Dương Tử Hi thật sự phải nhìn Quân Thiên Hàn bằng con mắt khác. Tuy việc cậu nhóc này khóc trước mặt cô đã đủ để cô thấy càng thêm tin tưởng vào hắn rồi. Nhưng khi nghe Văn Thanh Nhã kể lại chuyện lúc nãy, cô hoàn toàn kinh hãi. Vì con mình mà đứa trẻ này thậm chí nảy sinh ra ý định đánh tàn phế người khác.
Mặc dù không nói nhưng lòng cô cũng có chuông báo động cho riêng mình rồi. Nghĩ lại, vẫn là do thằng bé quá mức yêu quý Bảo Bảo, vậy cứ để thế đi, không nên làm ảnh hưởng tình cảm giữa bọn trẻ.
Quân Thiên Hàn cứ trầm mặc ngồi đấy, hắn đã nuốt nước mắt vào trong từ lâu, tuy chỉ có khoé mắt ửng đỏ cùng thân thể run rẩy nhè nhẹ như có như không kia là đang bán đứng hắn. Bé con đã hơn 1 ngày rồi vẫn chưa tỉnh, rốt cuộc hắn còn phải sống trong lo âu đến bao giờ đây?
Ba ngày sau, hắn bắt đầu không kiềm chế được nữa, sao bảo bối vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại!?
'Tên bác sĩ đó nói em còn quá nhỏ nên não bộ vẫn là chịu ảnh hưởng lâu hơn người trưởng thành, nhưng sao tôi lại có cảm giác bất an thế này? Đời trước không bảo vệ được em, chẳng lẽ đến đời này lịch sử vẫn lặp lại, tôi vẫn mãi là tên vô dụng sao?'- Cầm tay Bảo Bảo xoa xoa, hắn cúi đầu thầm nghĩ.
Văn Thanh Nhã lo lắng nhìn con trai tiều tụy đi thấy rõ, mấy ngày nay Quân Thiên Hàn không ăn cơm mà chỉ luẩn quẩn trong phòng bệnh, một bước cũng không chịu rời, cho dù ai khuyên đi chăng nữa hắn cũng không đáp lấy nửa lời. Dù sao con trai cô cũng chỉ là một đứa trẻ, tuyệt thực như vậy khác nào hành hạ bản thân đâu cơ chứ. Cũng đến lạy nó sao có thể chịu được mà không tỏ ra chút mệt mỏi nào.
" A Hàn, nghỉ ngơi đi con, để dì ở với em được rồi " - Dương Tử Hi không đành lòng nhìn hắn như vậy, trấn an xoa xoa đầu hắn như an ủi.
" Không cần đâu ạ, con không mệt, dì với mẹ nghỉ đi, con ở cùng Bảo Bảo. " - Quân Thiên Hàn muốn người bé con nhìn thấy đầu tiên là mình, hắn không thể rời em ấy được, tuyệt đối không!
Cái tính ngang ngạnh của thằng nhóc này Văn Thanh Nhã cô hiểu hơn ai hết, nó đã kiên định như vậy đừng hòng ai có thể lay động được. Hết cách, cô đành lôi con át chủ bài ra: " Vậy con sang giường bên cạnh ngủ một chút đi, ngoan rồi mẹ tạm gác việc học của con lại, cho con ở nhà với bé con. "
"..... Mẹ nói thật không? "- Hắn cơ hồ có chút khựng lại, rất nhanh liền nhìn mẹ mình mà chất vấn
Nhìn vẻ mặt đề phòng của hắn, cô liền cảm thấy mình quá tội lỗi khi dùng chiêu khích tướng như vậy: " Đương nhiên rồi, tuyệt đối không lừa con ". Nhưng cũng không còn cách nào khác, quỷ nhỏ này mệt mỏi đến thế kia rồi.
Nhìn bé con hồi lâu, Quân Thiên Hàn lập tức đứng dậy sang giường bên cạnh, vừa ngả người xuống giường liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Một chút thôi, hắn sẽ chỉ chợp mắt một lúc, còn phải chờ bé con tỉnh nữa...
...
Tiếng nức nở nho nhỏ truyền vào tai hắn, Thiên Hàn lập tức bật dậy, nhìn sang giường bên cạnh. Chỉ thấy Bảo Bảo nhà hắn sợ hãi co rụt người vào góc giường, rúc vào trong chăn đến đầu cũng chẳng ló ra. Dù cho hai vị phu nhân dỗ dành thế nào cũng không có tác dụng.
Chết tiệt! Đã nói là đợi em ấy tỉnh lại, kết quả hắn ngủ quên mất. Tát chính mình mấy cái, hắn bước đến cạnh bé con : " Mẹ, dì, hai người ra ngoài đi, Bảo Bảo để con "
Lau đi nước mắt trên khuôn mặt bạn mình, Văn Thanh Nhã đưa cô ra ngoài. Cô tin tưởng con trai mình, thằng bé chắc chắn sẽ giải quyết ổn thoả thôi.
Căn phòng giờ chỉ còn hai người hắn và cậu, xung quanh liền trở nên yên tĩnh, chỉ còn âm giọng nức nở của bé con. Quân Thiên Hàn nhìn nhìn cục bông cuộn tròn trong chăn đang run run, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng khóc thút thít, đau lòng ôm cả chăn lẫn người vào lòng. Bảo Bảo bên trong giật nảy mình, có dấu hiệu giãy dụa không muốn hắn bế.
Hắn nhíu nhíu này, nương theo nhịp tay vỗ nhẹ người cậu, đưa tay giở chăn lộ ra cái đầu nho nhỏ để bé con dễ thở, nhỏ giọng dỗ dành : " Là anh đây, anh về với em, không ai có thể làm hại em nữa. Ngoan, không khóc "
Thấy được người trước mặt là anh trai của bé, Bảo Bảo chực khóc nắm chặt áo hắn, đầu nhỏ rúc vào ngực hắn dụi dụi : " Hàn... hức... n... nhớ..."
Quân Thiên Hàn hô hấp khó khăn, kéo gương mặt ửng hồng của bảo bối nhà mình lên hôn hôn vài cái, mơn trớn vành tai nhỏ như an ủi : " Đừng khóc, anh đau lòng ", lại muốn giết người rồi...
" Hàn... đ... đau... "- Bảo Bảo mếu máo chỉ khắp người mình, ủy khuất nhìn hắn. Bé đau lắm này, phải nói anh trai nhỏ biết. " Không đau, để chồng em hôn hôn vài cái liền hết đau " - Nói rồi lướt nhẹ môi qua những vết thương ngoài da của bé, tỉ mỉ nhẹ nhàng như sợ Bảo Bảo đau vậy. Có chút nhịn không được, nụ hôn như vô ý mà dừng lại trên môi bé con lâu hơn chút, dây dưa một lúc mới dời ra. " Giờ anh sẽ không đi đâu nữa, luôn ở bên cạnh em. Bảo bối, điều này đồng nghĩa với việc em là của anh, sau này không được rời khỏi anh nửa bước. "
Ánh mắt hắn tối sầm lại, chuyện nguy hiểm như lần này không thể để xảy ra thêm một lần nào nữa. Nếu không hắn sợ mình sẽ phát điên mất.
Bảo Bảo nhìn anh trai, không biết vừa rồi anh nói gì, nhưng người này chắc chắn sẽ không hại bé. Trong lòng bé anh trai nhỏ có địa vị ngang ngửa với người nhà bé rồi, thậm chí bé còn quý anh nhiều hơn. Hàn Hàn là người tốt. Bé thích Hàn Hàn nhất!