Bữa tiệc diễn ra khá muộn, đến lúc ba mẹ Hàn về đã là mười giờ tối. Quân phu nhân liếc nhìn đứa con trai đã trưởng thành, dáng dấp cao lớn che chở cậu thanh niên xinh đẹp trong lòng đang ngáp ngắn ngáp dài, nhẹ giọng dỗ dành: " Cố chịu chút nữa thôi nhé, anh đưa em lên phòng. "
Cô dời tầm mắt, huých cùi chỏ vào người chồng mình: " Anh xem, A Hàn như thế kia, thằng bé chắc chắn không chịu về đâu, nhìn có giống đi ở rể không cơ chứ. "
Ba Hàn gật đầu, kéo áo khoác lên cho vợ, cười khẽ: " Anh bảo em trước rồi mà, thằng nhóc ấy trong đầu chỉ có đứa trẻ kia thôi. "
" Tháng về nhà hiếm lắm được vài ba lần, làm như hai bên gia đình chúng ta cách nhau nửa vòng Trái Đất vậy! " Mẹ Hàn bất đắc dĩ trách móc, cùng chồng lên xe.
Con cái càng lớn càng khó giữ.
Tiệc tàn, mọi người bắt tay nhau cùng dọn dẹp, Tiểu Chấn muốn ở lại phụ giúp liền bị Quân Thiên Hàn đuổi về.
" Miên Miên, lần sau anh dẫn nhóc đi chơi nhe! " Tiểu Chấn thích thú xoa hai má bé con, lập tức bị đá cho vài cái, cậu ta xuýt xoa nhăn mặt lại, niềm nở chào hỏi ba mẹ Bảo rồi liếc khéo người bên cạnh: " Tớ không động nhóc ấy nữa là được chứ gì! Về đây đồ keo kiệt! "
" Mà nhớ mấy hôm nữa phải đến đó nhen, anh Hàn chớ có được quên đấy! " Tiểu Chấn lăn lên taxi rồi lần không quên quay đầu lại hét to, dẫu biết chính chủ còn chẳng để tâm đến.
Quân Thiên Hàn tiễn cậu bạn đi xong, như vô tình liếc qua góc khuất bên lề đường, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt.
Phong Miên cũng hớn hở phụ giúp thu bóng bay. Vì chúng rất nhẹ, em bắt hụt nhiều lần, nhưng chẳng mất kiên nhẫn mà dường như còn rất vui vẻ đuổi theo không biết mệt. Quân Thiên Hàn tay thì làm nhưng mắt liên tục dõi theo nhãi con nghịch ngợm kia, mấy lần em trượt ngã đều nhanh chân đỡ kịp. Hắn lo lắng đến toát mồ hôi, có lệ vỗ mông nhỏ như trừng phạt: " Ngồi yên cho anh, ngã nữa thì sao hả? "
Phong Miên mím môi, hai tay chụm vào nhau khẽ xoa, ngoan ngoãn chạy lạch bạch tới sofa, tựa cằm vào thành ghế quan sát hắn. Quân Thiên Hàn không giận nổi, lôi bánh mình vừa làm ra cho nhóc con ăn, tiếp đến dọn nốt gian nhà chính. Bé con giải quyết nhanh gọn socola hình thỏ trong miệng, thỏa mãn vuốt ve bụng nấc lên một tiếng. No quá rồi…
Khay bánh trên bàn được nâng lên cẩn thận, em nhỏ tự mình mang chúng ra bếp, sau đó nhanh chóng quay trở về chỗ cũ nghiêm chỉnh ngồi xuống, vừa mềm lại vừa ngoan.
Bánh Bao ngoe nguẩy đuôi, chăm chú gặm khúc xương đồ chơi giữa phòng, nó cũng được Tiểu Chấn tặng quà. A Văn ngồi cạnh chú cún, miệng chậm rãi nhai miếng bánh vừa được bé con cho. Hôm nay cậu nhóc thật sự rất vui vẻ, cảm giác hạnh phúc lấp đầy tâm trí đơn thuần ấy. Việc học của A Văn vô cùng tốt, dự kiến sắp tới sẽ thi đậu Đại học Kinh tế mà cậu mơ ước từ rất lâu.
" Văn Văn, lên phòng nghỉ ngơi đi con, cũng đã muộn rồi. " Mẹ Bảo sốt ruột nhìn đồng hồ, cầm lấy đồ đạc trên tay cậu nhóc, yêu thương xoa đầu A Văn mấy cái.
