Phong Miên thấy anh trai từ xa, chưa kịp chạy lại thì người kia đã ôm siết lấy em, dường như không một kẽ hở. Tuy hô hấp có chút khó khăn nhưng bé con sao nỡ đẩy hắn ra, đành im lặng hôn lên má hắn. Quân Thiên Hàn lấy trong túi ra tấm ảnh được rửa sắc nét, ngậm ngùi xoa tay em, cho đến khi cả hai bàn tay đều bị nhiệt độ nóng bỏng của hắn truyền qua, mới yên lòng mà đặt đồ lên.
" Oa... " Em nhỏ tròn mắt kinh ngạc, giơ tấm ảnh lên ngó liên tục, thích thú đến nỗi cả bọng mắt nhỏ cũng cong cong. " Hàn Hàn siêu đẹp trai! "
" Ừm, vậy Bảo Bảo có thích không? " Hắn cầm tay em xoa nắn, hài lòng với phản ứng đáng yêu kia. Thấy bảo bối gật gật đầu nhỏ liên tục, Quân Thiên Hàn dùng sức giữ lại, nghiêm chỉnh nhìn em mà gặng hỏi: " Thế anh đẹp hơn hay cái đó đẹp hơn, hửm? "
Phong Miên ngơ ngác cúi xuống xem thật kĩ tấm ảnh lần nữa, trong này cũng là Hàn Hàn mà? Sao anh trai lại hỏi câu khó hiểu như vậy? Chẳng biết trả lời sao, bé con căng mắt nhìn ảnh, xong liền chớp chớp con ngươi đen láy ngó kĩ hắn một cái. Cuối cùng nhỏ giọng nói: " Đều là anh của bé mà... có khác chỗ nào đâu... "
Ba chữ " anh của bé " gõ thẳng vào tim Quân Thiên Hàn, làm hắn ngừng lại suy nghĩ ấu trĩ của mình, quay qua ôm ấp người thương: " Đúng vậy, anh là của em, em cũng là của em, chúng ta là của nhau. "
Mẹ Bảo chờ bên trong đã lâu, đồ ăn cũng sắp nguội mất rồi, cô bất đắc dĩ cười nhẹ, bước ra cửa lên giọng với hai tên nhóc trước mặt: " Lớn cả rồi, ăn cơm cũng phải gọi vô là sao? Có món hai đứa thích đấy, vô nhanh không hết sạch bây giờ. "
Em nhón chân động khỏi người hắn, hớn hở chạy lại khoe tấm ảnh với cô, miệng nhỏ ríu rít nắm tay Quân Thiên Hàn kéo đến bàn ăn. Phong Miên đã trưởng thành, tuy ngốc nghếch chẳng chút bận tâm với mặt tối trong cuộc sống, nhưng em trở nên tự lập hơn rất nhiều, mặc dù vẫn vô cùng dựa dẫm vào hắn. Như hiện tại đây, bé nhà đã biết gắp thức ăn cho chồng lớn của em rồi đó nha.
" Em ăn trước đi, lát anh ăn sau. " Hắn hoạt động tay liên tục chăm bẵm bảo bối chu toàn, mỗi bữa cơm hoàn thành thủ tục này xong xuôi, đồ trên bàn đều lạnh ngắt. Quân Thiên Hàn động đũa vội vài miếng, sau đó xin phép đưa em nhỏ lên nhà. Mẹ Bảo sớm đã quen, mấy lần khuyên nhủ đều không được nên đành nhắm mắt cho qua.
A Văn quy củ ăn cơm, dứt khoát tránh xa vấn đề này. Thời gian vừa rồi cũng đủ để cậu nhóc nhận ra tình cảm đặc biệt mà hắn giành cho bé con, vừa rồi chẳng phải chuyện vô lý gì cho cam. Tuy rằng sự thật đằng sau cái đặc biệt ấy thì nhóc không hề hay biết. Bản thân A Văn vẫn là chăm chỉ ôn luyện để thi vào cấp ba thôi.
Mẹ Bảo dọn dẹp chén đũa thay bảo mẫu giúp việc, thở dài lên tiếng: " Đứa nhỏ này... ăn uống vậy làm sao có sức mà học hành chứ... "
Cô không tiện nói thẳng cho bạn thân, chỉ sợ hai mẹ con nhà này lại chuyện bé xé ra to mà cãi nhau. Lo là như vậy nhưng mẹ Hàn cũng sẽ bỏ qua mà từ chối can thiệp. Con trai gần hai mươi rồi, ăn uống phải nhắc nhở nữa còn ra thể thống gì. Từ khi nó còn nhỏ đã tự ý quyết định mọi thứ rồi, Quân phu nhân hiểu rõ, vậy nên càng tôn trọng máu mủ của mình.
Còn việc Quân Thiên Hàn mới mấy tuổi đầu đã bỏ nhà đi ở rể thì tạm thời không nhắc tới.
...
Đã biết từ trước, đến khi Đổng thiên xuất hiện trước mặt hắn cũng không bất ngờ. Cái " chẳng mấy nữa gặp mặt " chính là hôm nay, sinh viên đại diện bên Y Đại sẽ qua Bách Khoa họp mặt, mục đích là giao lưu giữa hai trường. Lão hiệu trưởng vốn " tình bạn thắm thiết " với bên kia, vì thế vô cùng nhiệt tình đối đãi với đám người Đổng Thiên, còn cử Thiên Hàn làm đại ngôn phát biểu.
