũng giao đứa nhỏ cho Chu quản gia mang đi cho bυ" sữa .
Cậu tràn ngập hạnh phúc và hoài niệm ngồi vào chiếc bàn đặc biệt nhất chỉ dành cho Thập quái Sử Lai Khắc . Chỉ một cái tên nhưng lại chứa đựng rất nhiều cảm xúc , hoài niệm , kỷ niệm vui buồn mà họ đã cùng nhau Trãi qua .
Họ nhìn nhau , cùng nâng ly chúc mừng . Mừng cho hai bảo bảo , cũng mừng cho tình bạn của bọn họ vẫn vững vàng tồn tại với thời gian .
Bữa tiệc trừ bỏ gato , ngưỡng mộ thì chính là ăn . Lâm Hàn đặc biệt chiêu đãi những món mà cậu trước nay chưa từng nấu , thành công khiến mọi người ăn đến phi thường thỏa mãn đến muốn nuốt cả lưỡi .
Mặc dù vậy , vẫn còn một chuyện hỷ vẫn chưa thấy lên sàn nha.
Đường lão cau mày nhìn xung quanh tìm kiếm thằng nhóc thối nhà mình . Tìm thấy liền gọi giật ngược “ Tiểu tử thối nhà ngươi còn không mau qua đây , anh bảo hôm nay sẽ mang người về ra mắt ? Người đâu “
Đường Ngự Long như cá chết lê lết từng bước đến cạnh ông nhăn nhó đáp “ ... con ... người đã đến rồi , bây giờ cậy ấy có ... có chút việc nên sẽ đến ... trễ một ... chút ...” toang rồi toang rồi, lần này kiểu gì cũng bị tẫn cho tàn phế .
Đường Lão bất Mãn “ Là trễ hay là không tới ?”
Đường Ngự Long run rẫy đáp “ ..... là trễ ..”
“ Đến rồi , đã đến rồi đây ạ “ Lâm Hàn cười rạng rỡ kéo cánh tay của một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp với máy tóc đen dài thướt tha được thả tự do , đôi mắt to đen với hàng mi cong vút , đôi môi đỏ anh đào e ấp , vòng eo tròn nhỏ xinh xinh và ... vòng một căng tràn nhựa sống . Hai người nhìn qua có đôi chút giống nhau đến lạ .
Đường Ngự Long mở to mắt nhìn .... hoá đá .
Đường lão nheo mắt nhìn , càng nhìn càng thuận mắt . Lúc này ông mới ôn hoà hỏi “ Là người này sao ?”
Đường Ngự long cứng họng không dám đáp vì ... không dám xác định .
Lâm Hàn thay anh đáp “ Vâng ạ , đây ... chính là Lâm Phi Dương , người mà Long ca muốn giới thiệu với ngài . Chỉ là ... trước đó anh ấy còn cho rằng ... Phi Dương ca là nam nhân “ nói đến đây cậu rất không nể mặt mà cười .
Lâm Phi Dương tên thật là Lâm Phi Yến , nhưng vào quân ngũ thì có hơi phiền nên đã tự đổi tên .
Cô cười với Đường lão “ Xin chào ngài , cháu Tên Lâm Phi Yến . là ... là bạn của Ngự Long “
Đường Ngự Long bị hạnh phúc đập cho ngu người . Con gái ... ha ha là con gái đó . “ Phi ... phi Dương , là cậu thật chứ ? Haha giấu kỹ thật đó “
Lâm Phi Yến cũng bật cười nhìn tên ngố nào đó nói “ Là tại anh ngốc “
Đường Ngự Long sấn lại ôm cô hôn một cái rồi nói “ Hahaha phải , là anh. Ngốc , anh thực ngốc haha “
Đường Lão cũng muốn cười , thằng oắt này bình thường tinh ranh như cáo thế mà lúc yêu lại ngốc tới không có thuốc chữa .
Ông nhìn cô rồi nói “ Chào cháu , ta là cha của Ngự Long . Cháu cũng họ Lâm , vậy có phải ...”
Lâm Phi Yến hiểu ý đáp “ Vâng , cháu là chị của tiểu Hàn . Còn cha của cháu chính là Lâm đại tướng. “
Oành ..... nguyên đại sảnh lặng ngắt như tờ .
Đường lão đơ mấy giấy “......”
sau đó ông phá lên cười “ Hahaha lão Tần Chúng ta quả thực rất của duyên a hahaha “
Tần Đại Tướng cũng cười đến vô cùng sảng kɧօáϊ .
Lâm Đại tướng lúc này mới nâng ly hướng Đường đại tướng nói “ Nếu đôi bên đều nguyện ý , như vậy chúng ta cũng nên nghiêm túc bàn bạc với nhau một chút có phải không ông thông gia “
Đường lão nghe xong càng thêm vui vẻ , ông cũng nâng ly “ Nào , kính mời ông Thông gia “
Mấy lão bằng hữu khác thì ghen tỵ tới đỏ mắt rồi , tại sao chuyện tốt như vậy không tới lượt bọn họ vậy ?
Lâm Hàn đẩy Phi Yến sang cho Đường Ngự Long rồi nháy mắt với anh sau đó rời đi .
Đường Ngự Long vẫn cười ngốc nắm tay cô , cả hai cùng rời đi tìm chỗ tâm sự .