Bên kia, Quân Thiên Hàn gỡ nốt dây ruy băng cuối cùng, thở ra một hơi. Hắn nhẹ nhàng bế em nhỏ đang lơ mơ sắp gục trên ghế lên, chậm rãi bước lên tầng. Phong Miên khó khăn mở mắt, hai tay vòng trên cổ hắn siết chặt, đầu nhỏ thân thiết dụi vài cái. " Anh trai " của bé lập tức đứng hình.
Cửa phòng đóng lại vang lên tiếng động rất nhỏ, khóa trái.
Bánh Bao theo không kịp bước chân của Quân Thiên Hàn, nó giơ hai chân trước lên, dùng móng vuốt cào cửa một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì, lập tức chạy xuống gian chính chui vào căn nhà nhỏ thứ hai của mình.
…
Phong Miên chẹp chẹp miệng, cảm nhận sự mềm mại của lớp chăn bông dưới thân. Sự đụng chạm quá mức lộ liễu, nhóc con nhịn không được cố gắng mở mắt, chỉ thấy anh trai Hàn Hàn đang cọ má em.
" Bảo Bảo… dậy thôi, chẳng phải anh đã nói chúng ta sẽ chơi trò chơi rồi mà? Bé dậy đi nhé? " Quân Thiên Hàn chậm rãi ngậm chiếc má kia cắn nhẹ, thưởng thức hương vị mềm mại nơi đầu lưỡi.
Em nhỏ có buồn ngủ đến mấy cũng bị lay tỉnh, nhắm mắt kêu khẽ vài tiếng. Cánh tay yếu ớt muốn đẩy người trước mặt nhưng lại do dự siết chặt tấm ga giường, nức nở nhỏ giọng: " Hàn Hàn… đau… anh cắn Bảo Bảo đau… "
Hắn nghe vậy liền dùng lực nhẹ lại, tìm đến bàn tay đang run rẩy của em khẽ siết lấy, mười ngón đan vào nhau. Phong Miên hít hít mũi, ấm ức híp mắt, rõ ràng là chơi cơ mà, sao em cảm thấy không giống cho lắm.
Bé con chẳng có thời gian suy nghĩ nữa, bởi người kia đã lần tới miệng em mà quấn lấy, hơi thở dồn dập vang lên khắp căn phòng, mọi thứ đều mờ mịt, chỉ có ánh trăng len lỏi chiếu qua khe cửa sổ là nguồn sáng duy nhất còn sót lại.
Bảo bối của hắn vẫn chưa biết cách hôn, mặc dù hai người đã thân mật như vậy rất nhiều lần. Quân Thiên Hàn nhíu mày, nhanh chóng rời ra, người dưới thân gấp gáp thở dốc, miệng nhỏ mấp máy lộ ra thứ hồng nhuận ướt át, như cướp luôn tâm trí cuối cùng còn sót lại trong tiềm thức của hắn.
Một lần nữa Phong Miên rơi vào trạng thái mê man, hơi thở của em bị hắn cướp lấy triệt để, vật thể ấm nóng cuốn chặt chơi đùa như phát nghiện, gần như đến khi em chịu hết nổi mới lưu luyến rời đi.
" Nhóc ngốc, anh bảo em dùng nơi này để thở cơ mà. " Quân Thiên Hàn cọ lên mũi em, day nhẹ, giọng nói đã có chút khàn. Hắn chịu đựng không nổi nữa, bên dưới đã nhẫn đến phát đau.
" Nói chồng nghe, em có thấy thoải mái không? Bé không khó chịu ở đâu đúng chứ? Thích chồng làm vậy với em không? "
Hiển nhiên bản thân hắn càng sốt ruột hơn, cảm xúc của em mới là quan trọng nhất. Phong Miên không thích, hắn tuyệt đối không làm tiếp.
Bé con ngây ngốc nhìn anh trai, mím môi sờ hai má Quân Thiên Hàn. Em chẳng biết bày tỏ ra sao, nhưng em không ghét Hàn Hàn làm như vậy.
" Thích… bé th… thích anh. Bảo Bảo không… không có khó chịu đâu. Hàn Hàn đừng khóc mà… "
Hắn chỉ biết bật cười, rõ là bản thân chưa bao giờ yếu đuối trước em ấy. Nhưng nếu bị từ chối thì đúng là giới hạn chịu đựng cuối cùng. Quân Thiên Hàn hôn phớt môi em mấy cái, âu yếm xoa vành tai đỏ hồng: " Chồng không khóc, là bụi bay vào mắt thôi. "
Phong Miên nhanh chóng bưng hai má hắn kéo xuống, hít sâu một hơi rồi thổi mạnh, dốc hết sức giúp Hàn Hàn của bé, miệng nhỏ hùng hồn tuyên bố: " Bé giúp anh! "