Hắn sáng sớm đã phải chui ra khỏi chăn ấm đệm êm, rời bạn bé xinh yêu ở nhà mà đến trường, đứng chờ ngoài cổng mất gần năm phút. Khoảng thời gian ngắn đó vậy mà trực tiếp đốt Quân Thiên Hàn đến nóng nảy, sắc mặt không chỗ nào tốt nổi.
" Ây, nhóc này, tươi lên xem nào, phải để lại ấn tượng tốt cho người ta chứ? " Hiệu trưởng khẽ nhắc nhở đụng tay hắn vài cái, híp mắt nhìn về trước. Chỉn chu là vậy nhưng niềm kiêu hãnh lại hiện rõ trên mặt, tám chín phần đều lấy mấy cái giải nhất làm tấm lá chắn phòng ngự để đánh đòn chí mạng vào đối phương.
Đơn giản thôi, chính là ta giỏi, nên ta có quyền kiêu ngạo.
Quân Thiên Hàn mặt càng xuống sắc, không chút hợp tác tháo lỏng cà vạt, dựa người lên tường chẳng khác nào lưu manh, giương cao khoé môi cười nhạt: " Đã sớm có ấn tượng tốt ở cuộc thi đó rồi. "
Phản ứng của Đổng Thiên khi vừa thấy hắn chỉ ngắn gọn hai từ " ngứa mắt ". Vài nữ sinh ngồi bên cạnh hắn ta thì nhìn chằm chằm đại biểu phát ngôn của trường đối thủ, mặt đỏ tai hồng chụm lại bàn tán sôi nổi. Đổng Thiên tím tái mặt mày, không cam lòng liếc sang người bạn bên cạnh, cũng chính là nam sinh cùng nhóm nghiên cứu khoa học bị tên này càm ràm hôm đó. Sự ghen ghét đánh cắp lí trí, hắn ta siết chặt tay nam sinh, gằn giọng phủ nhận: " Thằng đó chỉ được cái mã, giỏi giang cái quái gì! Thắng giải chẳng qua là đi cửa sau, hèn hạ muốn chết! "
Cậu bạn bên cạnh im lặng không lên tiếng, loại người này hết thuốc chữa rồi, nói sai ý hắn ta có khi ăn đấm cũng nên. Tốt nhất nên giả câm bảo vệ bản thân.
Đổng Thiên trong xe điên cuồng bao nhiêu, vừa mới xuống chào hỏi liền tươi cười bước đến cạnh Quân Thiên Hàn ôm vai bá cổ, cứ như bạn thân mấy năm không gặp. Hắn nhìn tên hai mặt này, tự nhiên mà mỉm cười, chẳng chút bài xích. Nên nhớ Quân thiếu trên thương trường thủ đoạn tàn nhẫn cỡ nào, sống lại một đời cũng không phải đem sự thành thục già dặn ném hết xuống đáy vực. Đương nhiên, tiết tháo chỉ biến mất khi bên cạnh bảo bối nhỏ mà thôi.
Khách quý bỗng dưng xuất hiện, Lãnh Ý Nam chạy đến chặn đường hắn, một chút cũng chẳng để tâm đến Đổng Thiên bên cạnh. Có thể thấy sự nhợt nhạt mệt mỏi trên gương mặt trát đầy son phấn kia, cô ta thở gấp vài hơi, cố tập trung nhìn hắn mà nghẹn giọng: " Anh... trước đây là em sai. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được chứ, em tin anh sẽ thông cảm cho em mà. Thiên Hàn, em sẽ sửa chữa lỗi lầm... vậy nên... "
Quân Thiên Hàn sớm coi thứ này như rác, bởi không khí không còn xứng tầm với cô ta nữa. Vì thế ngay cả nói hắn liền dứt khoát không cho ả cơ hội. Cửa hội trường đóng lại, Lãnh Ý Nam điếng người đứng bên ngoài, run rẩy nắm chặt góc váy, hốc mắt đỏ lên, lớp trang điểm đã nhoè đi đôi chút. Dùng hai từ thảm hại diễn tả lúc này, lại hợp đến không tưởng.
Đổng Thiên đi theo hắn vào bên trong, nhưng thần trí sớm đã để trên mây. Trước giờ hắn ta chưa gặp ai đẹp vậy cả, chỉ trong chốc lát liền trúng tiếng sét ái tình, lơ ngơ ngồi xuống ghế. Quyết tâm chinh phục tình yêu vừa chớm nở, đã bị lí trí nặng nề đánh ngã. Đổng Thiên căm hận liếc sang người bên cạnh, cắn chặt môi dưới kiềm chế thú tính lại.
"Lại là thằng chó đó! Giờ đến cô gái tao muốn cũng thích họ Quân nhà mày! Đáng chết!"
Quân Thiên Hàn gõ ngón tay thon dài lên nệm ghế, ý cười hiện lên trong mắt. Cứ hận đi, nhiều hơn chút nữa. Cho con mồi cảm giác có sơ hở, rồi lén lút giăng một cái bẫy tóm gọn...